Thủ Tọa phong, Trần Khuynh Địch đứng trong mật thất tu luyện của mình, thần sắc nghiêm túc.
Trên vách tường mật thất, treo một tấm linh thạch thật to, đây là tài liệu đặc biệt chuyên dùng để ghi chép công pháp. Chỉ cần truyền tinh thần lực vào, là có thể chuyển hóa thành tư liệu để tồn trữ. Cùng một đạo lý với ngọc giản truyền công của thần công tuyệt thế, chỉ lớn hơn một chút mà thôi.
Mà bây giờ, Trần Khuynh Địch muốn dùng tấm linh thạch này, để nghĩ lại thất bại của mình trong khoảng thời gian này.
“Cái gọi là nhân vật chính, chính là loại nhân vật có ý chí kiên định, cơ duyên nghịch thiên, đánh thế nào cũng không chết, hơn nữa có ân tất báo, có thù cũng tất báo.”
“Chu kỳ trưởng thành của một nhân vật chính, căn cứ kinh nghiệm của ta, là trong vòng mười năm. Dù sao hơn nữa thì già, cho nên khoảng này là thời gian trưởng thành tốt nhất của nhân vật chính. Nhưng trong mười năm ngắn ngủi, muốn hoàn thành chuyện mà người khác tốn một trăm năm cũng không làm được, sẽ rất khó.”
“Cho nên, một nhân vật chính muốn trưởng thành, ngoại trừ thiên phú và ý chí của bản thân, trọng yếu nhất, chính là cơ duyên.”
“Cơ duyên thường thường thể hiện vận khí của nhân vật chính. Nhưng nhiều lúc, là tình hình khác.”
Trần Khuynh Địch vừa suy tư, vừa nhìn tin tức trên tấm linh thạch.
“Kích thích ngoại bộ!”
Không sai, chính là kích thích đến từ ngoại bộ!
“Con đường trưởng thành của nhân vật chính không thể thuận buồm xuôi gió, khẳng định sẽ có trắc trở. Nhưng trắc trở này theo người mà khác, cho nên lúc này, tất nhiên sẽ xuất hiện một nhân vật mới: Nhân vật phản diện.”
“Nhân vật phản diện, tên như ý nghĩa, chính là nhân vật đối nghịch với nhân vật chính, nhưng nhất định trị không chết nhân vật chính, còn dễ dàng bị phản sát. Hơn nữa còn không ngừng chèn ép nhân vật chính.”
Viết đến nơi đây, con mắt Trần Khuynh Địch sáng lên.
“Cơ duyên!”
“Không sai! Nói cho cùng, kỳ thực nhân vật phản diện là một đạo lý với đồng tử đưa tiền! Chuyên chịu trách nhiệm chèn ép nhân vật chính, sau đó trời xui đất khiến cung cấp cơ duyên cho nhân vật chính! Tỉ như truy sát nhân vật chính, ép nhân vật chính nhảy núi a. Tranh cướp cơ duyên với nhân vật chính, kết quả bị nhân vật chính cướp sạch cơ duyên a. Trào phúng nhân vật chính, kết quả bị nhân vật chính sau này vượt qua a.....”
“Hơn nữa làm người thương tâm nhất chính là, sau khi đưa xong cơ duyên cho nhân vật chính, chín thành nhân vật phản diện sẽ bị nhân vật chính nghịch tập xử lý, tuyệt không có may mắn sống sót.”
“Nói tóm lại, nhân vật phản diện chuyên môn để nhân vật chính dùng!”
“Cho nên! ! !”
Trần Khuynh Địch có vẻ hối hận không kịp.
“..... Nhân vật phản diện muốn sống sót, thì tuyệt không nên có bất cứ liên hệ gì với nhân vật chính!”
Trước đó mình không ý thức được điểm này, còn đặc biệt chèn ép Trần Tiêm Tiêm, kết quả đây? Que cời lửa biến thành bảo binh thượng phẩm, đây không phải giáo huấn máu sao!
Hơn nữa với thân phận nhân vật phản diện của mình, cho dù đi lấy lòng nhân vật chính, sợ rằng cũng vì bất ngờ liên tiếp mà bị nhân vật chính hiểu lầm, sau đó ù ù cạc cạc kết thù.
Cho nên thân là một nhân vật phản diện, nếu như muốn sống sót, việc cần phải làm rất đơn giản.
Không nói chuyện với nhân vật chính, không kết thù với nhân vật chính, không giao dịch với nhân vật chính. Nói tóm lại chính là các nàng tắm rửa trước mặt ngươi, ngươi cũng phải coi như mình bị mù, không thấy gì cả!
“Ta sớm nên làm như vậy!”
Trần Khuynh Địch thấp giọng lẩm bẩm, trải qua tổng kết nghiêm túc, cuối cùng hắn cũng rõ ràng sai lầm lúc trước.
“Hơn nữa còn một chuyện trọng yếu hơn, đó chính là về bản chất, nhân vật phản diện sống dựa vào nhân vật chính. Nhất là loại nhân vật phản diện thiên tài như ta, ngoại trừ tình huống đối nghịch với nhân vật chính, về cơ bản đều xuôi gió xuôi nước, muốn cái gì có cái đó!”
Nói ngắn gọn, chỉ cần không đi đối nghịch với nhân vật chính, ta chính là vô địch!
Như vậy, muốn sống sót......
“Chỉ cần ta không có bất cứ liên hệ gì với nhân vật chính, ta sẽ có thể hạnh phúc sống đến đại kết cục!”
Trần Khuynh Địch chắc chắn nói, định ra kết luận.
Nhưng, không có bất cứ liên hệ gì với nhân vật chính, lời này nói đơn giản, làm khó.
Bởi vì trên người Trần Khuynh Địch có một kẻ quấy rối lớn nhất: Hệ thống.
Chuyện hệ thống đáng chết này thích làm nhất, chính là tuyên bố đủ loại nhiệm vụ —— không hoàn thành thì xoá bỏ nhân vật phản diện, để mình đi kết thù với nhân vật chính, sau đó vui vẻ sửa ngày tử vong của mình trong không gian hệ thống. Nếu hệ thống này có ý thức mà nói, nhất định là biến thái chết tiệt!
Bây giờ hồi tưởng, mình hoàn toàn có thể bí mật về nhà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì dẫn đại phu nhân lui thẳng về Thuần Dương cung. Khi đó khẳng định Trần Tiêm Tiêm sẽ không nghĩ ra, cũng sẽ không chạy đến Thuần Dương cung theo mình. Cứ như vậy chẳng phải vẹn toàn đôi bên, giải quyết dứt khoát sao?
Vẫn là không đủ kinh nghiệm a!
“Trước tiên định một mục tiêu nhỏ, sống đến năm năm sau.”
Năm năm sau, chính là ngày mình bị Trần Tiêm Tiêm xử lý trong không gian hệ thống.
Chẳng qua không sao, chỉ cần từ giờ trở đi mình không nói chuyện với Trần Tiêm Tiêm, cũng không đi chèn ép Trần Tiêm Tiêm, cũng không giao hảo với Trần Tiêm Tiêm. Cứ yên lặng trải qua năm năm, đến lúc đó, nói thế nào Trần Tiêm Tiêm cũng không thể giết ta a? Nhân vật chính không thể vô duyên vô cớ giết người!
“Tốt! Cứ quyết định như vậy!”
Trần Khuynh Địch gật gật đầu, như vậy có một vấn đề.
Phải làm gì mới có thể —— không nói câu nào với nhân vật chính, không có bất cứ quan hệ nào với nhân vật chính trong năm năm đây?
Đáp án rất đơn giản.
Bế quan a!
Tuyên bố bế tử quan với người ngoài, sau đó có thể trốn trong mật thất hưởng thụ cuộc sống trạch nam kiếp trước, đây không phải một việc tương đối vui vẻ sao? Hơn nữa còn có thể hảo hảo tu luyện trong lúc bế quan, tranh thủ tăng thực lực của mình lên, không nên nhanh chóng bị nhân vật chính đuổi kịp.
Không có kích thích ngoại bộ là nhân vật phản diện mình, khẳng định tốc độ phát triển của nhân vật chính sẽ chậm lại. Mà mình thì nhân khoảng thời gian này không ngừng nỗ lực tu luyện, nhanh chóng trưởng thành, tranh thủ kéo dài khoảng cách với nhân vật chính. Cứ như vậy, tỉ lệ sống đến đại kết cục sẽ gia tăng thật lớn!
“Cứ quyết định như vậy! Từ hôm nay trở đi ta muốn bế tử quan!”
Ngày kế tiếp, đệ tử thủ tịch chân truyền của Thuần Dương cung, vì đột phá Luyện Thần Phản Hư cảnh, tuyên bố bế tử quan.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức truyền khắp Thuần Dương cung, làm không ít người mở rộng tầm mắt. Có người bội phục vị thủ tịch Thuần Dương này mười tám tuổi đã chịu được tu luyện tịch mịch, cũng có người cho rằng đây chỉ là chướng nhãn pháp, trên thực tế vị thủ tịch Thuần Dương này bị trọng thương phải điều dưỡng.
Nhưng bất kể thế nào, tin tức thủ tịch Thuần Dương bế quan, khiến một số người hữu tâm trong Thuần Dương cung chú ý.