Chương 1: Bắt rắn

Ánh sáng chiếu qua khe cửa, từng tia nắng ấm áp chiếu vào người một thiếu niên chưa đầy 15 tuổi, ở cái tuổi mà người khác còn đang tò mò về chùm lông ở giữa háng thì thiếu niên này vẻ mặt đã vô cùng tiều tụy, đây đích thực là vẻ mặt do lao lực mà xanh sao.

" công tử.....mau dậy thôi "

Một tiếng nữ nhân vang lên từ ngoài phòng, trác phàm nhận ra đây là giọng của tiểu Thúy là nô tì thân cận của hắn.

Thân thể này tên Trác Phàm, là tam hoàng tử của Đại Việt quốc. Còn hắn là Trác Bất Phàm, một người sáng tác văn học mạng ở thế kỷ 21, trong một lần vì viết truyện đến đoạn nhập tâm mà ba ngày không ăn không ngủ dẫn đến lao lực mà chết, tình cờ hắn lại xuyên việt vào chính tác phẩm mà mình sáng tác. Không ngờ hắn lại xuyên vào một nhân vật phụ chẳng có chút nào liên quan đến cốt truyện chính đã quyết định cả đời này chỉ có thể làm pháo hôi. Cũng có lúc hắn tưởng tượng mình đang mơ nhưng con đau là thật, thậm chí hắn còn cảm nhận được từ sâu trong linh hồn nếu như hắn chết ở đây thì sẽ không thể vào luân hồi nữa, điều này làm hắn lại càng phấn khích.

" Thúy nhi vào đi "

Sau khi kết thúc hồi tưởng hắn mới mở lời để Thúy nhi bước vào phòng. Từ bên ngoài bước vào một cô gái chỉ tầm 14 tuổi da dẻ trắng mịn như bạch ngọc, quả thật là cực phẩm, giọng cô thiếu nữ lanh lảnh như chú chim vàng anh nhẹ nhàng cất tiếng.

" công tử đã hồi phục chưa ạ... Hôm qua nương nương có ghé qua nhưng thấy công tử vẫn còn ngủ say nên đã đi về rồi "

Tiểu Thúy nói xong lại có vẻ như thẹn thùng đỏ mặt, ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của Trác Phàm thì lại vội cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ một lúc thì như đã đưa ra quyết định gì đó, hai tay nàng nhẹ nhàng từ từ cởi đai lưng ra, Trác Phàm mải suy nghĩ nên không để ý, đến khi định thần lại đã phát hiện ra tiểu thúy trước mặt đã không còn mảnh vải trên thân, Trác Phàm cũng phải công nhận thân hình của cô nô tì này tuyệt đẹp, làn da trăng mịn như bạch ngọc, đôi gò bồng đào căng mịn cùng hai hạt ngọc hồng chúm chím chưa nở ra. Cái cổ thiên nga trắng muốt cùng xương quai xanh lõm sâu, khuôn mặt đẹp như thiên tiên đang thẹn thùng.

" công tử nhìn như vậy làm Thúy nhi xấu hổ lắm "

Nói xong hai chân của tiểu Thúy như cố khép vào để che đi hang động nhạy cảm ầm ướt, hành động cố che đi của Tiểu Thúy lại làm cho hai bên mép hang động càng hiện ra rõ hơn. Đi qua bụi cỏ lưa thưa của cô gái mới lớn là hai mép hồng hào, bầu không khí trong phòng trở nên dâm mị đến lạ thường, một mùi hương đặc thù len lỏi vào mũi của Trác Phàm, quả thật mùi hương này vô cùng hấp dẫn, bên dưới quần tiểu đệ đệ nghịch ngợm của Trác Phàm liên tục muốn ngoi đầu lên phát biểu ý kiến.

" Thúy nhi....ngươi làm gì vậy....tại sao lại thoát y rồi "

Vừa nghe thấy câu hỏi của trác phàm tiểu Thúy mặt lại càng đỏ ửng hơn, miệng lý nhí nói thầm.

" không phải công tử bảo chỉ cần tiểu Thúy chịu ngoan ngoãn phục vụ công tử thì công tử sẽ giúp ca của ta sao, người bây giờ nói vậy không phải là muốn không giữ lời hứa rồi chứ ".

Tiểu Thúy giọng nức nở như sắp khóc làm Trác Phàm cuống cuồng lên, hắn vội từ trên giường nhảy xuống ôm chặt tiểu Thúy vào trong lòng an ủi.

" tiểu Thúy ngoan, công tử nào có khả năng nuốt lời chứ "

Trác Phàm an ủi tiểu Thúy mà không biết vô tình hay cố ý mà tiểu đệ đệ lại cứ nhắm vào khe cốc thần bí mà cọ qua cọ lại làm tiểu Thúy ngừng khóc, cả người nàng rên lên từng đợt. Nhìn xuống hạ thân thấy một vật dựng như cái lều từ trong quần công tử gia trồi lên, vốn là cô gái ngây thơ không hiểu thế sự nên nàng dùng đôi bàn tay thon dài mà mềm mại bóp cổ thằng tiểu đệ của Trác Phàm miệng vẫn ngây thơ hỏi.

" công tử sao lại nuôi rân trong phòng vậy, nguy hiểm quá, Thúy nhi nắm được cổ nó rồi, để ta bắt nó ra cho công tử nhé "

Nói xong nàng muốn thò tay còn lại vào bắt con rắn tiểu đệ cho Trác Phàm, nghe thấy tiếng tiểu Thúy cùng hàng động của nàng làm Trác Phàm giật bắn người vội nhảy ra đằng sau hai bước. Tiểu đệ đệ đang được tiểu Thúy cầm cổ mà bóp tự nhiên bị rút ra đột ngột, một luồng khoái cảm tràn ngập đại não Trác Phàm, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng còn tâm trạng mà hưởng thụ, thấy ánh mắt nghi hoặc của tiểu Thúy làm hắn có chút xấu hổ, hắn cũng không ngờ dục vọng lại chiến hữu hắn trong chốc lát làm hắn thực hiện hành động xấu hổ kia. Như đã quyết định một đại sự cả đời người, Trác Phàm nắm thẳng đầu thằng tiểu đệ đang ngóc đầu lên ý kiến mà vả mạnh hai phát rồi miệng không ngừng chửi.

" con rắn xúc sinh nhà người lại dám có ý dụng làm hại tiểu Thúy sao "

Thằng nhỏ của Trác Phàm bị thằng lớn vả cho hai phát quay cuồng đầu óc, như thể đã biết sợ mà từ từ cúi đầu xuống rồi bé lại, tiểu Thúy đứng cạnh thấy vậy thì càng tò mò muốn xem con rắn như thế nào. Dĩ nhiên là Trác Phàm nhất quyết từ chối không cho xem, không nói đến tiểu đệ giờ ủ rũ như thế nào, nếu mà để tiểu Thúy thấy được thì còn gì là uy phong. Sợ tiểu Thúy tiếp tục tò mò nên hắn mới tiết lộ đại sự.

" nếu Thúy nhi ngươi bị con mãng sà này cắn thì bụng ngươi sẽ sưng lên như người bị trướng bụng vậy, phải hơn 9 tháng sau mới khỏi "

Nghe thấy vậy tiểu thúy mới sợ hãi mà nhảy bắn ra, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm Trác Phàm như dục vọng còn chưa được thỏa mãn, nhìn thấy ánh mắt ấy Trác Phàm như hiểu ra miệng nói nhẹ.

" người cầm quần áo rồi ra ngoài đi, còn về chuyện ca ngươi thì vài ngày nữa ta sẽ có sắp sếp "

Tiểu Thúy vừa định lên tiếng thì thấy ánh mắt đã đỏ sọng của Trác Phàm, nàng vội mặc nhanh quần áo rồi chạy thẳng một mạch ra khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa phòng lại, trong đầu vẫn còn suy nghĩ " người ta hay đồn thiếu gia ăn chơi háo sắc nhưng hôm nay nàng mới kiểm chứng được thiếu gia quả là chính nhân quân tử "

Trái lại với suy nghĩ của tiểu Thúy, trong phòng Trác Phàm như phát điên không ngừng lăn qua lộn lại trên giường, tay không ngừng ôm lấy đũng quần. Quả thật hai cái bạt tai vừa nãy không nhẹ, hắn phải dùng cả mạng mình mà nín nhịn đến khi tiểu Thúy đi. Cơn đau như chết cha chết mẹ ập vào đầu Trác Phàm như thủy chiều, đến tận 30 phút sau mới có chút thanh tỉnh lại.