Vô Cực Thiên Tôn hầu như chẳng quan tâm đến thái độ của Thú Thần, cười khà khà nói.
“Ngọc Dương Tử, Qủy Vương, Tần Vô Viêm, Kim Bình Nhi”
“ Có thuộc hạ” bốn người vội vã đứng lên nói.
“ Gần đây tại phía Tây Đại Chiểu Trạch có dị bảo xuất thế, ta muốn các ngươi đi xem xét tình hình như thế nào, nếu thật sự có dị bảo nhất định phải chiếm cho bằng được, có biết chưa ?”
“ Thuộc hạ tuân lệnh” bốn người đồng thanh lên tiếng.
“ Rất tốt ... các ngươi nếu không có việc gì cần báo cáo thì lui xuống đi. Tiểu Bạch, nàng lưu lại hầu rượu lão phu” Vô Cực Thiên Tôn cười vui vẻ nói.
Bọn Độc Thần, Ngọc Dương Tử nhìn nhau cười cười, đặc biệt Kim Bình Nhi ở Hợp Hoan Tông, vẻ mặt thoáng ửng hồng, ánh mắt kiều diễm nhìn Vô Cực Thiên Tôn rồi nhanh chóng rời khỏi.
“ Thần chủ” Tiểu Bạch yểu điệu tiến đến bên cạnh Vô Cực Thiên Tôn, ngồi ép sát vào lão.
“ Tiểu Bạch, đây là liệt tửu của Miêu tộc ta vừa lấy được, nàng có hứng thú uống với ta một chút không ?” Vô Cực Thiên Tôn cười nói vừa lấy ra một tĩnh rượu lớn từ không gian giới chỉ.
“ Được hầu rượu Thần chủ là diễm phúc của thiếp” Tiểu Bạch yểu điệu nói, gương mặt nàng thập phần mỹ lệ nhìn Vô Cực Thiên Tôn.
“ Nàng cứ thoải mái, không cần khách khí như vây” Vô Cực Thiên Tôn cười nói.
Tiểu Bạch nhanh chóng rót ra hai ly rượu và dâng lên cho Vô Cực Thiên Tôn, ánh mắt nàng nhìn lão vô cùng say đắm.
Năm ngày trước, tại Huyền Hỏa Tế Đàn, Phần Hương Cốc.
Tại tầng thứ ba của Tế đàn nguy nga tráng lệ xây dựng trên miệng núi lửa, một con Cửu Vĩ Thiên hồ thân cao khoảng năm mươi trượng đang bị giam cầm, trên eo của nó bị một vật có hình thù như đôi cánh tay bằng sắt màu đỏ kẹp chặt, ăn sâu vào trong tường đá.
Con Cửu Vĩ Thiên Hồ cố gắng giãy dụa kịch liệt tuy nhiên càng bị đôi tay sắt này kẹp chặt hơn, pháp lực của nó nhanh chóng bị áp chế, một lúc sau Cửu Vĩ Thiên hồ không còn chút sức lực nào nữa, mệt mỏi nằm dài dưới đất. Bỗng nhiên vùng không gian trước mặt Cửu Vĩ Thiên hồ trở nên ba động, trong tích tắc một bóng người xuất hiện, đó là một lão già râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu đen.
Lão già cười nói: “ Ta đã tìm được ngươi, Cửu Vĩ Thiên hồ”
“ Ngươi không phải là lão tặc Thượng Quan Sách ? Ngươi là ai ?” Cửu Vĩ Thiên hồ kinh dị nhìn người đàn ông này.
“ Ta gọi là Vô Cực Thiên Tôn, từ bây giờ ngươi hãy gọi ta là Thần Chủ” lão già nhìn chằm chằm Cửu Vĩ Thiên hồ cười nói.
“ Thần chủ ? Ngươi là ai mà dám xưng thần chứ, thật ngạo mạn” Cửu Vĩ Thiên hồ cười khẩy nói.
“ Ta quả thật là thần tiên, tin hay không tùy ngươi, bây giờ ta sẽ giải thoát cho ngươi” Vô Cực Thiên Tôn nói.
“ Trên thế gian này chỉ có Huyền Hỏa Giám mới có thể giải thoát cho ta khỏi Huyền Hỏa Luyện, ngươi có nắm giữ Huyền Hỏa Giám không ?”
“ Ta không có Huyền Hỏa Giám, nhưng ta cũng không cần nó làm gì”
“ Ăn nói ngông cuồng, ha ha ha” Cửu Vĩ Thiên hồ ngẩn đầu cười lên ha hả.
Vô Cực Thiên Tôn không nói năng gì chỉ nâng tay trái lên, một luồng sáng đánh thẳng vào Huyền Hỏa Luyện, trong phút chốc, Huyền Hỏa Luyện như một con rắn bị mất đi sức sống, từ từ lỏng ra rồi rớt xuống mặt đất.
Cửu Vĩ Thiên hồ kích động, ngước lên trời hú dài.
Mặt đất dưới chân bỗng nhiên run lắc dữ lội rồi nứt toác ra, từng cột dung nham từ dưới đất phun lên.
Cửu Vĩ Thiên hồ xung quanh ngưng tụ từng làn khói trắng, trong phút chốc, cơ thể to lớn cao năm mươi trượng đã ngưng tụ thành một cô gái xinh đẹp vô cùng, làn da trắng mịn như tuyết, bờ vai tròn trịa, đôi chân thon dài tinh mỹ.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn thoáng qua rồi phất tay một cái, một bộ bạch y thướt tha đã khoác lên người cô gái.
Cô gái còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe lão nói: “ chúng ta rời khỏi đây thôi”.
Khi nàng nhìn lại lần nữa thì phát hiện cả hai đã không còn ở Huyền Hỏa Tế đàn mà đang đứng trước một hang động tối tăm, giữa miệng động đặt một bức tượng nữ tử mỹ lệ đang quay mặt nhìn vào trong động, ánh mắt buồn bã.
Nàng bất giác giật mình một cái, nơi này nàng có cảm giác đã từng đến qua.
“ Nơi đây là ... Sân Ma Cổ Động, Thập Vạn Đại Sơn ? Làm sao có thể ?” cô gái kích động nói.
“ Nàng không cần lo lắng, nơi đây đúng là Sân Ma Cổ Động” Vô Cực Thiên Tôn nói.
“ Tiền bối thần thông quảng đại, Tiểu Bạch đã thất lễ, xin tiền bối lượng thứ” cô gái mỉm cười xinh đẹp nói.
“ Nàng vẫn chưa tin ta là thần tiên à ? Thôi, quên đi. Lần này chúng ta đến đây là để giải thoát cho hai người trong hang này, nàng cũng đoán hai người đó là ai rồi phải không ?”
Tiểu Bạch kinh hãi nói: “ Ngài nói là Thú Thần ?”
“ Đúng vậy, Thú Thần và Linh Lung”
“ Không thể nào ? Linh Lung đã chết từ rất lâu rồi” Tiểu Bạch vẫn không thể nào tin được lời người đàn ông trước mặt.
“ Chúng ta vào hang động rồi nói sau” Vô Cực Thiên Tôn không nói gì thêm, chắp tay sau lưng đi thẳng vào hang động.
Từ trong hang động bỗng bay ra một đạo bạch khí chặn trước mặt Vô Cực Thiên Tôn và Tiểu Bạch, bạch khí từ từ ngưng tụ thành hình người đàn ông cao lớn, tay cầm cự kiếm tay nâng khiên.
“ Các ngươi là ai? Tiến vào động với mục đích gì ? Hung linh khổng lồ hét lên.
“ Dám trước mặt ta dương oai ?” Vô Cực Thiên Tôn trừng mắt nhìn hung linh trước mặt, rồi thả ra một chút thần thức của mình.
Hung linh khổng lồ cảm giác bản thân như đang đối diện với lực lượng của thiên địa tạo hóa thì lập tức kinh hãi quỳ sụp xuống: “ Tiểu nhân có mắt không tròng, xin thần linh thứ tội”
“ Thần quốc của ta cũng đang cần người như ngươi, hãy vào đó an hưởng hạnh phúc đi, tâm nguyện của ngươi ta sẽ thực hiện” Vô Cực Thiên Tôn nhàn nhạt nói.
“ Đa tạ thần linh ban ân” hung linh vui mừng nói sau đó bay thẳng vào bàn tay của Vô Cực Thiên Tôn.
Tiểu Bạch vô cùng kinh dị khi nhìn thấy cảnh tượng trên, nàng không thể hiểu được tại sao hung linh này lại sợ hãi Vô Cực Thiên Tôn đến như vậy. Nàng tính hỏi thì nghe Vô Cực Thiên Tôn nhàn nhạt nói.
“ Chúng ta vào thôi”
Hai người đi thẳng vào trong hang động tối om, một lúc sau đã tiến đến một vùng bằng phẳng rộng lớn. Trên mặt đất có mười ba bộ xương quái vật khổng lồ xếp thành vòng tròn, ở giữa vòng tròn là một bệ đá, trên bệ đá có một bộ xương trắng bằng kích cỡ con người. Bộ xương trắng có năm chỗ gãy vỡ, lần lượt ở tay phải, mắt cá chân, xương cổ họng, xương đầu và thiếu hẳn xương sống lưng.
“ Vu Yêu, ngươi đến đây” Vô Cực Thiên Tôn nói, lập tức không gian ba động, một thân ảnh xuất hiện, đó là một người đàn ông gầy gò trong bộ áo bào màu đen.
“ Thuộc hạ bái kiến Thần chủ” Vu Yêu quỳ xuống nói.
“ Đứng lên đi, ngươi đã tìm được năm Thánh khí rồi, đúng chứ ?”
“ Dạ, thuộc hạ đã tìm được hết cả năm Thánh khí”
“ Rất tốt, sử dụng năm Thánh khí như thế nào chắc ngươi cũng biết rồi chứ ?”
“ Dạ vâng”
“ Vậy thì làm ngay đi” Vô Cực Thiên Tôn ra lệnh.
Vu Yêu vâng dạ đi đến bộ xương trên bệ đá, rồi lấy ra năm Thánh khí. Mười ba bộ xương vây xung quanh bỗng cử động, ngửa đầu lên trời hú từng tràng.
Vu Yêu nhanh chóng đặt lần lượt năm thánh khí vào các vị trí gãy vỡ trên bộ xương. Nơi tay phải bộ xương đặt một viên bạch châu, nơi mắc cá chân trái là một mảnh đĩa ngọc, nơi gãy vỡ cổ họng đặt một cái vòng hình tròn, cái lỗ nhỏ trên trán đặt vào cốt ngọc, Hắc trượng đặt chính giữa bộ xương chính là xương sống lưng.
Từ khoảnh khắc Hắc trượng được lắp vào, cả bộ xương bỗng như tràn đầy sinh cơ, từ trong bộ xương từng đợt hắc khí tràn trề mà ra, bao phủ toàn bộ bệ đá, trên từng lóng xương, cơ thịt bắt đầu xuất hiện với một tốc độ kinh khủng. Chỉ một lát sau, lớp da cũng đã tái tạo xong, một người thiếu niên anh tuấn trên thân khoác tấm lụa màu xanh từ từ ngồi dậy, miệng y thì thầm: “ Linh Lung ...”