Trác Như Sơ xuất hiện câu đi tất cả sự chú ý của Ổ Dạ Lôi, ngay cả Vương gia phủ hắn cũng không ra, suốt ngày ở trong phủ cùng Trác Như Sơ đấu trí đấu dũng, nếu không lại phái người khắp nơi tìm kiếm tăm tích của Trác Như Sơ.
Ổ Dạ Lôi rất tức giận. Trác Như Sơ muốn gặp hắn, thật phi thường dễ dàng, không biết từ nơi nào liền có thể xuất hiện. Ngược lại, nếu hắn muốn gặp Trác Như Sơ, ngay cả bóng dáng cũng tìm không đến. Trừ phi, hắn hạ lệnh muốn bắt người nào đến ngược đãi, Trác Như Sơ mới chịu xuất hiện.
Điều duy nhất làm hắn vừa lòng là buổi tối Trác Như Sơ sẽ đúng giờ trở về ngủ. Đương nhiên, là ngủ ở trên giường của hắn. Bất quá, vết thương của Trác Như Sơ còn chưa tốt, hắn cũng chỉ có thể ôm đỡ nghiện, thế nhưng muốn vậy còn phải xem sắc mặt của Trác Như Sơ.
Ổ Dạ Lôi nhiều lần nghĩ muốn đối Trác Như Sơ bày ra uy phong Đình Vương dĩ vãng của mình, kết quả không phải bị đạp xuống giường thì cũng là bị điểm huyệt đạo ngủ một đêm. Sau vài lần như vậy, Ổ Dạ Lôi liền ngoan ngoãn.
Đối dân chúng kinh thành mà nói, Đình Vương nửa tháng đều không có đi ra gây họa, thật sự là quá hạnh phúc. Không biết là ai truyền tới tin tức, nói đã xuất hiện một vị Bạch thần tiên đến đàn áp tên Đình Vương ác quỷ này, làm cho hắn không thể đi ra hại người. Bách tính kinh thành đem chuyện đồn xa, còn kém đem vị Bạch thần tiên này đi cúng bái.
Ổ Dạ Lôi không rảnh đi quản người khác nói như thế nào, hắn hiện tại cả đầu đều là Trác Như Sơ. Thời điểm nhìn qua, hắn luôn bị vẻ lãnh mạc của đối phương làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thời điểm nhìn không đến, hắn lại không cách nào khống chế tính tình của mình, muốn giết người. Càng nhiều thời điểm, hắn muốn đem Trác Như Sơ ôm vào trong ngực khinh bạc, bất quá kia cũng chỉ có thể dừng lại ở mức suy nghĩ.
Giống như hiện tại, Trác Như Sơ đang luyện kiếm, hắn chỉ có thể ở trong lương đình nhìn từ xa, không dám đi lên cùng đối phương so chiêu. Chung quanh đều là người của mình, mặt mũi của Vương gia đã muốn mất hết.
Xa xa nhìn thấy Vương gia ngồi ở trong lương đình, Đại Thiên liếc mắt nhìn người đang chuyên tâm múa kiếm, mỗi một động tác của đối phương đều phá lệ hấp dẫn người, nhất là kiếm trong tay y, giống như đã cùng thân thể y dung hòa làm một, cho dù là người không hiểu kiếm thuật cũng sẽ nhìn đến ngây ngốc.
Bất quá vì bảo toàn cái đầu, Đại Thiên chỉ dám nghiêng mắt nhìn một cái, liền cúi đầu bước nhanh đi đến bên người Vương gia, khom người nói: “Vương gia, người trong cung tới, Thái Hậu nương nương muốn ngài hôm nay tiến cung.”
Ổ Dạ Lôi đang nhìn Trác Như Sơ mê mẩn bị quấy rầy vẻ mặt mất vui, không kiên nhẫn nói: “Bất quá chỉ mới nửa tháng chưa tiến cung, thúc giục cái gì mà thúc giục?” Sợ là lại muốn giáo huấn hắn thôi.
Đại Thiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương gia nửa tháng cũng chưa xuất phủ, cũng không gặp ngoại nhân, hoàng thượng cùng đại thần trong triều tự nhiên sẽ sốt ruột .”
Ổ Dạ Lôi mị mị mắt, qua một lát mới nói: “Ngày mai bổn vương vào triều.”
“Thuộc hạ liền đi truyền lời.”
Đình Vương thượng triều nhưng so với hoàng thượng vào triều còn trọng yếu hơn. Hắn hàng tháng vào triều đều không cố định ngày. Nếu đúng lúc tâm tình của hắn tốt, kia tất cả mọi người đều tốt. Nếu tâm tình của hắn không tốt, sẽ có quan viên đánh mất mũ ô sa, thậm chí là đầu. Bởi vậy, ngày Ổ Dạ Lôi vào triều, bất kể là thân tín của Đình Vương hay là người ngồi trên ghế rồng cao cao tại thượng kia, tất cả đều nơm nớp lo sợ.
Tất cả người ở bên cạnh Ổ Dạ Lôi với hắn mà nói chẳng qua chỉ là thuộc hạ . Hắn cho đối phương vinh hoa phú quý, đối phương vì hắn làm việc bán mạng. Ngoài ra, chỉ có Đại Thiên cùng Tiểu Thiên xem như là người thân cận với hắn nhất.
Nghĩ đến hoàng thượng cùng những người trong triều kia, Ổ Dạ Lôi giật nhẹ khóe miệng. Cầm qua chén rượu nhỏ, hắn nhấp một miếng, đối Tiểu Thiên nói: “Bổn vương viết phong thư cho Tả Bách Chu, ngươi tự mình đưa đến, sau đó phải đem thư hồi âm của hắn mang về.”
“Dạ” Tiểu Thiên liền sai người lấy bút mực cùng giấy.
Tầm mắt không rời mạt thân ảnh màu trắng kia, Ổ Dạ Lôi thuận miệng hỏi: “Trước kia tính tình của y cũng như thế này?”
Tiểu Thiên mỉm cười, trả lời: “Tính tình Trác thiếu gia vẫn luôn là như thế. Bất quá, trước kia lúc ở cùng Vương gia, chung quy có chút điểm nhân khí.”
“Nói, là như thế nào?” Ổ Dạ Lôi quay đầu nhìn lại.
Nhớ ra cái gì đó, nụ cười trên mặt Tiểu Thiên càng sâu, dẫn theo vài phần hoài niệm: “Thuộc hạ đang nhớ lại lúc đi theo Vương gia đến Tê Phong Môn.”
“Có cái gì sao?” Ổ Dạ Lôi đầy hưng trí.
Tiểu Thiên nói: “Lúc vừa đến, môn chủ liền phân phó Vương gia đi theo Trác thiếu gia. Đến buổi tối, thuộc hạ cùng đại ca muốn hầu hạ Vương gia thay quần áo, kết quả bị Trác thiếu gia đuổi đi.”
Ổ Dạ Lôi sửng sốt, theo sau gợi lên khóe môi: “Rất giống chuyện mà y sẽ làm.”
Tiểu Thiên nói tiếp: “Sau đó Vương gia bắt đầu học trát trung bình tấn, Trác thiếu gia liền ở cùng Vương gia. Vương gia mệt mỏi dậy không nổi, Trác thiếu gia sẽ đem Vương gia cõng trở về, còn tự mình giúp Vương gia bóp chân a.”
“Có loại sự tình này?” Ổ Dạ Lôi ngồi thẳng, rất khó tưởng tượng người này sẽ bóp chân cho hắn! Trái tim một trận tê dại, nhị huynh đệ giữa hai chân liền không an phận.
Tiểu Thiên hé miệng cười, trong buồn cười dẫn theo vài phần khổ sở nói: “Trác thiếu gia là ngoài lạnh trong nóng, đối Vương gia cũng rất là cẩn thận chiếu cố, chính là. . . . . . Chính là Vương gia ngài đều đã quên.”
Nói câu nói sau cùng, Tiểu Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Vương gia giáo huấn, bất quá đợi nửa ngày cũng không thấy lửa giận của Vương gia, hắn lặng lẽ giương mắt nhìn, liền thấy Vương gia nhíu chặt lông mày nhìn về phía trước. Hắn nhìn theo, chỉ thấy tóc bạc của Trác thiếu gia theo động tác của y bay lên.
“Tóc của y, trước kia hẳn là đen đi.” Không chỉ đen, hơn nữa rất thơm.
Tiểu Thiên rũ mắt: “Dạ.”
Ổ Dạ Lôi một ngụm uống cạn rượu trong chén, liếm liếm môi: “Bổn vương tự biết rõ ràng.”
Tiểu Thiên ở trong lòng nở nụ cười, thả lỏng nụ cười. Vương gia mấy năm này coi như là cam chịu, không chỉ không hồi tưởng lại trí nhớ mười năm kia, thậm chí không cho bất luận kẻ nào nhắc trước mặt hắn. Hiện tại tốt rồi, Vương gia khẳng định đang hồi tưởng, hắn tin tưởng, dần dần, Vương gia cũng sẽ trở lại bộ dạng trước kia.
Lúc này, người đi lấy giấy và bút mực đã trở lại. Ổ Dạ Lôi suy nghĩ trực tiếp đề bút, trên thư chỉ viết mấy câu, sau đó cất vào trong phong thư, đưa cho Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên tất nhiên là thấy được Vương gia viết cái gì, lập tức rời đi lương đình trở về thu thập hành lý.
Nhìn chằm chằm người đã muốn luyện hai canh giờ không biết mệt, Ổ Dạ Lôi đứng lên, có nô tài tiến lên muốn hầu hạ, hắn khoát tay, trực tiếp đi ra lương đình.
Xoay người một cái, Trác Như Sơ đứng lại, thu thế, không hài lòng nhìn người đến gần. Cho nên mới nói, y cần phải trở về trên núi, như vậy sẽ không có người luôn quấy rầy y luyện công.
“Như Sơ, luyện lâu như vậy nên nghỉ ngơi một chút.” Giống như đã nhớ lại tất cả mọi chuyện giữa hai người, Ổ Dạ Lôi một tay ôm vai Trác Như Sơ, không quan tâm đối phương có nguyện ý hay không, “Trời đều tối rồi, trở về nghỉ ngơi một chút, cũng tới lúc dùng bữa .”
Nói xong, Ổ Dạ Lôi đến gần, ngửi mồ hôi trên người Trác Như Sơ, khàn giọng nói: “Ngươi không phải thực yêu thích Túy Tiên Trì kia của ta sao? Muốn đi phao phao một chút không?”
Trác Như Sơ có chút dao động, bảy năm chưa từng xuống núi, y đều là dùng sơn thủy lau người, trì kia phao lên quả thật thực thoải mái.
Thấy y do dự, Ổ Dạ Lôi tiếp tục dụ dỗ: “Ta kêu bọn họ thả hương liệu trong nước trợ giúp ngươi luyện công, vừa thoải mái lại còn luyện công được, nhất cử lưỡng tiện.”
Trong mắt Trác Như Sơ tràn đầy hoài nghi, tuy nói nghe thực tâm động, nhưng là y không được tin người này.
Ổ Dạ Lôi lúc này lộ ra một bộ bị hiểu lầm không vui vẻ gì nói: “Ta đánh không lại ngươi, còn có thể đối với ngươi làm cái gì?”
Ngẫm lại cũng đúng, Trác Như Sơ thu kiếm, không nhìn tới quang mang trong mắt Ổ Dạ Lôi.
Trong dục trì trống trải, hơi nước trong ánh trăng mờ, thân thể hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ. Ổ Dạ Lôi từ phía sau ôm Trác Như Sơ, một tay khuấy động trên phấn nộn tinh xảo của y, mà Trác Như Sơ sớm xụi lơ ở trong lòng Ổ Dạ Lôi, theo động tác của hắn cúi đầu rên rỉ.
Nếu nói Ổ Dạ Lôi cái gì có thể áp chế Trác Như Sơ, đó chính là tình dục. Trác Như Sơ động tình cơ hồ đánh mất toàn bộ sức chống cự, chỉ có thể mặc cho Ổ Dạ Lôi bài bố, mà thân thể y lại phá lệ mẫn cảm, chỉ cần Ổ Dạ Lôi sờ sờ ở trên lưng y, y liền mất hơn phân nửa khí lực.
Cắn cắn cổ cùng vai trắng nõn của Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi hai tay hữu lực đem Trác Như Sơ ôm qua, làm cho y dạng chân ở ngang hông mình, tiếp theo một tay đè lại gáy Trác Như Sơ, hôn lên môi của y, không cho y trốn tránh, một tay kia thuận thế đi vào bộ vị giữa đùi bị thủy nhuận trượt lên của Trác Như Sơ.
Phía sau, nam tính hùng phong của Ổ Dạ Lôi có thể nói là đại chấn. Trác Như Sơ bình thường luôn đối với hắn hờ hững giờ phút này lại ngoan ngoãn mặc hắn “chà đạp”, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cái loại thỏa mãn cùng tự đắc này quả thực không thể diễn tả bằng lời.
Đem Trác Như Sơ dẫn vào Túy Tiên Trì, hắn vẫn chưa nghĩ hết thảy sẽ thuận lợi như thế. Khi hắn sờ lên eo Trác Như Sơ, hôn lên gáy y, Trác Như Sơ ngoài dự liệu của hắn không có phản kháng, thật đúng là làm hắn kinh hãi.
“Được không?” Liếm vành tai đồng dạng mẫn cảm của Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi tại chỗ kia lượn vòng, ngón trỏ chậm rãi dò xét đi vào.
“Ngô. . . . . .” Trác Như Sơ không hồi đáp, nhắm mắt lại, mi tâm nhíu chặt.
Bất quá Ổ Dạ Lôi đã được có câu trả lời hắn muốn. Nếu người này còn chưa khỏe, chắc chắn sẽ không cho hắn làm như vậy. Ngón tay thành thạo ra vào trong cơ thể Trác Như Sơ, theo bản năng hắn biết không thể lộng thương người này, nếu không người này hội mười ngày nửa tháng sẽ không để ý tới hắn, vì thế động tác của Ổ Dạ Lôi dị thường thong thả mềm nhẹ.
Trong hồ nước trôi rửa sạch hoạt dịch dính trên ngón tay, Ổ Dạ Lôi đơn giản đứng lên, trực tiếp đem Trác Như Sơ ôm ra dục trì, dẫn tới trên nhuyễn tháp. Trong nháy mắt buông Trác Như Sơ ra, Ổ Dạ Lôi liền đi lên, kích tình cắn cắn.
Hôn môi Trác Như Sơ, lại trực tiếp tách ra hai chân của y, tiếp tục động tác phía trước.
Trác Như Sơ rên rỉ vẫn là cúi đầu ,ẩn nhẫn , nghe vào trong tai Ổ Dạ Lôi liền như mèo cào làm hắn muốn ngừng mà không được. Hắn thở hổn hển, chậm rãi xâm nhập hậu huyệt non nớt như xử nữ của Trác Như Sơ, nhẹ nhàng ở bên tai Trác Như Sơ trầm thấp gọi: “Như Sơ. . . . . .Như Sơ. . . . . .”
Giống như quay lại trước kia, Trác Như Sơ động tình, hai tròng mắt trong nháy mắt mông lung.
Là ở trong nhà gỗ trên núi? Hay là trong con suối ở khe núi? Người nọ từng một lần rồi một lần hô tên của y, đem y dẫn vào trong cuồng triều dục vọng.
Ý thức mơ hồ, Trác Như Sơ nâng lên hai tay, lần đầu tiên ôm lấy Ổ Dạ Lôi.
Ổ Dạ Lôi vừa mới đem mình hoàn toàn vùi sâu vào trong cơ thể của Trác Như Sơ, thân mình run lên bần bật, cả người nháy mắt ngẩn ra.
“Như Sơ. . . . . ” Giống như từ chỗ sâu trong linh hồn gọi lên, ngay sau đó, Ổ Dạ Lôi rốt cuộc khắc chế không được bắt đầu trừu động.
Trên nhuyễn tháp, hai người liều chết triền miê , Trác Như Sơ ngâm nga thủy chung chưa ngừng, Ổ Dạ Lôi cứ “Như Sơ” cũng thủy chung chưa chịu nghỉ.
Ngay cả chính Ổ Dạ Lôi cũng sinh ra vài phần hỗn loạn. Trước mắt hiện tại không phải là Trác Như Sơ đầu bạc, mà là đang ở trên chiếc giường gỗ quen thuộc, ở trong con suối thanh lương, hắn như vậy nhấm nháp vị ngọt của Trác Như Sơ, nhấm nháp phong tình mà Trác Như Sơ chỉ vì hắn mà để lộ.
……………………..
“Như Sơ, cánh tay của ta không nhúc nhích được .”
Thiếu niên chưa tới mười một tuổi buông thõng hai tay mềm mềm ở bên người. Hôm qua hắn giúp đỡ sư phụ sửa chữa phòng, vì chưa bao giờ làm loại chuyện này nên cả người hắn vừa nhức vừa đau, nhất là hai cánh tay.
Trác Như Sơ đã muốn mặc xiêm y trở lại bên giường, liền nắm tay trái của hắn, sờ sờ một chút, lập tức nghe được đối phương kêu đau.
“Như Sơ, đau quá, hôm nay không luyện kiếm được không?” Kỳ thật hôm qua hắn có thể không làm, nhưng hắn lại không muốn Như Sơ động thủ, thế nên liền tranh làm rất nhiều, nào biết qua một ngày tỉnh lại thì biến thành như vậy.
“Ta đi lấy rượu thuốc.” Trác Như Sơ đứng dậy dời đi.
Hắn nằm ở trên giường miễn cưỡng là không động đậy. Không lâu sau, Trác Như Sơ liền trở lại. Y nâng hắn dậy, thoát xiêm y của hắn, để hắn tựa vào đầu giường.
Cánh tay tuy rất đau, nhưng được Trác Như Sơ tỉ mỉ xoa bóp như vậy, hắn liền cảm thấy không còn đau đớn. Xoa thuốc tốt xong, hắn nhịn không được ôm lấy Trác Như Sơ, tham lam hít vào hương vị dễ ngửi trên người đối phương.
“Như Sơ, hôm nay ngươi ở trong phòng giúp ta được không?”
“Không tốt.”
“Như Sơ. . . . . ” Hắn ngẩng đầu, đáng thương nhìn đối phương.
“Luyện công không thể một ngày không luyện. Tay ngươi đau cũng không phải bị bệnh.”
“Như Sơ . . . . . .” Người này nếu luyện võ trong mắt liền không có hắn, hắn chỉ muốn người này bồi hắn một ngày.
Nhìn đối phương trong một lúc lâu, Trác Như Sơ hơi hơi không vui nói: “Chỉ cho tới trưa thôi đó.”
“Hảo!” Hắn biết người này cuối cùng sẽ thỏa hiệp.
Hình ảnh đến chỗ này liền trở nên mơ hồ, khi Ổ Dạ Lôi tỉnh lại, hắn thậm chí không biết mình ngủ khi nào. Dưới thân là cái giường quen thuộc, nhưng trong lòng lại không có người quen thuộc. Ổ Dạ Lôi chợt thanh tỉnh, ngồi dậy.
“Như Sơ!”
“Vương gia?” Đi vào là Đại Thiên.
“Như Sơ đâu?” Ổ Dạ Lôi xốc lên chăn mỏng xuống giường, mặc trên người lý y.
“Hồi Vương gia, ngài ở trong hồ phao hôn mê, Trác thiếu gia đem ngài cõng trở về cùng ngài ngủ một lát, hiện nay ở trong sảnh dùng bữa.”
Ổ Dạ Lôi vừa nghe, bảo Đại Thiên nhanh chóng giúp hắn mặc xiêm y, tiếp theo liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Tiến thiên sảnh, quả nhiên thấy Trác Như Sơ đang dùng bữa, Ổ Dạ Lôi tâm mới buông lỏng.
Vẫy lui tỳ nữ muốn tiến lên hầu hạ, Ổ Dạ Lôi ở bên người Trác Như Sơ ngồi xuống, cầm lên một cái bánh bao nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ta còn chưa bao giờ ở thời điểm phao người ngất đi đâu, quả nhiên là công không thể một ngày không luyện a.”
Trác Như Sơ im lặng ăn cháo, không lên tiếng. Ổ Dạ Lôi cũng không trông đợi người này để ý hắn, y bất quá không nói liền không nói. Cùng Trác Như Sơ một chỗ, hắn đã học được cách lung lay không khí.
Trác Như Sơ ăn rất chậm, Ổ Dạ Lôi lại như là đói thảm, lang thôn hổ yết. Chờ Ổ Dạ Lôi ăn no, Trác Như Sơ vừa vặn ăn xong một ngụm cháo cuối cùng. Lấy khăn vải thị nữ cầm trên tay, tự mình đưa cho Trác Như Sơ, trong mắt Ổ Dạ Lôi chỉ có đối phương.
“Ăn được lắm sao?”
“Ân.”
Buông khăn vải, Trác Như Sơ đứng dậy, bên hông xuất hiện một cái tay không thuộc về y.
“Kia trở về phòng đi, sáng mai ta muốn vào triều. Sáng sớm ngươi nhớ ngủ nhiều một chút, không cần theo ta tiến cung.” Thoải mái tự nhiên giống như lão phu lão thê, Ổ Dạ Lôi kéo Trác Như Sơ ra ngoài. Trác Như Sơ rất không quen, kéo xuống tay Ổ Dạ Lôi, cho dù thời điểm ở trên núi, hắn cũng không thích bị người này ôm đi đường.
Bất quá da mặt Ổ Dạ Lôi ở thời điểm này đã dày đến mức không người địch nổi, chẳng để tâm Trác Như Sơ có thích hay không, hắn vẫn kéo đối phương vào trong lòng, mang đối phương chậm rãi hướng phòng ngủ đi đến. Sau vài lần đá không ra, Trác Như Sơ rốt cuộc bỏ qua, khóe miệng Ổ Dạ Lôi lại gợi lên mạt cười, hắn biết người này cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp, theo bản năng hắn biết là vậy.
Nếu không phải đói bụng, Trác Như Sơ cũng sẽ không thức dậy. Trở lại phòng, súc miệng xong, y liền lên giường. Thân thể mệt chết đi, hơn nữa nơi này so với trên núi nóng hơn rất nhiều, y luôn đề không nổi tinh thần, chớ nói chi trước đó còn trải qua hai lần hoan ái kịch liệt. Cơ hồ là đầu vừa đặt gối, ý thức Trác Như Sơ liền mông lung .
Ổ Dạ Lôi lại một chút cũng không có buồn ngủ, hắn vừa nãy lần đầu tiên ở trong mộng gặp được Trác Như Sơ, quanh mình hết thảy đều là mơ hồ không rõ, duy chỉ có khuôn mặt người này là vô cùng rõ ràng. Từng ánh mắt từng biểu tình của y, hắn đều nhìn thấy rành mạch.
Trong lòng Ổ Dạ Lôi tràn đầy nghi hoặc, nhưng hắn lại rất rõ ràng người này tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết chuyện phát sinh năm đó, đáy lòng có một thanh âm thúc giục hắn phải nhanh một chút điều tra ra. Ổ Dạ Lôi từ phía sau ôm lấy Trác Như Sơ, nghĩ nghĩ: Tả lão đầu kia tốt nhất là nhất ngũ nhất thập toàn bộ nói cho ta biết, bằng không. . . . . . Bất mãn bĩu môi, Ổ Dạ Lôi ảo não, bằng không, hắn cũng không có cách nào.
Ngày hôm sau trời mới sáng, Ổ Dạ Lôi đã thức dậy, Trác Như Sơ cũng đi theo. Trong lòng biết người này sẽ không ngủ nướng, Ổ Dạ Lôi cũng không biết nói thêm cái gì. Hai người cùng nhau dùng đồ ăn sáng, Ổ Dạ Lôi liền dẫn Đại Thiên tiến cung vào triều. Trác Như Sơ không có đi Kiếm Hiên luyện công như thường, lúc Ổ Dạ Lôi đi rồi y cũng ly khai Vương phủ.
Lại nói Văn Huy Đế cũng không phải một vị hôn quân, thế nhưng tính tình yếu đuối, người khác nói cái gì vào tai hắn đều có đạo lý, cửu nhi cửu chi, ngược lại rất giống hôn quân .
Ổ Dạ Lôi tàn bạo thì tàn bạo, nhưng coi như cũng có năng lực. Mấy năm này Văn Xương quốc đúng là bị hắn quấy nhiễu chướng khí mù mịt, thế nhưng thực lực thậm chí so với tiên hoàng trước khi chết còn mạnh hơn một chút. Chẳng qua so với sự tàn bạo của Ổ Dạ Lôi, chuyện đó đã không được mọi người để mắt đến.
Ổ Dạ Lôi vẫn chưa tới, cho dù bách quan đều đến, Văn Huy Đế cũng không thể khai triều. Tự nhiên có người đối với lần này rất là bất mãn, nhưng bất mãn chỉ có thể ở trong lòng càu nhàu, tuyệt đối không dám nói ra nửa lời. Vạn nhất rơi vào trong tai Ổ Dạ Lôi, kết cục chắc chắn khó mà nói.
Cần Vương Ổ Tam Hữu ở trong hoàng tử đứng hàng lão đại, đương kim hoàng thượng Ổ Mạc Cát đứng hàng lão tam, Ổ Dạ Lôi đứng hàng lão bát. Tiên hoàng có tất cả hai mươi vị hoàng tử, nay chết chỉ còn có ba người này. Nương của Ổ Tam Hữu chính là cung nữ, bởi vậy hắn tuy là trưởng tử, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thái tử vị dừng ở trên đầu Ổ Mạc Cát. Bất quá Nhược Linh Thái Hậu đã từng nói, Ổ Mạc Cát chỉ sợ đã sớm bị phế đổi thành Ổ Dạ Lôi từ lâu rồi, bất quá bây giờ cũng không kém nhiều lắm.
Uống lên chén trà thứ năm, trong lòng Ổ Tam Hữu lại một lần oán thầm: lão bát này, cho tới bây giờ cũng không có đến đúng giờ, mỗi lần đều hại ta ở trong này đợi dài cổ.
Nhưng chỉ là quận vương bình thường, hắn bất mãn cũng không có biện pháp. Ổ Dạ Lôi là thân vương so với hắn tôn quý không biết gấp bao nhiêu lần, hơn nữa vừa ra đời đã được phong làm Đình Vương. Hiện tại toàn bộ Văn Xương quốc đều phải xem sắc mặt Ổ Dạ Lôi, hắn một quận vương không quyền không thế còn có thể nơi này chờ chưa bị trừ khử đã là tốt rồi.
Lại uống thêm một chén trà, rốt cục nghe được tiếng nói lanh lảnh truyền lại của thái giám: “Đình Vương giá lâm ── khai triều ──”
Ổ Tam Hữu bĩu môi, ở trong lòng hừ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài. Khi chân hắn vừa mới ra cửa, trong mắt bất mãn cùng khinh thường lập tức biến thành nịnh hót cùng vui sướng.
Hướng cửa chính cung, một người ngồi ở trên kiệu được khiêng tới. Bách quan đều quỳ xuống hướng người nọ hành lễ, người nọ chỉ khoát tay, ngay cả câu “Bình thân” cũng lười nói. Bách quan thấy nhưng không thể trách, lúc kiệu người kia mau tiến vào chính điện, bọn họ mới đứng dậy xếp thành hai hàng tả hữu đi theo.
Hừ, thật đúng là coi mình là hoàng thượng. Ổ Tam Hữu đứng đầu tiên cúi đầu đi về phía trước, càng nghĩ càng không cam lòng, càng không cam lòng lại càng nghĩ.
Ổ Dạ Lôi nửa tháng không có tiến cung không có gặp quan viên, đọng lại một đống chuyện triều chính quan trọng chờ xử lý.
Nếu là trước kia, loại tình huống này Ổ Dạ Lôi dĩ nhiên là vui mừng nhìn. Hoàng thượng càng vô năng, đối với hắn mới càng có lợi. Nhưng hôm nay, Ổ Dạ Lôi tại triều nghe bách quan thượng tấu ── thực chất là đối với hắn thượng tấu ── hắn liền phiền đến nhíu mày, chỉ muốn đi lên bậc thang đem đầu người trên bảo tọa kia mở ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cỏ hay là đậu hủ.
“Không biết Đình Vương có cao kiến gì?”
Một vị quan viên tấu xong, cấp vị thiên tử trên kia hỏi. Thiên tử cùng mọi người nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Ổ Dạ Lôi, mỗi người đều lo lắng đề phòng, sợ mình hôm nay không thể toàn thân trở ra.
Ổ Dạ Lôi thô thanh nói: “Quan viên địa phương hành sự bất lực, trước chém đầu của hắn. Về phần dân loạn, trực tiếp trấn áp, còn có gì phải hỏi?”
Hỏa khí của Đình Vương hôm nay không nhỏ a, bọn quan viên mỗi người cảm thấy bất an.
Văn Huy Đế tiểu tâm dực dực lại hỏi: “Kia Đình Vương nghĩ xem, cần phải phái ai đi đâu?”
Vừa muốn đề cử thuộc hạ của mình, trong lòng Ổ Dạ Lôi đánh cái đột, hắn vừa mới nói cái gì?
Nghĩ đến nam tử đầu bạc, hắn làm bộ ho khan vài tiếng, thanh thanh yết hầu, nói: “Thần vừa mới vọng ngôn. Bách tính sẽ không vô duyên vô cớ trở thành dân phản loạn, có thể bởi vì sống không nổi mới cam tội mất đầu phản kháng triều đình. Theo ý kiến thần, trước phái người đi chỗ bạo loạn tra xét tình hình, tìm ra nguyên do rồi trấn an dân chúng. Nếu quả thật là có nguyên do, kia Thánh Thượng sẽ cho bách tính một cái công đạo. Bách tính có thể an cư lạc nghiệp, ai cũng sẽ không nghĩ đối triều đình phản loạn.”
A! Đây là Đình Vương sao? Đây là Đình Vương sao?! Tròng mắt của mọi người đều lồi ra, cơ hồ muốn rơi trên mặt đất .
Nghe từng đạo thanh âm hút không khí, Ổ Dạ Lôi mất hứng: “Như thế nào? Bổn vương nói có không đạo lý?”
“Không không không không không. . . . . .” Ổ Tam Hữu là người thứ nhất phục hồi tinh thần lại, bước ra khỏi hàng nói: “Đình Vương nói rất có đạo lý! Đối phó loạn dân không thể một mặt đuổi tận giết tuyệt, phải lấy triều đình an ổn làm trọng, trấn an dân mới là việc chính a.”
Những người khác vừa nghe hắn nói lời này, nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đáp: “Đúng vậy a đúng vậy a, Đình Vương nói rất có đạo lý.”
Ổ Dạ Lôi làm bộ thiện lương nói tiếp: “Bổn vương nghĩ chuyện này có thể giao cho Trương tướng quân đi làm.”
Văn Huy Đế lập tức nói: “Vậy nghe ý của Đình Vương.”
Những người khác cũng đều phụ họa, tỏ vẻ duy trì. Hơn nữa, ai dám nói một chữ không a.
Hạ triều, Ổ Dạ Lôi đi tẩm cung của mẫu hậu. Đối với mẫu hậu, Ổ Dạ Lôi có cảm tình, nhưng cũng không sâu.
Mất đi trí nhớ mười năm kia tựa hồ chỉ nhằm vào những ngày trên núi, hắn vẫn ẩn ẩn nhớ một ít hình ảnh mười năm trước hắn hồi cung sống cùng mẫu hậu. Thời gian mười năm lâu lắm, thế nhưng cho dù mẫu hậu là người thân nhất, sau khi mất trí nhớ hắn đối với ai cũng đều lãnh tâm lãnh tình. Bất quá bây giờ đã có một chút biến hóa, một chút biến hóa mà chính Ổ Dạ Lôi còn chưa nhận thấy được.
“Mẫu hậu, nhi thần đến rồi.”
Không giống Văn Huy Đế mỗi lần đều phải nói cái gì thỉnh an , Ổ Dạ Lôi nghênh ngang đi vào tẩm cung mẫu hậu. Nhìn thấy mẫu hậu, hắn cũng vẻn vẹn hơi hơi khom người, xem như thỉnh an.
Linh Thái Hậu đối nhi tử vô lễ sớm đã nhìn mãi thành quen. Người buông bình tưới, tiếp nhận khăn thị nữ đưa tới vừa lau vừa đi đến trước bảo tọa thái hậu của mình ngồi xuống, hỏi: “Ngươi thế nào hơn nửa tháng đều không có tiến cung đến xem mẫu hậu? Nếu không phải mẫu hậu phái người đến phủ của ngươi nhắc nhở, ngươi có phải còn muốn kéo dài mấy ngày hay không?”
Hỏi đến bình thản, cũng không thầm oán.
Ổ Dạ Lôi ở trên ghế trước bảo tọa của thái hậu ngồi xuống, trả lời: “Trời đang nóng, nhi thần lười đi ra.” Cũng không có nói ra nguyên nhân chân chính. Hắn tin tưởng mẫu hậu đối với chuyện lần này chắc chắn nghe thấy. Nghĩ đến mẫu hậu vẫn gạt hắn chuyện của Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi bất mãn lựa chọn không nói.
Con ngươi Linh Thái Hậu ở trên mặt của nhi tử tinh tế quan sát một trận, tựa hồ tin lý do thoái thác của hắn, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay hơi nóng chút, ngươi phải chú ý thân mình. Bất quá, ngươi hơn nửa tháng không vào cung, cũng không thấy người, hoàng thượng có chút nóng nảy lo ngươi bị thương. Thời gian trước ngươi không phải lại gặp thích khách sao?”
“Một ít điêu dân giang hồ thôi.” Ổ Dạ Lôi không muốn nhiều lời, mà nói thẳng ra mục đích, “Mẫu hậu, chỗ ngươi có Tuyết Tinh cao không cho ta chút, quý phủ của ta đã dùng hết rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Linh Thái Hậu là: “Ngươi bị thương?” Đáy lòng vô cùng lo lắng cùng bất đắc dĩ nói không ra.
Ổ Dạ Lôi xoa xoa mũi, ho hai tiếng nói: “Không phải, chỉ là nhi thần cần dùng, chuyện khác mẫu hậu không nên hỏi .”
Nghĩ tới điều gì, sắc mặt Linh Thái Hậu khẽ biến, cũng không hỏi lại, phân phó thị nữ đem ba lọ Tuyết Tinh cao giao cho nhi tử, sau đó nói: “Chỗ mẫu hậu cũng không còn nhiều lắm, ngươi dùng tiết kiệm một chút. Một lọ Tuyết Tinh cao phải dùng hơn trăm loại danh thuốc điều chế, còn phải tốn ba năm mới luyện thành.”
Ổ Dạ Lôi không chút nghĩ ngợi đáp: “Mặc kệ cần bao nhiêu loại thuốc, tốn bao nhiêu năm, cao này không thể không có. Người tới.”
“Có thuộc hạ.” Đại Thiên đi theo Ổ Dạ Lôi đứng ở ngoài cửa.
“Phân phó Thái Y viện, năm nay Tuyết Tinh cao cấp mẫu hậu lưu một lọ, còn lại toàn bộ đều đưa đến quý phủ của bổn vương.”
“Dạ.”
Linh Thái Hậu vừa muốn nói cái gì, sau đó lại im lặng.
Nàng không tiếng động thở dài, trong lòng tâm cũng thả lỏng, giống như lại thấy được nhi tử trước kia mỗi lần từ Tê Phong Môn trở về liền khẩn cấp làm cho người ta làm cái này làm cái kia, tất cả đều vì nam tử kia.
Linh Thái Hậu đã không có ý niệm phản đối trong đầu, nàng bây giờ chỉ cầu nhi tử có thể bình an sống sót mà không cần suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó nghe được tin dữ nhi tử bỏ mình. Nhi tử biến thành như bây giờ, đều là lỗi của nàng.
“Mẫu hậu, người nếu không có chuyện quan trọng muốn nói nhi thần liền hồi phủ. Hôm nay trong triều việc vặt rất nhiều, nhi thần phải hồi phủ xử lý, ngày khác nhi thần lại bồi mẫu hậu dùng bữa.” Ổ Dạ Lôi nói xong liền đứng dậy muốn cáo lui. Chẳng sợ trong lòng chưa làm tròn hết phận hiếu đạo, tim của hắn sớm bay ra hoàng cung thẳng tiến người nào đó mà đi. Cho dù mông ngồi chỗ này, hồn cũng không ở.
Linh Thái Hậu lại vô thanh thở dài, mỉm cười nói: “Vậy trở về đi, có rảnh phải nhớ thường xuyên tiến cung nhìn mẫu hậu. Đừng có như lúc này, hơn nửa tháng cũng không trông thấy bóng người.”
“Nhi thần đã biết.” Lời còn chưa nói hết, người Ổ Dạ Lôi đã ở ngoài cửa .
Nhìn nhi tử cước bộ vội vàng rời đi, nghĩ đến vẻ mặt nhớ nhung mà nhi tử không hề che giấu, Linh Thái Hậu chỉ mỉm cười, cúi đầu thở dài: “Thật sự là con lớn không thể lưu a.”
Nàng há lại không biết nam tử kia hiện ở Đình Vương Phủ, hàng đêm cùng nhi tử chung giường chung gối. Người nọ là nhờ nàng tự mình lên núi cầu sư huynh mời đến .
Trong lòng Linh Thái Hậu xẹt qua một tia thương cảm. Nếu lúc trước nàng không đối nhi tử giấu diếm chuyện người nọ, nhi tử có lẽ sẽ không biến thành bạo đồ người người muốn trừ khử. Lúc này, nàng chỉ hy vọng mọi chuyện vẫn chưa trễ.