Chương 14: Gặp gỡ Bích Dao

Bọn Niên lão đại thấy tình cảnh đó sợ hết hồn, vội vã bỏ chạy theo hướng ngược lại.

“ Bọn chúng đã bị ta giết ba tên, mau đuổi theo” Trần Lâm nói với mấy người Tề Hạo.

Trần Lâm từ xa đã dùng thần thức nghe được ba tên ma giáo nói chuyện, biết bọn chúng đang bàn kế đánh lén đám người bên mình thì bất giác mỉm cười. Đúng như kế hoạch, tên Lâm Phong bên ma giáo vừa chạy vừa phất ra Sơn Hà phiến chặn lại nhóm Trần Lâm truy đuổi. Nếu không có Trần Lâm rất có thể cả nhóm sẽ trúng chiêu.

Một cái núi to lớn hàng trăm trượng đè xuống Trần Lâm, Trần Lâm thấy thế cười nhạt, bổ ra một kiếm, lập tức cái núi to lớn như làm bằng giấy bị đứt ra làm hai rồi từ từ tiêu biến. Nhóm Tề Hạo phía sau đã quen với những cảnh nghịch thiên của Trần Lâm nhưng lúc này cũng lấy làm kinh dị.

Thiếu phụ ma giáo thấy thế nói với Niên Lão đại: “ Hỏng bét, lần này chúng ta gặp thứ dữ rồi, mau chạy”. Tuy nhiên tên Trần Lâm bên ma giáo vẫn chưa cam lòng, phát động Sơn Hà phiến, một cột nước khổng lồ từ dưới lòng đất trồi lên, cuốn phăng hắn cùng tất cả mọi người.

“ Muốn thoát khỏi ta à, nằm mơ” Trần Lâm đứng giữa dòng nước nhưng không hề bị ảnh hưởng gì, đánh ra ba kiếm vào ba tên ma giáo, lập tức ba người Niên Lão đại bị đốt thành tro cho dù là đang trong dòng nước lũ.

Trần Lâm nhìn lại thì thấy Tề Hạo cùng Trương Tiểu Phàm bị cuốn đi đâu không biết chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ đang phiêu phù trên nước, trên tay vẫn nắm chặt Thiên Gia nhưng lúc này đã bất tỉnh. Hắn nhanh chóng bắt lấy Lục Tuyết Kỳ và tiến về phía trước.

“ Lại đến chỗ này, xem ra người dân trên hành tinh này bị ma thú, yêu quái giết hại không ít” Trần Lâm đang bế Lục Tuyết Kỳ đứng tại Tử Linh Uyên, xung quanh hắn lại phiêu phù rất nhiều vong hồn. Lần trước tới đây hắn đã thu rất nhiều vong hồn vào thần quốc của hắn nhưng không ngờ mới có mấy năm mà nơi đây lại đầy rẫy vong hồn.

“ Các vong linh tội nghiệp, các ngươi không cần sợ nữa, đã có ta dẫn dắt các ngươi, hãy tiến vào thần quốc của ta để hưởng hạnh phúc” Trần Lâm lại bắt đầu hướng dẫn các linh hồn tiến vào thần quốc của hắn. Trong phút chốc hàng triệu linh hồn lũ lượt tiến vào thần quốc, Trần Lâm cảm thấy thần lực của hắn lại từ từ tăng lên đáng kể vì dồi dào tín ngưỡng lực.

Một lúc sau Lục Tuyết Kỳ từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra nàng đã thấy gương mặt anh tuấn của Trần Lâm đang quan tâm nhìn nàng.

“ Đã tỉnh rồi à, Lục Sư tỷ” Trần Lâm vẻ mặt vui mừng nói.

Lục Tuyết Kỳ phát hiện nàng đang nằm trên đùi của Trần Lâm thì ngượng ngùng ngồi dậy, nàng nhìn quanh bốn phía lấy lại tinh thần rồi hỏi: “ Chúng ta đang ở đâu vậy ?”

“ Nơi đây là Tử Linh Uyên, khi ta tỉnh lại ta thấy Lục Sư tỷ đang nằm bên bờ nước đằng kia nên ta mang Lục Sư tỷ đến đây” Trần Lâm bịa chuyện nói.

“ Đa tạ ngươi” Lục Tuyết Kỳ khẽ nói.

“ Lục Sư tỷ không cần bận tâm” Trần Lâm cười khảng khái nói.

Lục Tuyết Kỳ nhìn sang Thái Dương kiếm sáng rực đang cắm trên đất rồi nhìn sang Thiên Gia trên tay của mình thì mở miệng nói: “ Thái Dương kiếm của ngươi đúng là thần binh hơn hẳn Thiên Gia, Thái Cực Huyền Thanh Đạo của ngươi tu luyện tới tầng thứ mấy rồi ?”

Trần Lâm cũng bất ngờ với câu hỏi này nên cười nói: “ Thượng Thanh Cảnh đỉnh phong, đại loại vậy”

“ Ngươi đúng là thiên tài ngàn năm có một của Thanh vân môn, từ nay đừng gọi ta là Lục sư tỷ nữa, hãy gọi Lục sư muội” Lục Tuyết Kỳ nói với vẻ lạnh lùng băng tuyết.

“ Vậy được, Lục Tuyết Kỳ sư muội”

“ Trần Lâm sư huynh còn ngự kiếm được không” Lục Tuyết Kỳ hỏi.

“ Vẫn được, để ta đỡ muội”

Hai người ngự kiếm đi về phía trước, đi được một hồi thì thấy ở đằng xa xuất hiện hình dáng của hai người nữ nhân và năm nam nhân mặc áo bào vàng.

“ Là đám người ở trong khách sạn” Lục Tuyết Kỳ đã nhận ra họ. Trần Lâm thì nhìn qua đã biết họ là Bích Dao và U Cơ của Qủy Vương Tông.

“ Bích Dao, pháp bảo của người thanh niên này không bình thường đâu, chúng ta phải cẩn thận” người nữ nhân mang mạng che mặt kéo tay người thiếu nữ nói.

“ Chưa thử làm sao biết chứ” người thiếu nữ vừa nói vừa đánh ra đóa tiên hoa màu trắng về phía Trần Lâm.

Trần Lâm cười nhạt, đưa tay ra bắt lấy luôn đóa kỳ hoa màu trắng.

Người thiếu nữ sợ hết hồn, lập tức la lên: “ Đồ vô lại, mau trả lại ta kỳ hoa”

Trần Lâm cũng không muốn nói nhiều với cô gái này, thảy trả lại đóa kỳ hoa cho cô gái.

“ Đạo hữu tu vi bất phàm, không biết xưng hô thế nào” U Cơ hướng Trần Lâm nói.

“ Tại hạ Trần Lâm, đệ tử Đại Trúc Phong” Trần Lâm cười nói.

“ Thanh Vân Môn đúng là nhân tài vô số” nói xong U Cơ kéo Bích Dao lùi lại, năm người sau lưng nàng lập tức tiến lên bao vây lấy Trần Lâm.

Năm người mặc áo vàng vừa tính động thủ thì trên mặt biển Vô tình hải sau lưng họ bỗng ầm ầm nổi sóng, từng cơn sóng to hàng chục trượng đánh vào bờ.

Khi mọi người định thần nhìn trên mặt biển tối đen thì thấy có hai ngọn đèn rất lớn, ở chính giữa có hai lỗ hỏng đen ngòm.

“ Là rắn, là rắn, đó là Hắc Thủy Huyền Xà” U Cơ run lên sợ hãi.

“ Không phải con ma thú này một ngàn năm trước ở phía Tây Đại Chiểu Trạch đã bị Hoàng Điểu giết chết rồi sao ?” Bích Dao kinh hãi hỏi.

“ Ta cũng không biết thế nào, Bích Dao, Hắc Thủy Huyền Xà là ma thú từ thời thượng cổ, hung hãn vô cùng, trừ khắc tinh là Hoàng Điểu ra thì không gì loại trừ nó được, chúng ta rút lui mau” U Cơ nói.

Lục Tuyết Kỳ ở sau lưng Trần Lâm lúc này cũng nhận ra con rắn ở dưới biển, tuy sợ hãi nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: “ Chúng ta làm gì đây ?”

“ Cứ đứng yên, nếu động đậy nó sẽ tấn công” Trần Lâm nhàn nhạt đáp.

Con rắn khổng lồ từ từ tiến đến gần hơn, chỉ cái đầu nó nhô lên thôi đã cao cả trăm mét, đang giương cặp mắt to lớn nhìn xuống bọn họ. Có thể vì cảm thấy được Thái Dương kiếm sáng rực nên cái đuôi nó bỗng nhiên co lại rồi quất mạnh về hướng Trần Lâm.

Một cơn sóng cao hàng trăm mét đánh thẳng đến nhóm người Trần Lâm và U Cơ. Trần Lâm thấy vậy ôm lấy Lục Tuyết Kỳ bay vút lên cao nhanh một cách kỳ dị, nhóm người U Cơ cũng bay lên nhưng không thoát khỏi bức tường nước, bị đánh cho tơi tả. Bích Dao không cẩn thận sắp bị cái đuôi khủng bố của Hắc Thủy Huyền Xà đánh trúng thì U Cơ đánh ra pháp bảo cứu lấy, trong miệng hô lớn: “ Bích Dao, chạy nhanh lên”. Nói xong lời ấy thân ảnh của U Cơ cũng bị nhấn chìm trong cơn sóng thứ hai đánh tới.

Bích Dao sắc mặt trắng bệt hướng chạy về phía Tử Linh Uyên tối tăm.

Con Hắc Thủy Huyền Xà tức khí vì quật đuôi mấy lần nhưng không thể đánh trúng được Trần Lâm nên càng lồng lộn tạo thêm giông tố. Lục Tuyết Kỳ lúc này sắc mặt đã trắng bệt, nàng cũng không thể tưởng tượng được tại sao Trần Lâm có thể nhanh một cách khủng bố như vậy.

“ Rắn con, muốn quậy thật hả” Trần Lâm âm thầm cười, lập tức thả ra một luồng tinh thần lực đánh đến đỉnh đầu của Hắc Thủy Huyền Xà.

Con Hắc Thủy Huyền Xà bỗng nhiên rú lên rồi lăn lộn dữ dội làm cho khu vực biển xung quanh nó xảy ra từng trận giông bão khủng bố.

“ Từ nay ngươi sẽ là thú nuôi của ta, ta đặt tên cho ngươi là Tiểu Hắc” Trần Lâm âm thầm truyền âm cho Hắc Thủy Huyền Xà.

Hắc Thủy Huyền Xà từ từ bình tĩnh trở lại, nó giương cặp mắt to lớn nhìn về phía Trần Lâm, miệng phun phì phì cái lưỡi đỏ lờm.

“ Cám ơn chủ nhân ban tên”

“ Tốt, bây giờ ngươi hãy xử lý năm tên mặc áo bào vàng kia rồi đi đâu đó tùy ý ngươi, ta sẽ triệu hồi ngươi sau” Trần Lâm âm thầm truyền âm cho Hắc Thủy Huyền Xà.

“ Thuộc hạ tuân mệnh” Hắc Thủy Huyền Xà lập tức quay cái đầu to lớn hướng về phía mấy tên áo bào vàng của Quỷ Vương Tông rồi nhào tới tấn công.