Chương 11: Lần đầu xúc động

Chiến đấu hết sức căng thẳng.

Động thủ đầu tiên chính là Tu La Đao Lâm Kỳ, chỉ thấy hắn đưa tay vung đao, đao quang màu máu đón gió căng phồng, mang theo huyết khí ngập trời bổ thẳng vào đầu Trần Khuynh Địch. Trên đao tự có bí lực, lại có thể dẫn động huyết khí trong cơ thể người khác, khiến người ta khốn đốn trong ngoài, không tiếp ứng nổi!

“Kiếm lên!”

Tông chủ Thiên Lan kiếm tông Vương Lan thì quát nhẹ một tiếng, Thiên Lan Kiếm sau lưng đại phóng quang mang. Tuy hắn xuất thân tiểu tông phái, nhưng trong tay có một thanh thần binh Tiên Thiên, hơn nữa cũng có bối cảnh Đại Càn hoàng triều, cho nên uy thế lúc động thủ chỉ yếu hơn Lâm Kỳ một chút mà thôi.

Từ Hàng động thủ cuối cùng không nhúc nhích. Nàng đứng tại chỗ, hai ngón trỏ đối nhau, tám ngón tay còn lại kề sát bụng, kết ra một thủ ấn kỳ diệu. Sau đó bỗng nhiên mở miệng, trong nháy mắt lôi âm nổi lên, các đệ tử Thuần Dương cung sau lưng Trần Khuynh Địch cảm thấy bên tai vang lên một tiếng sấm rền, chấn cho màng nhĩ đau nhức. Một đạo sóng âm mà mắt thường có thể thấy khuếch tán ra, hung hăng đánh vào Trần Khuynh Địch.

Phật môn Sư Tử Hống!

Ba vị cường giả Tiên Thiên các hiển thần thông, trực tiếp xuất thủ trước Trần Khuynh Địch, hơn nữa vừa ra tay chính là sát chiêu!

Đối mặt ba người này liên thủ, Trần Khuynh Địch không để ý đến, chỉ yên lặng vận chuyển công pháp.

“Ầm ầm ầm!”

Tam Hoàng Khai Thái, Thuần Dương xoay chuyển, chỉ thấy hào quang trên đỉnh đầu Trần Khuynh Địch như mặt trời từ từ bay lên, bao phủ toàn thân hắn giống lúc trước. Chỉ thấy mặt đất đồng thanh dưới chân hắn bị đốt đến đỏ bừng, lõm ra hai dấu chân thật sâu mang theo nhiệt độ nóng rực, làm người ta kinh ngạc.

“Tới!”

Ra quyền! Nhiệt lượng cuồn cuộn khuếch tán theo nắm đấm của hắn, huyết đao của Lâm Kỳ trực tiếp bị hắn đánh nát, bí lực xúc động huyết khí bị Thuần Dương cương khí quanh người hắn thiêu cho không còn chút nào. Mà kiếm khí của Vương Lan bị hắn hoàn toàn coi nhẹ, rơi vào người hắn mà không có tác dụng gì.

Chỉ có Thiếu Lâm Sư Tử Hống của Từ Hàng rất có môn đạo, khiến đầu Trần Khuynh Địch đau nhói, thân hình cũng hơi dừng lại.

Chẳng qua cũng chỉ trong một sát na mà thôi, một giây sau hào quang trên đỉnh đầu chấn động, loại trừ ảnh hưởng này. Trần Khuynh Địch thừa cơ lao về phía trước, một đôi thiết quyền đánh nát tất cả trở ngại, trực tiếp đánh vào đầu Lâm Kỳ xông lên trước nhất.

Lâm Kỳ thấy đối phương chọn trúng mình đầu tiên, trong lòng kêu khổ đồng thời cũng gầm thét một tiếng. Xưa nay võ giả Đao tông đều tuân theo đao ý không tiến ắt lùi, lúc này hắn không thể lui, nếu lui thì đời hắn thật sự xong. Từ đây lưu lại ám ảnh, tu vi nhất định trì trệ không tiến.

Cho nên hắn tiến lên!

Một đao rạch cổ tay, tinh huyết tưới ma đao, trong nháy mắt Tu La đao ý đại thịnh. Sắc mặt Lâm Kỳ tái nhợt, nhưng không chút do dự cầm chiến đao xông tới, một đao bổ về phía thiết quyền của Trần Khuynh Địch!

Giờ phút này, Trần Khuynh Địch chỉ cảm thấy hoa mắt. Trong sát na, tầm mắt thành một vùng huyết hồng, dường như nhìn thấy địa ngục nhân gian, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh khiến người buồn nôn.

“Huyễn thuật!”

Ma đao của Lâm Kỳ không chỉ có uy lực, thậm chí còn có công kích tinh thần!

Phải biết không giống đối chiến cương khí hay giao thủ võ công, công kích tinh thần phi thường quỷ dị, trong đó lại lấy huyễn thuật vi tôn. Nghe nói huyễn thuật đỉnh phong thậm chí có thể dĩ giả loạn chân, làm võ giả chết đi một cách tự nhiên trong huyễn cảnh, đương nhiên Lâm Kỳ trước mắt còn không làm được điểm này, nhưng vẫn đáng sợ.

Chẳng qua.

“Trò vặt!”

Ngũ quan của Trần Khuynh Địch bị huyễn thuật che đậy, nhưng hắn dứt khoát từ bỏ khôi phục ngũ giác, mà trực tiếp bộc phát toàn bộ cương khí trong cơ thể ra. Trong nháy mắt, một dòng lũ nóng bỏng lao từ cơ thể hắn ra, đốt cháy năm mét quanh thân, ngay cả không khí cũng bắt đầu cháy rừng rực.

Nhất thời, chỗ Trần Khuynh Địch đứng lúc đầu chỉ còn một quang cầu hỏa diễm vô cùng loá mắt, không ngừng phóng thích sóng nhiệt kinh khủng khiến người khó mà chịu đựng.

“A!”

Tu La Đao vừa mới chém vào trong quang cầu, sắc mặt Lâm Kỳ đã cuồng biến, vội vàng rút đao lui lại. Mà lúc rút ra, chiến đao trên tay hắn chỉ còn lại một nửa, trên lưỡi đao đứt gãy có nước thép nóng rực, bị quả cầu ánh sáng kia trực tiếp hòa tan!

Đường đường chính chính đối mặt huyễn thuật của Lâm Kỳ, Trần Khuynh Địch dùng phương thức trực tiếp nhất nghiền ép tới!

“Gian lận a! Rốt cuộc gia hỏa này là cảnh giới gì!” Lâm Kỳ tức đến nổ phổi kêu lên.

Nơi xa, hai mắt như thu thuỷ của Từ Hàng chấn động, đột nhiên nói: “Luyện Khí Hóa Thần, giống như chúng ta.”

“Nói nhảm!”

“Luyện Khí Hóa Thần nào có mạnh như vậy!”

Từ Hàng hơi dừng lại, sau đó cẩn thận trả lời: “Hình như vấn đề thể chất.....”

“Thể chất?”

Lâm Kỳ sững sờ, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm lập tức biến đổi, có vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Không sai! Rõ ràng đều là cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, vì sao Trần Khuynh Địch có thể nghiền ép bản thân? Đương nhiên chỉ có một đáp án, hắn có thể chất tu luyện vạn không được một!

“Nghe nói tổ sư khai sơn của Thuần Dương cung —— Thuần Dương đạo tôn chính là Thuần Dương chi thể thế gian ít có. Cho dù vị thủ tịch chân truyền này không phải, cũng kém không xa.”

“Thông minh.”

Ánh lửa thu liễm, Trần Khuynh Địch đứng trong cái hố bị đốt ra, bình tĩnh nói.

Nói thế nào mình cũng là BOSS cuối —— sau này trở thành túc địch của nhân vật chính, sao lại không có một chút bản sự.

Tuy thua kém Thuần Dương chi thể cực hạn, nhưng thể chất của Trần Khuynh Địch cũng rất đặc thù. Nghe nói là Cửu Dương chi thể gần với Thuần Dương chi thể trong truyền thuyết, phối hợp với Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công đích truyền của Thuần Dương cung, mới có thể bộc phát ra lực lượng thuần túy kinh khủng như vậy.

“Các ngươi không phải đối thủ của ta, mà thời gian thì có hạn. Nếu ba vị không rời đi cướp đoạt võ công khác, sợ rằng giỏ trúc múc nước công dã tràng thật a.”

“A!”

Thần sắc Lâm Kỳ biến ảo chập chờn, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, lao khỏi đại điện mộ táng, không quay đầu lại. Mà tông chủ Thiên Lan kiếm tông cũng không do dự, hắn vốn tới tìm cơ duyên, truyền thừa của Võ An hầu không phải nhất định, một ít võ công cũng đủ với võ giả xuất thân địa phương nhỏ như hắn.

Đến khi hai người rời đi, Trần Khuynh Địch lại nhìn về phía Từ Hàng. Người sau cũng chắp tay trước ngực, lắc đầu bất đắc dĩ.

“Thủ tịch Thuần Dương danh bất hư truyền, lúc trước thanh danh không hiện, nhưng qua hôm nay, trên Chân Nhân bảng tất có một chỗ của ngài.”

“Bồ Tát cứ tự nhiên.”

“...... Cáo từ.”

Sau khi ba người rời đi, lúc này Trần Khuynh Địch mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Doanh Phượng Tiên và đệ tử Thuần Dương cung sớm đã ngây người, mỉm cười:

“Được rồi, phiền toái đã đi, chúng ta vào nhé?”

“...... Sư huynh.”

Doanh Phượng Tiên thần sắc rất phức tạp đi lên trước, cúi người thật sâu với hắn nói: “Đa tạ sư huynh ban thưởng cơ duyên này.”

“Đa tạ sư huynh!”

Rất nhiều đệ tử Thuần Dương cung cũng nhao nhao bắt chước, lớn tiếng nói. Nhất thời, toàn bộ đại điện chỉ còn âm thanh này, liên miên bất tuyệt.

“Ờ, chuyện này......”

Trần Khuynh Địch nhìn các đệ tử còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng thần sắc nghiêm túc, hơi không kịp trở tay.

“Không có gì a, chỉ là việc nhỏ, còn chờ cái gì? Mọi người mau vào đi? Mỗi người một bản võ học, không cần khách khí với ta.”

“Vâng!”

Sau đại điện là gian phòng tương tự thư phòng, quả nhiên bên trong trưng bày võ công mà Võ An hầu của Đại Tần thu thập ngày xưa. Trong đó có chiêu thức bí pháp, cũng có nội công tuyệt học, tất cả vây quanh một quan tài đá giữa phòng. Sau khi đám người Doanh Phượng Tiên xác nhận không có cơ quan, lúc này mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch.

Nhìn bóng dáng bận rộn, nụ cười thỏa mãn và vui vẻ của bọn hắn, Trần Khuynh Địch hơi ngơ ngác.

“..........”

Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn được nhiều người cảm tạ chân thành như thế.

Lúc vừa xuyên việt, hắn chỉ muốn bảo mệnh, nghĩ biện pháp thoát khỏi vận mệnh chắc chắn chết trong mười năm tới của mình, hoàn toàn không quan tâm đến người xung quanh. Chỉ là nắm chắc phần thắng, muốn trang bức thỏa mãn lòng hư vinh mà thôi, nhưng hắn không ngờ cử động này lại trợ giúp các đệ tử Thuần Dương cung nhiều như vậy.

Cảm giác được người kính ngưỡng này......

“Hì.”

Trần Khuynh Địch sờ sờ mũi, lặng lẽ cười một tiếng.