Hậu viện Đình Vương phủ, Xuân Hạ Thu Đông bốn lâu hợp thành một cái đường cong, trung gian có một tràng tử* hình tròn, tràng tử sâu ước chừng ba thước. Bên ngoài tràng tử cùng bốn lâu đối lập nhau là một đài quan sát địa thế tương đối cao, trên đài đặt giường trải da sói trắng mà Ổ Dạ Lôi yêu thích nhất.
*tràng tử: một vùng đất trống.
Lúc này, Ổ Dạ Lôi đang nằm ở đó, một bên hưởng thụ mỹ cơ hầu hạ, một bên có chút hăng hái nhìn trong tràng tử một lão giả đang bị một con hắc hùng (gấu đen) hung mãnh truy đuổi.
Nhóm mỹ cơ bốn lâu phụng mệnh toàn bộ đứng ở trên lầu quan khán, trong lòng đã muốn sợ đến chết, trên mặt vẫn phải giả bộ hưng phấn.
Khi lão giả kia bị hùng chưởng (bàn tay gấu) nặng nề trảo qua, trên người da tróc thịt bong, các nàng vẫn phải vỗ tay hoan hô, miễn cưỡng cười vui tiếp tục xem tiếp. Một khi có ai không đành lòng nghiêng đầu đi, thị vệ đứng sau sẽ mang các nàng vứt xuống Đấu Thú Tràng trở thành bữa ăn hôm nay của hắc hùng.
Bên cạnh Đấu Thú Tràng, người của Thiên Lai Cốc bị bắt tới hốc mắt muốn nứt nhìn sư phụ trong tràng lại bị một móng vuốt của hắc hùng trảo thương. Nếu ánh mắt có thể giết người, bọn họ nhất định sẽ đem bạo quân trên khán đài kia lăng trì xử tử. Nhưng là, nếu muốn mạng sống của sư phụ, bọn họ chỉ có thể đóng chặt miệng, tuyệt đối không thể hướng người nọ cầu xin tha thứ. Một khi mở miệng, tình cảnh của sư phụ chắc chắn sẽ càng tệ hơn.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn người Thiên Lai Cốc một cái, Ổ Dạ Lôi phất tay xuống. Rất nhanh, thị vệ đem một nam tử cả người là máu, trên người không có một chỗ thịt hoàn hảo kéo lại đây, vứt xuống bên chân Ổ Dạ Lôi.
Ổ Dạ Lôi há mồm ngậm nho mỹ cơ đút tới, sau khi nuốt xong đem hạt nho phun xuống mặt người nọ, mở miệng: “Ngẩng đầu lên.”
Người nọ cũng không nhúc nhích, thị vệ bắt lấy tóc người nọ đem đầu hắn kéo lên, cho hắn thấy rõ ràng những gì đang diễn ra trong tràng.
Người nọ hai tròng mắt hỗn độn qua hồi lâu sau chậm rãi thanh tỉnh, khi hắn thấy rõ ràng lão giả trong tràng bị một chưởng của hắc hùng trảo qua, thân thể hắn co rúm vài cái, trong cổ phát ra thanh âm tê tê, hai mắt đã tuôn ra nước.
“Thấy rõ ràng chưa?”
Ổ Dạ Lôi thực hưởng thụ người này thống khổ, một cước dẫm lên lưng của hắn, chậm rãi dùng sức. Nghe đối phương rên la thảm thiết, hắn mới cười nói: “Bổn vương đã hạ lệnh, chỉ cần sư phụ ngươi có thể đem tất cả mãnh thú nơi này của bổn vương giết chết, bổn vương sẽ tha cho ngươi cùng các sư huynh sư tỷ này của ngươi. Nếu sư phụ ngươi làm không được. . . . . .”
Hắn nhìn về phía một nữ tử bị trói ở trên cây cột cách đó không xa, “Đem tứ chi nàng phế đi rồi đưa đến kỹ viện tốt hơn, hay là đưa là đưa đến quân kỹ tốt hơn? Nếu không… đem nàng đi hầu hạ tất cả thị vệ của bổn vương?”
“Thả! Thả bọn họ! Khụ khụ. . . . . .”Nam tử ho ra vài búng máu, giãy dụa, “Người nào làm, người đó chịu. Ngươi, giết ta! Giết ta!”
Dưới chân Ổ Dạ Lôi dùng sức, ánh mắt rét lạnh: “Đây là giọng điệu ngươi khẩn cầu bổn vương sao?”
Giữa tràng phát ra tiếng rống giận của hắc hùng. Bị hạ lệnh không được dùng bất kỳ vũ khí nào, không được vận công, Thiên Lai Cốc cốc chủ chỉ có thể chật vật trốn tránh hắc hùng tập kích, áo bào tro trên người đã sớm loang lổ vết máu.
Nam tử nhịn không được nước mắt chảy xuống, khàn giọng khẩn cầu: “Vương gia. . . . . . Cầu ngài, ngài giết ta. . . . . . Giết ta đi. . . . . . Việc này, cùng sư phụ và bọn họ không có quan hệ. . . . . .”
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Ổ Dạ Lôi cuồng tiếu , tiếp theo lại sắc mặt lạnh lùng, một cái tát quăng vào mặt nam tử, hung ác nham hiểm nói: “Ngươi kêu bổn vương giết bổn vương liền phải giết? Ngươi xem ta là cái gì?!!”
Một cước đá văng nam tử ra, Ổ Dạ Lôi thoáng khom người, hạ thấp thanh âm: “Ngươi liền nhìn xem sư phụ ngươi chết như thế nào đi. Bổn vương cho ngươi trước khi chết còn có thể tạm biệt sư phụ lần cuối, ngươi nên cảm kích bổn vương mới đúng. Bổn vương đáp ứng ngươi, nhất định khiến ngươi còn sống nhìn sư tỷ ngươi hầu hạ nam nhân như thế nào.”
“Súc sinh! Súc sinh! Ngươi không được ngô ngô ngô. . . . . .”
Đại Thiên đúng lúc bưng kín miệng nam tử, phòng ngừa hắn nói ra lời không muốn sống. Bất quá tiếng mắng của hắn vẫn là chọc giận Ổ Dạ Lôi.
Ổ Dạ Lôi ngồi thẳng lên, hạ lệnh: “Đem mấy nữ nhân đẩy xuống.”
“Ngô ngô ngô!”Nam tử không thể nhúc nhích khóe mắt nứt toác.
“Không cần!” Đang cùng hắc hùng triền đấu, Tiếu cốc chủ khàn cả giọng hô to, mắt thấy một gã thị vệ đem nữ đồ đệ của mình kéo tới bên tràng.
“Ngô ngô ngô!”
“Sư tỷ!”
“Sư muội!”
Toàn bộ hậu viện Vương Phủ tràn ngập tiếng người Thiên Lai Cốc bi thương vang vọng. Chẳng quan tâm an nguy của mình, Tiếu cốc chủ chạy đến phía dưới vươn song chưởng tiếp được đồ đệ, cũng bởi vậy đem toàn bộ lưng lộ ở trước mặt hắc hùng. Hắc hùng hung tính đại phát giơ lên hai móng vuốt, mở ra miệng to như chậu máu đối Tiếu cốc chủ nhào đến.
“Sư phụ!”
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, “Sưu sưu” hai cục đá xẹt qua phía trên Đấu Thú Tràng, một viên đánh đến chân trái Hắc Hùng, một viên đánh đến tên thị vệ đang muốn đẩy người. Tiếp theo lại là hai cục đá bay tới, hắc hùng phát ra gầm rú thống khổ, thân mình quơ quơ đặt mông ngồi trên mặt đất, mà thị vệ kéo hai nữ đồ đệ của Tiếu cốc chủ cũng bị định ở ngay tại chỗ.
Biến hóa này tới quá đột ngột, thị vệ của Ổ Dạ Lôi đều sửng sốt.
“Bảo hộ Vương gia!”
Đại Thiên cùng Tiểu Thiên đồng thời hô lên, trăm tên thị vệ lúc này mới giật mình tỉnh lại, đem Ổ Dạ Lôi bao bọc.
Đại Thiên cùng Tiểu Thiên rút ra kiếm bên hông, trong đôi mắt khẩn trương mang theo một chút chờ mong, mà người của Thiên Lai Cốc trên mắt đầy nước nhìn chằm chằm phương hướng cục đá bay tới.
Ổ Dạ Lôi từ trên giường đứng lên, hai mắt bốc hỏa. Người nào dám lớn mật như thế chạy đến trong phủ hắn tác loạn!
“Đem thích khách tìm ra cho bổn vương!”
Hắn muốn khoét sống y!
Còn không đợi bọn thị vệ của Ổ Dạ Lôi kịp có động tác, một người theo đường nhỏ bên cạnh Xuân lâu chậm rãi đi tới. Khi người nọ xuất hiện ở trước mắt mọi người, đồng tử Ổ Dạ Lôi nháy mắt co rút lại, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên trong mắt lại lướt qua kích động cùng vui sướng. Về phần một đám Thiên Lai cốc còn lại là hỉ cực nhi khấp* , coi như thấy được Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
*vui mừng mà khóc.
“Là Như Sơ. . . . . Sư phụ! Là Như Sơ!” Nữ tử thiếu chút nữa bị đẩy xuống đối sư phụ khóc hô.
Tiếu cốc chủ nhìn không tới người đến nhưng vừa nghe người đến là ai, dưới chân mềm nhũn ngồi xuống trên đất, miệng thì thào nhắc lại: “Đến nước này, y vẫn phải tới. . . . . .” Khóe mắt, có chút ướt át.
Ổ Dạ Lôi cũng nghe đến tiếng la của nữ tử đó, tên người nọ như một cây đao hung hăng đâm vào trái tim của hắn.
Bỏ qua toàn tâm co rút đau đớn, hắn khó thở rống to: “Còn không bắt y cho bổn vương!”
Đại Thiên quay đầu, khó xử nói: “Vương gia, đó là. . . . . . Đó là tam sư huynh của ngài.”
“Quản hắn khỉ gió cái gì đồ bỏ sư huynh! Bổn vương không có sư huynh! Bắt hắn cho bổn vương!” Tâm thật giống như bị người nắm gắt gao, Ổ Dạ Lôi hổn hển dẫn theo một phần suy yếu ngay cả chính hắn đều không có phát hiện.
Tiểu Thiên len lén đẩy đẩy Đại Thiên. Đại Thiên nắm chặt kiếm, đối thị vệ quanh mình hạ lệnh: “Bắt lấy y!” Bọn thị vệ hống một tiếng hướng người nọ phóng đi.
Chưa từng cảm thấy màu trắng nhưng sẽ lại làm người ta kinh diễm như vậy, làm người ta mê muội, tựa hồ người nọ là vì màu trắng mà sinh. Cũng chẳng sợ người nọ có một đầu bạc có thể so với lão ông, cũng sẽ không khiến người cảm thấy đột ngột, ngược lại cảm thấy như vậy có lẽ đẹp hơn.
Mọi cử động của người nọ mang theo tiên khí câu nhân tâm hồn, từng cái tư thế đều là tuyệt đẹp như vậy, không có nửa điểm dư thừa.
Chỉ bạc thật dài theo động tác người nọ tung bay, thân ảnh màu trắng nhanh đến cơ hồ khiến người không thể bắt giữ. Xuyên qua thị vệ vây công y, Ổ Dạ Lôi bị bọn thị vệ ngăn trở nhiều lần thiếu chút nữa rống lên: “Hết thảy tránh ra khỏi bổn vương! Bổn vương nhìn không tới!”
Khi hắn nhận thấy chính mình thế nhưng lại nhìn người ta ngây ngốc, hắn mới ảo não cầm qua kiếm của mình, đẩy ra Đại Thiên cùng Tiểu Thiên, rống giận: “Nhiều người như vậy đều không bắt được y, tất cả đều cút ngay!” Vừa dứt lời, thân ảnh Ổ Dạ Lôi đã vụt ra ngoài.
“Bảo hộ Vương gia!” Đại Thiên cùng Tiểu Thiên cùng nhau hô một tiếng, nhưng không có lập tức đuổi theo, tay hai người cầm kiếm đều ở phát run. Người nọ, rốt cục vẫn phải đến đây.
Cơ hồ là dùng chân đá văng thị vệ vây quanh “thích khách” ra, Ổ Dạ Lôi hướng trước mặt “thích khách” vọt tới.
“Thích khách” sau khi hạ xuống, kiếm khí tản ra, một vòng thị vệ cách y gần nhất toàn bộ bị điểm trúng huyệt đạo. Theo sau, người nọ liền đứng lại ở trước mặt Ổ Dạ Lôi, thần sắc bình tĩnh đến lạnh lùng nhìn hắn.
“Người tới là ai?” Tay cầm kiếm của Ổ Dạ Lôi run rẩy không hiểu, trong mắt là thị huyết, là bắt giữ, là đủ loại phức tạp không nói rõ, cũng có một loại xúc động hung hăng đánh người này một chút.
“Thích khách” trên mặt Ổ Dạ Lôi quét một vòng, không có vẻ vui sướng khi sơ ngộ. Ngược lại, mi tâm y nhíu chặt, tựa hồ rất không hài lòng diện mạo của Ổ Dạ Lôi. Qua loa nhìn hắn một chút y sau đó quay mặt, nhìn về phía Đấu Thú Tràng, nói: “Đem mọi người thả ra.”
“Ngươi thật to gan.” Kiếm trong tay Ổ Dạ Lôi vừa muốn hoạt động, một mạt băng hàn liền gác trên cổ của hắn, nhanh đến mức Ổ Dạ Lôi căn bản không có nhìn thấy đối phương ra tay thế nào!
“Vương gia!”
Bọn thị vệ hướng phía trước lao tới, thích khách đạm mạc nhìn lướt qua thị vệ tiến lên, trên tay dùng sức. Trên cổ Ổ Dạ Lôi nhiều hơn một đạo huyết khẩu, bọn thị vệ không thể không lui về phía sau vài bước.
“Lá gan của ngươi quả thật rất lớn.” Không có kinh sợ, trong mắt Ổ Dạ Lôi dâng lên phẫn nộ cùng tàn bạo, còn có rất nhiều cảm xúc ngay cả chính hắn cũng đều không hiểu, người này cư nhiên dám đả thương hắn!
Liếc Ổ Dạ Lôi một cái, trên tay Trác Như Sơ lại dùng sức, máu loãng dọc theo thân kiếm chảy xuống. “Thả bọn họ.”
“Người tới.” Ổ Dạ Lôi liếm liếm khóe miệng, ác độc nói: “Đem tứ chi bọn họ. . . . .” hai chữ chặt chưa kịp nói ra đã bị người tạp lại tại cổ họng, trong nháy mắt mặt Ổ Dạ Lôi đỏ lên vì tức giận.
Đem tứ chi bọn họ như thế nào? Bọn thị vệ nhìn lẫn nhau, không biết nên làm thế nào.
Trác Như Sơ đến gần hai bước, thu lại kiếm, nhìn về phía Đại Thiên cùng Tiểu Thiên đứng ở phía sau Ổ Dạ Lôi: “Đem Tiếu cốc chủ dẫn tới, đem người đều thả. Hắc hùng kia chân bị gãy, tìm người cấp nó trị thương.”
Các ngươi dám! Ổ Dạ Lôi ở trong lòng rống giận. Không động được cũng không thể nói chuyện, tròng mắt hắn lại không thể chuyển đến sau đầu, cho nên không thể hạ lệnh cho Đại Thiên cùng Tiểu Thiên.
Bất quá Đại Thiên cùng Tiểu Thiên cũng rất khó xử. Nhìn cái liếc mắt của Vương gia, bọn họ không dám nhận làm.
Trác Như Sơ mi tâm lại chặt một phần, kiếm tra vào vỏ, hướng Đấu Thú Tràng đi tới. Thị vệ muốn ngăn y lại không biết như thế nào toàn bộ đều bị điểm huyệt đạo, số còn lại nhìn đến ánh mắt của Đại Thiên cùng Tiểu Thiên, đều tránh đường.
Đại Thiên cùng Tiểu Thiên thừa dịp Trác Như Sơ rời đi, chạy nhanh cấp Vương gia giải huyệt, nhưng hai người giải nửa ngày, giải đến Ổ Dạ Lôi đều bị hai người trạc đau, bọn họ cũng không thể giải nổi.
Đại Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn Vương gia nhà hắn thì thầm: “Vương gia, thủ pháp của Trác thiếu gia thực kỳ lạ, chỉ có Trác thiếu gia mới có thể giải huyệt đạo của ngài.”
Ngu xuẩn! Ổ Dạ Lôi giận dữ, thử giải huyệt đạo cho mình, lớn như vậy hắn còn chưa bao giờ uất ức quá như thế! Hắn nhất định phải dùng các loại biện pháp tra tấn người nọ, khiến y sống không bằng chết!
Không chút nào lo lắng sợ Ổ Dạ Lôi tự giải huyệt đạo, Trác Như Sơ nhảy xuống Đấu Thú Tràng , đem Tiếu cốc chủ dẫn lên, sau đó lại cởi bỏ dây trên người những người khác, cuối cùng lại đem mấy người bị thương nặng dẫn tới.
Toàn bộ bọn thị vệ hậu viện Vương Phủ liền như vậy nhìn người thích khách này tự tại ở hậu viện tùy ý đi lại, không có mệnh lệnh của Vương gia, bọn họ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bỏ qua người này công phu cao thâm không nói, người này hình như là sư huynh của Vương gia, hơn nữa Vương gia còn bị người này điểm huyệt không giải được, bọn thị vệ chỉ có thể đem Vương gia không thể động nhà mình vây lại kỹ càng, phòng ngừa thích khách lại ra tay.
“Như Sơ, ngươi. . . . . . Lần này, may mà có ngươi.” Tiếu cốc chủ biết Trác Như Sơ cùng Ổ Dạ Lôi có qua lại áy náy nói. Lần này đều là đệ tử của hắn lỗ mãng, bằng không cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này.
Trác Như Sơ cấp ba người bị thương nặng đút thuốc, miệng bình thản nói: “Sư phụ cùng nhóm sư huynh ở bên ngoài chờ, ngài dẫn bọn hắn rời đi đi.”
“Còn ngươi?” Tiếu cốc chủ lo lắng.
Trác Như Sơ không muốn nhiều lời, thúc giục: “Ngài đi nhanh đi, sư phụ sợ là chờ sốt ruột.”
“A… Hảo.” Được đệ tử đỡ dậy, Tiếu cốc chủ lo lắng nhìn Trác Như Sơ mấy lần, đối các đệ tử ra hiệu, một đám người chậm rãi đi xa.
Tiếu cốc chủ lo lắng quay đầu lại nhìn mạt thân ảnh màu trắng liếc mắt một cái, chỉ thấy y nhảy vào trong Đấu Thú tràng. Tiếu cốc chủ cảm thấy bất an, người nọ đã muốn quên Trác Như Sơ, hi vọng lần này chính mình không làm liên lụy y.
Không được đi! Đem bọn họ bắt trở lại! Ổ Dạ Lôi ở trong lòng oán hận kêu to như thế nào cũng không giải được huyệt đạo.
Không có mệnh lệnh của hắn, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên lại không lên tiếng, bọn thị vệ không dám tùy tiện động. Ổ Dạ Lôi liền như vậy trơ mắt nhìn một đám người Thiên Lai Cốc bị bắt tới “nghênh ngang” trốn ra phủ. Đều là người kia! Tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!
Hắn tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ!
Càng không ngừng cùng huyệt đạo bị điểm của mình chiến đấu hăng hái, lửa giận trong mắt Ổ Dạ Lôi thiếu chút nữa đốt cháy Đại Thiên cùng Tiểu Thiên ở trên người hắn trạc đến trạc đi. Hai người cũng là vạn phần ủy khuất, thủ pháp của người kia cho tới bây giờ từ trước đến nay chỉ có người nọ có thể cởi bỏ.
Cho nên, khi Trác Như Sơ xử lý tốt đả thương trên người hắc hùng bị hắn đánh một trận sau trở nên cực kỳ thành thật, trở lại trước mặt Ổ Dạ Lôi, đã qua hơn nửa canh giờ. Ổ Dạ Lôi vẫn như lão tăng nhập định đứng ở tại chỗ, không chuyển đi một chút nào.
“Bình tĩnh lại chưa?” Trác Như Sơ hỏi.
Ổ Dạ Lôi che lại thị huyết, nháy mắt mấy cái. Trong vô thức, hắn cho rằng nên làm như vậy.
Quả nhiên, hắn nhìn đến tay Trác Như Sơ nâng lên, vài đạo chỉ phong điểm trên người hắn, tay chân Ổ Dạ Lôi nhất thời có thể động.
Ngay sau đó, hắn đoạt lấy kiếm trong tay Đại Thiên, chiếu người nọ liền đâm tới: “Đem y ──”
Tiếng hô đột nhiên đình chỉ, động tác của Ổ Dạ Lôi nháy mắt dừng lại, hắn giơ cao kiếm, ánh mắt phừng phừng lửa giận xông đến. Chẳng qua Trác Như Sơ đối với lửa giận của hắn làm như không thấy, phối hợp nói: “Xem ra ngươi còn chưa bình tĩnh, cho ngươi thêm một canh giờ.”
Nói xong, Trác Như Sơ lướt qua Ổ Dạ Lôi hướng trên khán đài đi đến, tất cả mọi người tự động nhường đường cho y.
Đi vào chỗ Ổ Dạ Lôi vừa ngồi, Trác Như Sơ đem da sói trắng trên giường hắn xốc xuống dưới, gấp hảo mới phóng tới một bên, sau đó mới ngồi xuống.
Liếc mắt nhìn nữ tử núp ở một bên sợ run cầm cập, Trác Như Sơ hướng Tiểu Thiên vẫy tay. Tiểu Thiên lập tức hiểu được chạy tới, nói: “Trác thiếu gia, ta đây liền mang nàng trở về, Vương gia chỗ kia. . . . . .”
“Chờ hắn bình tĩnh nói sau.” Trác Như Sơ thoát giày, ngồi xếp bằng ở trên giường, một bộ tư thế muốn luyện công.
Tiểu Thiên vội vàng cầu tình: “Trác thiếu gia, Vương gia như vậy sẽ mệt, người xem. . . . . .”
Trác Như Sơ giương mắt, bàn tay nhẹ vẫy, kiếm trong tay Ổ Dạ Lôi rơi trên mặt đất, cánh tay rũ xuống.
Không hề nhìn hắn, Trác Như Sơ nhắm mắt lại. Vì thằng nhãi này, hơn mười ngày nay y đều vội vàng chạy đi, đều không có luyện công.
Vừa thấy y như vậy, Tiểu Thiên không dám lên tiếng quấy rầy nữa, tự mình nâng dậy nữ tử kia gọi người đem nàng đuổi về Hạ lâu. Mỹ cơ bốn lâu thấy Trác Như Sơ xuất hiện liền trốn vào trong lâu, không nhìn tới một màn Vương gia mất mặt. Bất quá mỹ cơ kia sau khi trở về lại quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ, nàng là tuyệt đối mất mạng sống. (vì dám nhìn cảnh ảnh mất mặt…)
Nào biết, Tiểu Thiên lại nói: “Yên tâm đi, Trác thiếu gia đến đây, Vương gia sẽ tốt.”
Đúng vậy a, người nọ đến đây, “bệnh” của Vương gia sẽ tốt.
Vừa vặn một canh giờ qua đi, Trác Như Sơ mở to mắt, xuống giường, mang giày. Bọn thị vệ cũng không dám thừa dịp y luyện công công kích y. Một là Đại Thiên cùng Tiểu Thiên không cho, hai là thủ vệ Tiền viện toàn bộ đều bị người này điểm huyệt không thể động đậy. Võ công của người này cực cao, bọn họ phải cẩn thận.
Đi đến trước mặt Ổ Dạ Lôi sắc mặt tái xanh, Trác Như Sơ hỏi: “Bình tĩnh lại chưa?”
Ổ Dạ Lôi nháy mắt mấy cái. Ngay sau đó, tay chân đã muốn rơi rụng của hắn có thể động.
Hoạt động hoạt động tứ chi, tròng mắt Ổ Dạ Lôi nhìn chằm chằm tay người này tái nhợt lại cực kỳ xinh đẹp, trong lòng suy nghĩ đem đôi tay kia trói đến đầu giường chà đạp như thế nào. Đợi tay chân hết tê rần, hắn giương mắt, hai mắt bởi vì lửa giận công tâm mà tràn đầy tơ máu.
“Ngươi là ai?” Hắn khàn giọng hỏi. Á huyệt bị điểm lâu như vậy, không ách mới là lạ!
“Trác Như Sơ.” Không muốn xem khuôn mặt so với trong trí nhớ xấu đi rất nhiều, Trác Như Sơ nghiêng người, ánh mắt dừng ở trên một cây cột.
Không để ý tới trái tim đau đớn vào giờ khắc này, Ổ Dạ Lôi hoàn mỹ che dấu sát ý ở nội tâm, hỏi: “Ngươi là sư huynh của bổn vương?”
“Không phải.” Trác Như Sơ trả lời làm Đại Thiên cùng Tiểu Thiên giật mình, tiếp theo hai người chợt nghe đến một câu làm cho bọn họ hộc máu, “Ta không biết ngươi, chính là sư phụ muốn ta tới.”
“Vậy ngươi còn chưa cút!”
Không thể giải thích tức giận đột nhiên tới, chưởng phong của Ổ Dạ Lôi lập tức quét ra. Trác Như Sơ dễ dàng tránh đi, nhíu mày: “Xem ra ngươi còn chưa bình tĩnh.”
“Có bản lĩnh ngươi không cần điểm huyệt đạo của bổn vương!” Cầm một cây đao không biết là của ai, Ổ Dạ Lôi không lưu tình chút nào bổ về phía Trác Như Sơ, “Đánh bại bổn vương rồi hãy tới cùng bổn vương nói chuyện!”
Trác Như Sơ kiếm đang còn trong vỏ, tả hữu tránh thoát Ổ Dạ Lôi công kích, không quên nói ra một câu tức chết người không đền mạng: “Ngươi đánh không lại ta.”
“Thúi lắm!” Ổ Dạ Lôi đem sở học công phu đời này xổ ra hết, đâu thèm tư thế có đẹp hay không.
Thân ảnh màu trắng thành thạo tránh đi đao phong hướng trên người y, mãi đến khi Ổ Dạ Lôi thở hồng hộc, y lại hỏi: “Bình tĩnh lại chưa?”
“Ai có thể bắt lấy y, bổn vương… !” Bốn chữ “trọng thưởng hậu hĩnh” lại một lần ngạnh sinh sinh bị người đè ép trở về. Đao trong tay Ổ Dạ Lôi rơi trên mặt đất, một cước lăng không, ngẩng đầu cúi người định ở nơi đó, giống kim kê độc lập.
Trác Như Sơ đem cánh tay hắn kéo xuống, đem chân hắn buông xuống, một tay nhéo vạt áo của hắn đem hắn hướng một gian phòng gần nhất tha đi, còn không đợi bọn thị vệ nhào đến giải cứu Vương gia, “phanh” một tiếng, cửa đã đóng lại.
“Đại Thiên tổng quản, làm sao bây giờ?” Đầu lĩnh thị vệ vương phủ hỏi.
Đại Thiên mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Trác thiếu gia là sư huynh của Vương gia, hơn nữa võ công không ai bằng. Hiện tại Vương gia ở trên tay y chúng ta có thể làm sao? Ở trong này coi chừng đi.”
“Nhưng là thị vệ tiền viện đều bị điểm huyệt, vạn nhất có thích khách . . . . . .”
Đại Thiên trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta đã nói Trác thiếu gia là sư huynh của Vương gia rồi, ngươi còn lo lắng cái gì? Phái một số người đi Tiền viện, nhiều nhất qua thêm một canh giờ huyệt đạo của những người đó sẽ tự cởi bỏ, đừng làm cho bọn họ không công chết.”
“Dạ” Đầu lĩnh thị vệ yên tâm, dẫn theo những người này đến Tiền viện.
Trong phòng, Trác Như Sơ cùng Ổ Dạ Lôi mặt đối mặt ngồi, nhóm các cô nương trên lầu nơm nớp lo sợ đều tự tránh ở trong phòng không dám ra, lại nhanh bịt tai sợ nghe được cái gì không nên nghe có thể dẫn đến mất mạng.
Trác Như Sơ vẫn không dùng mắt nhìn Ổ Dạ Lôi, y chỉ nhìn kiếm của mình đến xuất thần, xong lại nhìn đến cái giường ở dưới mông Ổ Dạ Lôi ngồi lên, dù sao cũng sẽ không nhìn hắn.
Ổ Dạ Lôi đối mặt y không hề có lực hoàn thủ, lần lượt bị điểm huyệt không nói, còn giống như phế vật bị quăng tại trên giường. Hắn cắn răng, thề muốn đem phần khuất nhục này trả lại gấp bội cho đối phương.
Trác Như Sơ dù trì độn thế nào, cũng cảm giác được ánh mắt hận không thể giết y của Ổ Dạ Lôi y. Đối với người này cố chấp có chút phiền chán, y đứng dậy đi đến bên người Ổ Dạ Lôi ngồi xuống, nhìn về phía trước nói: “Ta cởi bỏ á huyệt của ngươi, ngươi không cần lại rống.”
Dám nói bổn vương rống?! Ổ Dạ Lôi nháy nháy mắt, phần gáy buông lỏng. Hắn ho khan vài tiếng, tốt lắm.
“Đừng rống, hãy nghe ta nói.” Không nghĩ tới lỗ tai lại bị đau, Trác Như Sơ ngay trước khi Ổ Dạ Lôi mở miệng liền nói, “Người Thiên Lai Cốc đã từng cứu mạng ngươi, hành động của ngươi chính là lấy oán trả ơn. Ngươi đã quên, nhưng không thể dùng nó làm cớ.”
Đè nặng cơn tức, Ổ Dạ Lôi hoàng thanh nói: “Bổn vương không nhớ rõ! Nếu đã cứu mạng bổn vương, vì sao lại phải giết bổn vương?!” Hắn không nhớ rõ, hắn cái gì cũng không nhớ rõ! Từ tám tuổi đến mười tám tuổi cái đoạn trí nhớ kia, hắn quên mất không còn một mảnh.
“Đó là ngươi xứng đáng.”
“Ngươi làm càn!”
Trác Như Sơ quay đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần nghiêm khắc đem Ổ Dạ Lôi sắp xuất khẩu mắng trở về. Chính mình thế nhưng lại sợ người này, trong lòng Ổ Dạ Lôi vô cùng căm tức, ngũ quan đều méo mó.
“Bốp.” Bàn tay lạnh lẽo ở trên má phải của Ổ Dạ Lôi không có lực nhẹ nhàng tát qua. Ổ Dạ Lôi giật mình sững sờ, tiếp theo là lửa giận ngập trời. “Ngươi dám đánh bổn vương?! Ngươi dám đánh mặt của bổn vương?!!”
“Bốp.” Lại là một cái tát, đánh lên bên má khác.
“Ngươi dám!”
“Bốp.”
Cơ hồ không tính là tát, lực đạo kia nhẹ nhàng giống như là huynh trưởng ở giáo huấn đệ đệ bốc đồng, nhưng đối với Ổ Dạ Lôi mà nói đã là vô cùng nhục nhã.
Lại một cái tát dừng ở trên mặt Ổ Dạ Lôi, Trác Như Sơ thản nhiên mở miệng: “Ngươi thực xấu.”
Ổ Dạ Lôi sửng sốt, tiếp theo là càng vô cùng phẫn nộ, người này cư nhiên dám nói hắn xấu!
Trác Như Sơ cầm lên gương đồng giơ trước mặt Ổ Dạ Lôi: “Ngươi nhìn lại mình một cái đi, xấu muốn chết.”
Trong gương đồng là khuôn mặt đang phẫn nộ vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng hợp với sắc mặt xanh trắng, quả thực chính là một ác quỷ. Vẻ hung ác nhiều năm ở trên mặt Ổ Dạ Lôi để lại dấu vết, càng làm cho hắn thoạt nhìn diện mục khả tăng, đúng là rất xấu.
Đây là mình sao? Ổ Dạ Lôi không thể tin.
Trác Như Sơ lấy ra gương đồng, đối người đang lộ ra kinh ngạc nói: “Cho nên nói, đáng đời ngươi bị người giết.”
“Ngươi!” Ổ Dạ Lôi muốn phát hỏa, nhưng nhớ tới khuôn mặt chính mình vừa rồi xem qua, áp chế cơn tức, “Ngươi đến cuối cùng có phải là sư huynh của bổn vương hay không?”
“Không phải.”
Ổ Dạ Lôi vừa nghe, lửa giận không hiểu sao lại xông lên. Đại Thiên cùng Tiểu Thiên sẽ không dám lừa hắn, người này cư nhiên dám phủ nhận!
Một lần nữa ở bên người Ổ Dạ Lôi ngồi xuống, Trác Như Sơ như trước đạm mạc nói: “Thời điểm ngươi ở trên núi, ta nhận biết ngươi. Ngươi xuống núi, ta liền không nhận biết ngươi.”
Bảy năm , y không có xuống núi, xuống núi mới biết được người đó đã biến thành bộ dạng xấu xí này. Y nên sớm một chút xuống núi giáo huấn hắn, bất quá bây giờ cũng chưa muộn.
Ân? Lời này là ý gì? Lửa giận của Ổ Dạ Lôi nháy mắt đi xuống, trong lòng có một loại vui sướng kỳ quái, người này quả thực nhận biết hắn!
Nhưng làm Ổ Dạ Lôi thất vọng chính là Trác Như Sơ không có giải thích, mà lại hỏi: “Ngươi bình tĩnh chưa?”
Ổ Dạ Lôi tâm tư đi lòng vòng, lại nhìn đến trước mắt mình không phải là đối thủ của người này, không thể cùng y cứng đối cứng, tìm cơ hội bắt y mới thành. Rũ mắt xuống, Ổ Dạ Lôi thanh âm buồn bực nói: “Bình tĩnh rồi.”
“Nói dối.”
Không nhìn Ổ Dạ Lôi phẫn nộ, Trác Như Sơ xếp bằng hảo, nhắm mắt luyện công.
“Cởi bỏ huyệt đạo của ta!”
“Chờ ngươi bình tĩnh lại đã.”
Chỉ phong xẹt qua, miệng Ổ Dạ Lôi không nhúc nhích được.
………..
“Như Sơ! Ngươi có thể nào đem áo lông hồ ta đưa ngươi cho Bao Chi! Đó là ta tặng cho ngươi !”
Người đang luyện kiếm không thể không dừng lại, xoay người đối mặt người hướng y nổi giận đùng đùng đi tới. Người nọ đến gần sau đó một phát bắt được y, chất vấn: “Vì sao lại cho Bao Chi?!”
Chẳng lẽ người mà người này thích thật ra là Bao Chi? Không! Không được! Tuyệt đối không được! Như Sơ là của hắn!
Thiếu niên mười năm tuổi lực tay cũng không nhỏ, Trác Như Sơ bị nắm đến đau dùng sức giãy mở ra, lui ra phía sau hai bước nói: “Ta lại không thích, cũng không mặc đến.”
Thiếu niên vừa nghe sắc mặt đại biến, trong mắt lộ ra ngoan ý: “Ngươi không thích có thể trả lại cho ta a! Vì sao cho Bao Chi?” Hắn để ý là thâm ý trong hành động của người này.
Trác Như Sơ phiền, đại sư huynh cả ngày lên núi xuống núi, cần vật chống lạnh. Y không thích, cho đại sư huynh lại có ngại gì? Người này còn thiếu một kiện áo lông hồ sao? Nhưng thấy thiếu niên rất là tức giận , y khó được nhẫn nại nhẹ nhàng giải thích: “Ta không thích trên người khoác da hồ ly. Đại sư huynh vừa vặn cần, ta liền cho hắn.”
“Ngươi đây là đau lòng hắn!” Thiếu niên mất đi lý trí ánh mắt đều khí đỏ, “Trong lòng ngươi căn bản không có ta! Chỉ có Bao Chi cùng Tả Vu Yến! Ta biết ngươi chê ta trói buộc ngươi! Chê ta không tiền đồ! Ta hôm nay liền đi xuống núi, ta muốn đoạt vương vị! Ta muốn đem ngươi giam lại! Vĩnh viễn không bao giờ cho ngươi gặp người!”
“Bốp!” Trên mặt đã trúng một cái tát nhẹ, lần đầu tiên bị người này đánh thiếu niên sửng sốt, còn không đợi hắn lên tiếng đã bị đối phương điểm đại huyệt quanh thân, không thể động đậy.
“Chờ ngươi bình tĩnh lại nói chuyện với ta.” Người rất ít khi tức giận làm như vậy đủ để thuyết minh y tức giận. Không hề xem thiếu niên cố tình gây sự, Trác Như Sơ đưa lưng về phía thiếu niên tiếp tục chuyện mình đang làm vừa mới bị cắt đứt.
Kiếm hoa rối loạn mắt người, mạt thân ảnh xinh đẹp kia lại rối loạn tâm thiếu niên. Chính là dần dần, một chiêu kia nhất thức tựa hồ cũng mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng trấn an lòng người, thiếu niên mất đi lý trí hai tròng mắt dần dần thanh minh lên.
Luyện xong một lần, Trác Như Sơ đi đến trước mặt thiếu niên, hỏi: “Bình tĩnh chưa?”
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, huyệt đạo trên người được cởi bỏ, hắn lập tức ôm lấy đối phương, ngửa đầu hỏi: “Như Sơ, ngươi đem áo lông hồ cho Bao Chi không phải bởi vì thích hắn?”
Trác Như Sơ mi tâm nhíu lại một phần, “Đại sư huynh so với ta cần, ta không thích trên người có mùi động vật. Học công phu chính là giúp khi nhỏ yếu, mặc áo bông cũng có thể chống lạnh.”
Trong lòng thiếu niên an tâm một chút, lại hỏi: “Kia nếu ta đưa ngươi những thứ khác, không phải động vật, ngươi sẽ muốn sao?”
“Đừng đưa ta phế vật.”
Thiếu niên dùng sức, kéo xuống đầu của y hôn khóe miệng của y: “Ngươi sẽ cho Bao Chi đối ngươi như vậy sao?”
Kiếm ra khỏi vỏ.
Thiếu niên vội vàng ôm chặt y cầu xin tha thứ: “Ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi! Ta nghĩ đến người trong lòng ngươi là Bao Chi, cho nên mới mất lý trí. Như Sơ, Như Sơ. . . . . . Ta ai cũng có thể không cần, nhưng chính là không thể không có ngươi. Không có ngươi ta sẽ điên mất, sẽ trở thành ma. Như Sơ, trong lòng ngươi chỉ có thể có ta, chỉ có thể có ta.”
“Không được nói những lời này nữa.” Trác Như Sơ mặc đối phương làm càn ở trên môi y.
“Ta tuyệt đối sẽ không nói nữa! Như Sơ chỉ có thể là của ta.” Thả lỏng mặc cho người này tùy ý, thiếu niên kiễng mũi chân, ghé vào lỗ tai y nói, “Như Sơ, sang năm ta sẽ cao ngang bằng ngươi, ta sẽ trở nên so với Bao Chi cùng Tả Vu Yến đều lợi hại hơn.” Cho ngươi rốt cuộc chướng mắt bọn họ!
Trác Như Sơ bị thiếu niên ngậm vành tai choáng váng hồ hồ mà nghĩ: lợi hại thì thế nào? Vẫn đánh không lại ta.