[ Trở lại hiện thực ].
Lý Thiên Minh lúc này đem Vi Diện Chi Thai từ Chủ Thần Không Gian Bảo Khố lấy ra ngoài, ngay sau đó Lý Thiên Minh liền lập tức đem nó nắm trong tay để hấp thu nhằm khống chế toàn bộ Tô Tịch Kì Quái thế giới.
Một lúc sau, khi đã đem vi diện chi thai hoàn toàn hấp thu thì Lý Thiên Minh cũng cảm giác mọi hoạt động của Tô Tịch Kì Quái thế giới đều nằm trong đầu của hắn.
Hấp thụ xong Vi Diện Chi Thai, Lý Thiên Minh liền đem xác của Tô Tịch ra từ trữ vật không gian lấy ra, rồi đặt trên mặt đất.
Tiếp đó vì đã nắm giữ Tô Tịch Kỳ Quái thế giới nên hắn vung tay khống chế Vi Diện Chi Thai đem ba hồn bảy phách thất lạc của Tô Tịch lang thang trong thiên địa gọi về.
"Bắt đầu sử dụng Khởi Hồn Thuật thôi!! Hồn Pháp Hợp Lại Cho Ta!!"
.
Lúc này, Lý Thiên Minh vừa nhìn thấy 10 cái bóng trắng giống hệt Tô Tịch thì ngay lập tức nhận ra chúng chính là ba hồn bảy phách của Tô Tịch.
Ngay lập tức, Lý Thiên Minh liền hét lên một tiếng, rồi đem tất cả hồn phách hòa làm một để tạo thành một linh hồn chắc chắn, hoàn mĩ, không dễ vỡ tan như giống kiểu Kim Nhãn U Linh dùng.
Sau đó khi đem ba hồn bảy phách dung hòa thành một thể thanh sắc linh hồn giống hệt Tô Tịch thì Lý Thiên Minh mới đưa vào nó đi trong cơ thể nàng.
"Ầm... Ầm... Xoẹt...!!!”
Thanh sắc linh hồn của Tô Tịch vừa quay trở lại cơ thể của nàng thì bên ngoài bầu trời vang lên từng tiếng sấm chớp màu đỏ kèm theo một tiếng nổ bỗng nhiên vang lên trong căn phòng.
Bỗng nhiên thân xác của Tô Tịch đang nằm dưới đất lại trôi nổi giữa không trung, liên lóe ra ánh sáng chói mắt mà Lý Thiên Minh cũng vừa hay nhận ra được tiếng nổ cũng chính là do quần áo của Tô Tịch thì bị chấn vỡ tan thành từng mảnh.
"Không tệ nha!! Dáng người cũng bốc lửa gớm! Cô nhóc này nếu làm song tu đạo lữ của ta thì cũng không tệ lắm!”
Lý Thiên Minh vừa nhìn thấy quần áo Tô Tịch bị chấn vỡ tan khiến nàng bị lõa thể thì vuốt cằm, tuy có chút sắc đamr nhưng tinh thần vẫn giữ tỉnh táo, tấm tắc khen ngợi một tiếng.
"Chủ nhân! Người nói gì cơ! Ngài muốn chọn Tô Tịch tỷ tỷ làm song tu đạo lữ của mình á! Tiểu Côn Côn đồng ý cả hai tay!!!”
Tiểu Côn Côn đang đứng bên ngoài nghe thấy hắn nói thế thì hai tay giơ lên trời, hớn hở, miệng cười, lên tiếng ủng hộ.
"Ưm...!!!”
Một lúc sau, từ cái xác trắng bệch của Tô Tịch hai hàng lông mi bỗng nhiên hơi run lên, sau đó là thân thể, rồi đến miệng cũng vang lên một tiếng kêu
"Đây là đâu! Không phải mình đang ngủ trên giường sao! Sao mình lại nằm dưới đất như thế này! Hơn nữa còn không mặc quần áo!!"
Tô Tịch sau khi hồn quy nguyên xác thì bắt đầu tỉnh lại, nàng mở to hai mắt ra, người ngồi dậy, xấu hổ lấy tay che lại thân thể, lẩm bẩm.
"Tô Tịch tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã tỉnh rồi!!! Tiểu Côn Côn sợ lắm đó!!"
Đang nói chuyện với Lý Thiên Minh thì Tiểu Côn Côn bỗng nhìn thấy Tô Tịch đã tỉnh liền vô cùng vui vẻ, trong hai mắt chảy ra hai giọt lệ hạnh phúc rồi lao vào trong ngực nàng.
Lý Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Côn Côn va vào ngực Tô Tịch khiến nàng ngã ra lộ hết thân hình lần nữa thì hai mắt sáng lên ánh sao, vuốt cằm tỏ vẻ thích thú.
Cảnh sắc này nhanh chóng bị Lý Thiên Minh nhìn rõ mà tà dục của tâm ma còn sót lại bỗng nhiên hơi trỗi dậy nhưng nhanh chóng lại bị hắn áp chế lại lần nữa.
Về bên phần Tô Tịch thì lúc này nàng đã đem Tiểu Côn Côn đẩy ra, rồi một cái khăn quấn tạm để che lấp thân thể, sau đó mới nhìn Tiểu Côn Côn ôn nhu hỏi:
"Tiểu Côn Côn, không phải em đi cùng với Thiên Minh Tiên Sinh sao? Sao bây giờ lại ở đây! Chẳng lẽ Thiên Minh Tiên Sinh về rồi!!!”
Tiểu Côn Côn nghe thấy Tô Tịch không hỏi thăm mình trước mà lại là chủ nhân thì có chút không vui, hai má phình lên, chỉ vào Lý Thiên Minh đang ngồi ở một bên ghế, nói:
"Ngài ấy ở bên kia kìa!! Tô Tịch tỷ tỷ chỉ quan tâm đến chủ nhân em thôi!! Thật không công bằng!!"
Mà Tô Tịch vừa quay đầu nhìn sang thì thấy một thanh niên anh tuấn, tóc đen dài, búi thành đuôi ngựa có trâm đính xuyên qua, mặc bạch bào cũng đang nhìn nàng với hai mắt sáng ngời đầy vị thưởng thức.
"Thiên Minh Tiên Sinh!! Ngài về rồi sao!!!".
Tô Tịch có chút hơi xấu hổ đỏ mặt nói, bởi vì nàng chút thầm thích Lý Thiên minh, mà lúc này chỉ có một cái khăn quấn quanh người lại càng khiến nàng không biết chui vào đâu trốn.
Vì thế nên khi bị Lý Thiên Minh nhìn thưởng thức gần hết thân thể thì nàng vội vàng lấy tay che một số yếu vị nhằm hạn chế cơ thể bị Lý Thiên Minh nhìn rõ.
"Ha Ha ha...!!!”
Trong khi đó, Lý Thiên Minh thấy Tô Tịch xấu hổ do hắn nhìn thấy nàng lõa thể thì có chút buồn cười, lúc nãy hắn nhìn thấy hết rồi thì cần gì phải che lấp nữa nên cười to.
Một lúc sau, khi đã cười chán chê rồi thì Lý Thiên Minh biến trở lại khuôn mặt nghiêm túc, rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Côn Côn nói:
"Tiểu Côn Côn! Ngươi về linh thú không gian đi, ta có chuyện muốn nói với Tô Tịch một lát! Sau khi xong chuyện ta sẽ đem ngươi gọi ra!!!”
"Nhưng mà người ta còn muốn nói chuyện với Tô Tịch tỷ tỷ....!!!”
Tiểu Côn Côn nghe thấy Lý Thiên Minh nói thế thì mở miệng phản đối nhưng chưa kịp nói xong đã bị Lý Thiên Minh thu hồi về linh thú không gian.
"Thiên Minh Tiên Sinh, Tiểu Côn Côn nó...!!!”
Tô Tịch nhìn thấy Tiểu Côn Côn bỗng nhiên biến mất trước mắt mình thì có hơi chút sợ hãi, lắp bắp mở miệng hỏi Lý Thiên Minh.
"Ta đem nó cất về một nơi an toàn rồi nên không cần lo lắng! Điều lo lắng bây giờ là cô lần sau nên cẩn thận với thân xác của mình đi!”
Lý Thiên Minh nghe thấy Tô Tịch hỏi thăm lí do vì sao Tiểu Côn Côn bỗng nhiên mất tích thì bình tĩnh nói như chưa có gì xảy ra.
"Thân xác tôi....?"
Tô Tịch nghe Lý Thiên Minh nói thì liền lấy tay chỉ mình, rồi tỏ vẻ không hiểu, ngốc manh bật thốt hỏi.
Lý Thiên Minh thấy nàng tỏ vẻ không hiểu liền đem mọi chuyện xảy ra kể hết một lần, bao gồm cả Kim Nhãn U Linh bị ma hóa, lẫn Tô Tịch lần nữa chết đi rồi bị hắn cứu sống trở lại.
Tô Tịch sau khi nghe xong mọi chuyện xảy ra thì mặt có chút trắng bệch, ngã trên sàn nhà, người run rẩy, hai tay ôm chặt người, đầy sợ hãi, lẩm bẩm:
"Tôi lần nữa chết sao... Vậy tôi đã đi vòng qua địa ngục môn hai lần rồi sao.... Thật đáng sợ...!!!”
Lý Thiên Minh nhìn thấy Tô Tịch bị dọa sợ như thế thì liền bật thốt lên một câu nói:
"Nhưng cô bây giờ vẫn còn sống, không phải sao!!"
Tô Tịch đang còn ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi thì nghe được Lý Thiên Minh nói thế liền giống như có động lực, nàng đứng bật người dậy, nói:
"Đúng, đúng a! Hiện tại tôi vẫn còn sống! Cảm tạ Thiên Minh Tiên Sinh cứu mạng!! Sau này Tô Tịch nhất định sẽ báo đáp!!!"
Lúc nãy, khi nghe xong hết mọi chuyện đã xảy ra nên Tô Tịch chưa thể quên đi nhanh như vậy, nàng cũng biết rõ mình còn sống là do Lý Thiên Minh đem nàng cứu giúp nên cúi đầu cảm ơn hắn.
Lý Thiên Minh thấy Tô Tịch đã bình thường trở lại liền gật đầu như hài lòng vừa ý, sau đó hắn lại nhìn Tô Tịch mở miệng nói tiếp:
"Được rồi, được rồi! Chuyện này nói đến đây là được rồi! Bây giờ thì chúng ta phải nói sang chuyện khác đã!!!”
"Còn chuyện gì nữa sao, Thiên Minh Tiên Sinh! Không lẽ lại có chuyện nguy hiểm liên quan đến tính mạng của tôi!!”
Tô Tịch khi nghe Lý Thiên Minh nói tiếp rằng vẫn còn chuyện nữa chưa giải quyết thì giọng mang theo có chút sợ hãi, lên tiếng hỏi.
"Đúng chuyện này rất quan trọng đối với cô và cả chính ta! Vì thế hãy trả lời thật chính xác! Cô có chút thích ta phải không?"
Lý Thiên Minh gật đầu một cái, rồi rời khỏi ghế ngồi đi đến bên cạnh Tô Tịch, sau đó hắn ghé sát vào tai nàng lên tiếng hỏi.
“Thiên Minh Tiên Sinh, chuyện này...!!!”
Tô Tịch bị Lý Thiên Minh nắm thóp đúng tim đen ẩn dấu bao lâu trong lòng thì hơi có chút sợ hãi, nàng mặt nhanh chóng đỏ, xua xua tay, rồi định lên tiếng phản bác lời hỏi thăm của haens.
Nhưng khi Tô Tịch còn đang giải thích xong thì Lý Thiên Minh bỗng nhiên ôm lấy nàng, rồi bàn tay vuốt ve mái tóc trắng của nàng, miệng thì thào nói:
"Được rồi, không cần phải dấu diếm, nhìn trong mắt của cô như thế thì ta đã nhận ra cô có chút tình cảm với ta rồi!!”
"Thế nên ta sẽ chấp nhận cô trở thành Song Tu Đạo Lữ của ta!!! Tô Tịch, còn cô thì sao! Nếu đồng ý thì hãy trả lời, còn không thì hãy đẩy ta ra nha!"
"Thiên Minh Tiên Sinh....!!!”
Tô Tịch bị Lý Thiên Minh ôm chặt thì có chút xấu hổ, mặt nàng đỏ lên, đầu bốc khói trắng,.... thân hình nàng có chút vùng vẫy, lắp bắp nói.
Nhưng khi nghe thấy Lí Thiên Minh nói muốn nàng trở thành Song Tu Đạo Lữ của hắn thì Tô Tịch không nỡ đẩy Lý Thiên Minh ra.
Sau đó nàng cũng chưa hề trả lời vì xấu hổ, nàng cứ nằm trong lòng của Lý Thiên Minh hưởng thụ cảm giác nhịp tim cùng đập của cả hai, nàng có chút yêu thích cùng hạnh phúc không muốn rời đi khỏi lòng hắn này.
Một lúc sau, Tô Tịch khi hưởng thụ cảm giác hạnh phúc thì cũng đã suy nghĩ kĩ về tình cảm dành cho Lý Thiên Minh là yêu nên nàng ôm chặt lấy hắn, dõng dạc nói:
"Thiên Minh Tiên Sinh! Tôi thích anh! Tôi đồng ý trở thành Song Tu Đạo Lữ! Tôi muốn làm thê tử của anh!!!”
Nói xong, Tô Tịch liền ôm lấy cổ Lý Thiên Minh rồi hôn lên môi của hắn, mặc kệ cho chiếc khăn quấn bảo vệ thân hình rơi xuống để lộ ra thân thể trắng bóng của mình.
Trong bóng đên, thân thể trần như nhộng của nàng cũng dí sát vào người Lý Thiên Minh làm hắn hơi có chút xúc động đè nén muốn bay lên.
Lý Thiên Minh bị Tô Tịch cưỡng hôn thì có chút mộng bức, lại bị kích thích bởi dục vọng của tâm ma kiếp nên cũng không phản đối, bắt đầu đáp trả lại.