Chương 24: Yêu Linh Ismail

"Tại sao? Lại không giết ta?"

Khi bụi mù tiêu tán, thanh niên tóc đỏ nằm dưới đất nhìn về phía nắm đấm cách tai mình khoảng 1cm, rồi lại nhìn Tô Tịch hỏi.

Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên rút bàn tay ra khỏi mặt đất, rồi đứng dậy, phủi phủi bụi bặm dính trên người, nhìn thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư nói:

"Vì ta đã từng hứa với một người là sẽ không giết người nữa, với lại ta không phải là ác ma, với lại mạng của cô gái này là do ta cứu!!!”

"Nếu ta rời khỏi thân thể cô ấy, cô ấy sẽ chết! Tất cả là do tên khốn kia hại cô ấy té lầu, ta chỉ mượn tạm cơ thể cô ấy thôi, hiểu chưa hả?"

Khi nói xong thì Tô Tịch Kim Nhãn nhặt lên cặp sách định rời đi nhưng thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư bỗng nhiên tóm lấy tay của nàng, rồi hỏi:

"Chờ đã, tại sao lại nói với ta những điều này?"

Tô Tịch Kim Nhãn hất bay cánh tay của thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư ra khỏi tay mình, rồi lườm hắn một cái, nói:

"Vì ta không muốn bị ngươi đuổi theo nữa rồi, hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm!!!”

Thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư khi nghe thấy nàng nói xong thì bỗng nhiên hai tay bám lấy hai vai của Tô Tịch Kim Nhãn, rồi như một tên đẹp trai tán tỉnh gái xinh, mỉm cười nói:

"Vậy ngươi cho ta số điện thoại được không? Hình như ta đã thích ngươi rồi!!!”

Ngay khi thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư vừa nói xong thì không gian, thời gian bên trong con hẻm dường như bị đóng băng, chỉ còn Tô Tịch Kim Nhãn và thanh niên tóc đỏ hai mắt nhìn chằm chằm nhau.

Vài phút sau, Tô Tịch Kim Nhãn bỗng nhiên đi đến gần thanh niên tóc đỏ, rồi giơ lên đánh vào đầu thanh niên tóc đỏ khiến anh chàng ngất đi, sau đó nàng nhìn đã bị đánh ngất đi thanh niên tóc đỏ nói:

"Ta thay đổi suy nghĩ rồi, tốt nhất là cho ngươi ngủ một giấc cho thanh tỉnh đầu tóc đi!"

Nói xong, Tô Tịch Kim Nhãn ngồi xuống đất dựa vào một góc tường, hai mắt sắp nhắm lại nhìn về phía tay mình, lẩm bẩm:

"Chiến đấu tốn nhiều linh lực quá, tay chân sắp cử động không nổi nữa rồi. Hiện tại sức mạnh của mình không thể khống chế khối thân thể này nữa!!!”

“Sợ rằng phải nghỉ ngơi một thời gian dài dài rồi. Tuy rằng bỏ lại cô ở lại đây một mình chẳng tốt chút nào nhưng tôi cũng hết cách rồi... Chúc cô may mắn, tì nữ!!!”

Khi Tô Tịch Kim Nhãn vừa lẩm bẩm xong thì hai mắt nàng bỗng nhiên dần dần nhắm lại do quá kiệt sức sau trận chiến.

Ngay lúc Tô Tịch Kim Nhãn vừa ngất đi thì thanh niên đeo kính nhà giàu bị Thiên Lôi Châu đánh ngất bỗng nhiên tỉnh lại:

"Hơ, sao tự nhiên mình lại nằm ở đây nhỉ?"

Ngay lúc thanh niên đeo kính nhà giàu tỉnh lại nhìn thấy toàn cảnh chiến trường đã kết thúc, liền vuốt cằm suy nghĩ:

"Lẽ nào là lưỡng bại câu thương? Nói vậy là... mình mới là người cười đến cuối cùng sao?"

Đúng lúc này, khi thanh niên đeo kính nhà giàu đang suy nghĩ thì một đám người bỗng nhiên tóm lấy hắn, trên mặt ai cũng hiện lên tức giận, lửa cháy bùng bùng, gào thét:

"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Trong con hẻm yên tĩnh không người. Tô Tịch ngồi co ro trong góc tường thật tội nghiệp."

"Mày muốn làm gì với nữ thần của bọn tao. Nếu muốn làm chuyện xấu xa thì dùng mạng mình mà đổi lại nhé..."

Thanh niên đeo kính nhà giàu hoảng sợ, người chảy mồ hôi, hai mắt khóc không ra nước mắt, sau đó quỳ xuống nhanh chóng giải thích:

"Chờ đã, các người hiểu nhầm rồi đó? Tôi mới là người bị hại mà...!!!”

Nhưng hình tượng của hắn lúc này là trần như nhộng do bị Thiên Lôi Châu đánh nát hết quần áo, ngoài ra Tô Tịch lại nằm sát hắn.

Thế nên đám người càng tức giận, hai mắt bốc lên lửa do bị hiểu lầm là tên thanh niên đeo kính nhà giàu này sắp hãm hiếp Tô Tịch.

Vì thế mà đám người lập tức lao vào mà đánh đập thanh niên đeo kính nhà giàu.

Từ nắm đấm đến gậy gộc... tất cả những gì có trong tay của đám người đều đánh về phía thanh niên đeo kính.

Tiếng đánh đập, la hét, cầu cứu... liên tục vang vọng trong con hẻm nhỏ:

"Sự thật rõ rành rành trước mắt mà còn dám cãi chày cãi cối hả! Về chầu trời đi, thằng khốn!"

"Cứu mạng với! A! Đừng đánh vào mặt tôi! Đừng đánh vào tiểu đệ đệ của tôi!!Aaaaaaaa!!!!"

[Tại nhà Tô Tịch].

Lúc này, trong phòng ngủ của mình, Tô Tịch bỗng nhiên mở ra hai mắt, nàng ngồi dậy xoa xoa đầu, rồi nhìn xung quanh vài giây, lẩm bẩm:

"Nơi này là... không phải nhà của mình đây sao. Không lẽ nào là U Linh Tiên Sinh mang mình trở về. Mà tên thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư đó đâu rồi nhỉ!!!”

"Cạch...!!!”

Khi Tô Tịch vẫn còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, từ phía cửa đi vào ba người: 1 thanh niên và 2 đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi

Thanh niên chính là Kim Nhãn U Linh, lần này do tiêu hao quá nhiều linh lực nên đáng nhẽ hắn phải ngủ say vài hôm để khôi phục thì mới tỉnh lại.

Nhưng may mắn là Lý Thiên Minh cho mấy viên đan dược khôi phục linh hồn lực vì thế nên tên này mới tỉnh lại sớm hơn, không bị ngủ say vài ngày giống như trong cốt truyện.

Mà hai đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi cùng đi vào với Kim Nhãn U Linh thì có một bé là nam và một bé là nữ.

Nữ thì chính là Tiểu Côn Côn, còn đứa bé nam thì chính là một con mèo yêu có tên là Íamail.

Nó là yêu linh bảo vệ của Tô Gia, bao lâu nay ngủ say trong sợi dây chuyền ngọc bích, cuối cùng thì truyền đến đời của ông nội Tô Tịch mới phát hiện ra nó.

Sau đó, khi ông của Tô Tịch sắp mất giao cho nó nhiệm vụ là bảo vệ Tô Tịch, rồi đem sợi dây chuyền giao cho quản gia Lâm nhờ ông ta đưa đến cho Tô Tịch.

Lý Thiên Minh khi đem đan dược cho Kim Nhãn U Linh thì tên này bỗng nhiên nhào ra khỏi sợi dây chuyền ngọc bích để cướp đan dược.

Vì thế nên khi mèo yêu Ismail bị bắt liền khai hết ra ngoài nên Lý Thiên Minh và Kim Nhãn U Linh cũng biết được lai lịch của nó.

"Chị tỉnh lại rồi sao, Tô Tịch". Tiểu Côn Côn.

"Tịch Tịch, chị tỉnh lại rồi sao". Ismail.

"Tỉnh lại rồi hả, nô bộc". Kim Nhãn U Linh.

Khi cả ba người bước vào nhìn thấy Tô Tịch hiện tại đã tỉnh lại thì đều đi đến, rồi lên tiếng hỏi thăm nàng.

"Có chuyện gì xảy ra lúc tôi ngất đi vậy, tại sao tôi lại về được đến nhà và tên nhóc này là ai!!!”

Tô Tịch vô cùng hiếu kì tại sao mình lại ở nhà nên vừa chỉ Ismail, vừa liên tục hỏi Kim Nhãn U Linh để biết thêm về mọi chuyện đã xảy ra.

"Em là mèo yêu, không phải là tên nhóc!!!”

Ismail khi nghe Tô Tịch nói thế về nó thì liên tục lên tiếng phản đối nói.

[15 phút sau].

Sau khi nghe xong Kim Nhãn U Linh kể rõ mọi chuyện thì Tô Tịch mới hiểu ra, rồi nàng nhìn mọi người trong phòng nói:

"Ra là vậy, Kim Nhãn U Linh do chiến đấu nên tiêu hao khá nhiều linh lực nên đáng lẽ phải ngủ say vài hôm nhưng có Thiên Minh Tiên Sinh giúp đỡ nên mới tỉnh lại sớm hơn!!!”

"Tiểu Côn Côn thì biết được chị cầu cứu thông qua Thiên Minh Tiên Sinh nên đến giúp đỡ nhưng trận chiến đã kết thúc nên chỉ có thể mang chị về!!!”

"Còn Ismail là mèo yêu bảo vệ cho chị thông qua sợi dây chuyền ngọc bích phải không!!!”

Mọi người trong phòng khi nghe Tô Tịch nói ra thì đều biết nàng đều đã hiểu rõ mọi chuyện liền gật đầu, rồi trò chuyện với nàng một lúc, sau đó đều rời đi.

Dù sao, hôm nay Tô Tịch gặp quá nhiều phiền phức nên cũng khá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức. Vì thế mọi người đều rời đi cho nàng nghỉ ngơi.

{Trong khi đó tại một nơi khác}.

"Ầm... Ầm... Ầm... Á... Á....Aaaaa... Tại sao cái thứ chết tiệt này lại bám theo mình chứ... Aaaa..!!!”

Một thanh niên tóc đỏ liên tục gào thét chạy trên đường do sau lưng luôn bị một đám mây đen mang theo sấm sét đang đuổi theo đánh.

Anh chàng nên cứ vài giây lại có sét đánh xuống đầu nên liên tục kêu gào nhưng không ai dám giúp đỡ vì sợ sấm sét đánh trúng mình.

Nhưng mọi người lại không hay biết mây đen, sấm sét bám theo vị thanh niên này đều bắt đầu từ một tấm bùa phía sau lưng thanh niên.

Dẫn Lôi Phù: Phù chú dẫn lôi, khi bị dán vào thì nạn nhân sẽ bị sấm sét tra tấn, đuổi theo không bỏ trong suốt ba ngày (còn ai dán thì là một con tiểu loli).

[Sáng hôm sau].

"Oáp! Làm học sinh thật đau khổ, ngày nào cũng phải dậy sớm, cũng may tiểu tử kia trở lại sợi dây chuyền ngọc bích rồi!!!”

Đang bay bay trên không, Kim Nhãn U Linh bỗng nhiên ngáp ngủ một cái rồi nhìn Tô Tịch mở miệng nói.

Sau đó, Kim Nhãn U Linh cảm thấy mình giống như bị bơ do Tô Tịch không trả lời mình một câu nào thì vuốt cằm, cười gian ác, kể về một chuyện tối hôm qua của hắn:

"Hôm qua tôi bị tiểu tử kia phiền đến chết mất, chỉ là nhân lúc cô ngủ mượn thân thể của cô đi sở thú một chuyến!!!”

"Vậy mà nó lại ngăn cản tôi. Tôi chỉ muốn bắt một con cá sấu mang về chơi chơi thôi mà!!!”

Tô Tịch đang đi trên đường bỗng nhiên nghe thấy Kim Nhãn U Linh nói thế liền tý ngã ngửa, mặt trắng xám, nhìn Kim Nhãn U Linh không biết nói gì hơn.

"Ismail, cực khổ cho em rồi, tý nữa chị sẽ mua cho em một con cá để đền bù!!!”

Tô Tịch suy nghĩ kĩ, rồi truyền âm vào sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ.

"Ủa? Sao mọi người lại tụ tập ngay tại cổng trường mà không chịu vào vậy?"

Bỗng nhiên Tô Tịch vô cùng hiếu kì lẩm bẩm khi nhìn thấy rất nhiều bạn học đang đứng trước cổng trường mà không đi vào, mặt người nào cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt thì hoảng sợ...

Sự hiếu kì càng mạnh hơn nên Tô Tịch kiễng chân lên nhìn thì thấy phía trước cổng trường đã bị chắn bởi vài chục tên xã hội đen, trên người bọn họ đều tỏa ra một luồng sát khí.

Tô Tịch thấy trên người bọn họ đều mặc đồ đen, mặt mỗi người cũng có vài ba vết sẹo dài, ngắn khác nhau, có vài tên thì đang hút thuốc, có tên khác thì cầm dao găm đâm đâm mặt đất... Tất cả bọn họ hình như đều đang chờ một ai đó.

"Bạn Tô Tịch, mấy người này hình như đến tìm cậu đấy?”

Đúng lúc này, một học sinh bỗng nhiên nhìn thấy Tô Tịch thì liền chạy đến bên cạnh nàng nói ra, sau đó chỉ chỉ đám người xã hội đen đang đứng ở cổng trường.

Tô Tịch nghe thấy người đồng học này nói thế thì vô cùng sợ hãi, nàng không biết mấy người này là ai và đến tìm nàng làm gì.

Trong khi đó, Kim Nhãn U Linh đã nhận ra mấy người này là một trong số những tên xã hội đen bị hắn đánh lúc nhập vào xác Tô Tịch vài hôm trước nên vô cùng vui vẻ, kinh hỉ nói ra:

"Ai da! Nhanh như vậy đã tìm đến cổng trường cô rồi à. Đi thôi người hầu, dọa bọn họ trước đi, đợi cô bị bọn họ đánh gục xuống thì tôi sẽ thay cô báo thù!!!”

Mặt Tô Tịch đang còn trắng xám do sợ hãi, không biết phải làm gì thì bị Kim Nhãn U Linh xúi dại bên tai như thế liền càng trắng hơn, nàng nhắm chặt hai mắt, sau đó truyền âm gào thét với Kim Nhãn U Linh:

"Mấy người này là ai vậy chứ, với lại tôi sao có thể làm được chứ hả! Làm thế xong thì tôi nhất định sẽ bị giết chết, sau đó sẽ bị thả xuống sông Trường Giang!!!”

Tô Tịch suy nghĩ đến cảnh mình bị bọn xã hội đen kia chém thành vài khúc, rồi đổ bê tông vào xác, sau đó ném xuống sông Trường Giang nên liên tục từ chối.

Bỗng nhiên khi Tô Tịch vừa hé mở hai mắt thì nhìn thấy đám xã hội đen đã đứng trước mặt mình thì nàng liền sợ hãi đến suýt bị ngất đi nhưng trên mặt vẫn treo mỉm cười đầy bình tĩnh.

"Đáng sợ quá! Không được rồi! Mau chạy lẹ mới được! Nhưng trốn hướng nào bây giờ!"

Nhưng trong tâm linh của nàng lúc này thì lại khác, nó đang hoảng loạn vô cùng, liên tục khóc lóc, chạy quanh quanh trong người nàng.