Chương 103: Hạ Huyền Ngũ-Rui

Đột nhiên không biết từ đâu vang lên một tiếng hét lớn:

"Không ai được phép làm tổn thương Nezuko của tao...!!!"

Nghe thấy âm thanh này khuôn mặt Tanjirou hiện tại vốn hiện rõ vẻ kinh ngạc cùng tuyệt vọng thì bừng sáng hẳn lên, cậu ta kêu lên vui sướng:

"Nezomu...!!"

Chỉ thấy một bóng đen từ trên cao lộn nhào xuống cùng với thanh kiếm trong tay trảm một phát, ngay tức khắc những sợi tơ sắc bén trước mặt Nezuko bị cắt đứt hoàn toàn.

Người này không ai khác chính là Nezomu, ngay khi hắn chạy đến nơi đây thì đập ngay trước mắt hắn là cảnh Tanjirou sắp sửa bị đám tơ cắt thành từng mảnh. Với một kẻ biết trước nguyên tác như Nezomu thì hắn đương nhiên biết được người sẽ che chắn cho Tanjirou chính là Nezuko yêu quý của mình.

Vì bản thân là một kẻ thiếu thốn tình thương gia đình như Nezomu thì, việc nhìn thấy người mình quan tâm bị thương ngay trước mắt chẳng khác nào dùng một con dao sắc bén đâm liên tục từng nhát, ngập sâu lưỡi dao vào trái tim yếu đuối của hắn vậy.

Hắn không muốn sảy ra điều này!

Chỉ thấy toàn thân Nezomu lúc đó bốc lên từng đợt hắc khí vờn quanh thân thể mình. Thầm lẩm bẩm một câu: "Hơi thở của bóng tối-Thức thứ hai: Hắc thiểm!"

Ngay lập tức cả người Nezomu lao nhanh về phía Nezuko với một tốc độ khó tin. Nếu mà Zenitsu nhìn thấy tốc độ của Nezomu chắc hẳn cũng phải cúi đầu xin thua. Bởi lẽ không biết do tình huống nguy cấp hay không mà Nezomu đã vượt qua giới hạn của bản thân rồi.

Chém đứt đống tơ nhện trước mặt xong Nezomu nhẹ nhàng tiếp đất rồi lập tức vòng cái tay còn lại đang không cầm kiếm kéo lấy thân thể mềm mại của Nezuko tựa vào người mình.

Nếu để ý kỹ có thể thấy các ngón tay của Nezomu đang bám lên người Nezuko đang run lên nhè nhẹ. Không phải kẻ thù trước mắt là Hạ huyền quỷ khiến hắn sợ mà là hắn sợ mất Nezuko.

Dù biết rằng nàng là quỷ, nàng là em gái nhân vật chính cho lên không chết được, nhưng Nezomu vẫn rất sợ. Chính bản thân hắn đã trải qua cái cảm giác cô độc sau khi mất đi người thân nó đau đớn nhường nào.

Nezomu còn nhớ cái ngày mà ông nội hắn ra đi. Cái ngày đó vẫn bình thường như những ngày khác, cái hôm đó sau khi ngủ dậy Nezomu hơi bất ngờ vì không có nhìn thấy ông đang tập thể dục như mọi ngày.

Hắn cứ đinh ninh tưởng rằng đêm qua có lẽ do ông khó ngủ cho lên bây giờ hơi mệt lên chưa thể dậy được. Người già mà, khó ngủ cũng là chuyện thường tình thôi.

Và thế là Nezomu vẫn im lặng làm những việc thường ngày, phải mãi đến lúc sau khi ăn sáng xong. Lúc đó hắn định đi học cho lên mới vào giường ông gọi ông một câu để cho ông biết.

Thế nhưng sau vài câu gọi thì Nezomu vẫn không nhận được câu trả lời nào của ông. Đang ra nếu mọi ngày ông sẽ bảo hắn cứ đi đi, cùng với đi học nhớ chăm chỉ, nghe lời thầy cô thì nay ông lại im lặng đến bất thường.

Nezomu lay nhẹ người ông thử xem một cái thì hắn cảm nhận được cái lạnh bất thường từ thân thể ông!

Cả người ông lạnh toát!!

Những ý nghĩ tiêu cực bỗng thoáng qua đầu hắn. Thế nhưng khi vừa nảy ra cái ý nghĩ đó thôi Nezomu đã tự đấm cho mình một cái thật mạnh vào mặt.

Hắn tại sao lại nảy ra cái suy nghĩ vớ vẩn đó được. Hôm qua hai ông cháu hắn vẫn còn đi xem ké bóng đá ở bên nhà hàng xóm cơ mà.

"Ô...Ôn...Ông...cháu không đùa đâu...Ông dạy đi ông...Sáng nay cháu gặp quán xôi gấc ngon lắm, ông dậy đi ông. Ông thích ăn xôi gấc nhất còn gì..."

"Ông dậy đi ông, cháu biết mọi khi ông thích đùa nhưng mà bây giờ không phải lúc đùa đâu ô...ông. Xôi ngon lắm, ông không dậy là cháu ăn hết đ..ấ...y...!"

Vừa nói giọng Nezomu bắt đầu run rẩy, nghẹn lại. Trên khuôn mặt hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai dòng nước mắt ấm nóng, mặn mòi. Thế nhưng sự thật vẫn chỉ là sự thật, bản thân Nezomu không phải thần thánh.

Hắn không thể thay đổi được một điều rằng "Ông đã mất!"

Và cứ thế đám tang của ông được diễn ra nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong xóm. Lúc còn sống ông là một người hiền lành được mọi người quý mến, cho lên ai cũng tiếc thương cho ông hết.

Tuy vậy hàng xóm vẫn chỉ là hàng xóm. Mọi người đi viếng xong cũng phải đến lúc về nhà, chỉ còn lại mình Nezomu ngồi lặng thinh trước linh cữu của ông mà thôi.

Cái cảm giác cô độc thật đáng sợ, cái cảm giác mình Nezomu ngồi thẫn thờ trong căn nhà cấp bốn mà hai ông cháu hắn đang sống, nhìn ngắm mọi đồ vật trong nhà mà bất giác hắn lại nhớ đến ông.

Chính ông là người giúp hắn từ một thằng nhóc ăn mày đầu đường xó chợ có được tình thân. Chính ông là người cho hắn biết được tình cảm gia đình nó thiêng liêng đến mức nào.

Thế nhưng từ giờ, trong căn nhà cấp bốn này, chỉ còn mình Nezomu mà thôi. Sự cô độc rất đáng sợ, nó không giết chết ta ngay lập tức mà nó ăn mòn tinh thần, thể xác ta từng chút một, cho đến khi sụp đổ...hoàn toàn.

Cũng may quãng thời gian đó Nezomu còn có bạn bè, thầy cô, hàng xóm láng giềng xung quanh thường xuyên hỏi thăm, động viên cho lên hắn mới có thể trải qua được chuyện này.

Đây cũng là lý do tại sao hắn vô cùng sợ cái cảm giác mất đi người mình yêu quý. Chính điều này đã là lực đẩy khiến Nezomu vượt qua giới hạn của bản thân, chính nó đã giúp hắn có sức mạnh để bảo vệ người mình yêu thương.

Nezomu đã biến lỗi sợ thành sức mạnh, thành động lực để có thể trở lên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Quay về hiện tại, gặp Nezomu ngăn cản đòn tấn công của mình không hề khiến Rui bận tâm dù chỉ là một chút. Bởi lẽ hắn hiện tại đang run run tay chỉ về phía Nezuko, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Tanjirou nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Hai ngươi là anh em?"

Ở cạnh đó quỷ nhện chị cũng không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ:

"Một con bé vừa nhảy ra khỏi cái hộp sau lưng thằng nhóc có vết sẹo trên trán. Nhưng mà nó có mùi của một con quỷ....Tại sao nó lại che cho thằng nhóc kia?!"

Nghe thấy Rui hỏi vậy Tanjirou cũng không ngần ngại đáp lại: "Đúng vậy, thì sao?!"

Thế rồi Tanjirou quay ra nhìn Nezomu với ánh mắt cảm kích nói: "Cảm ơn cậu rất nhiều Nezomu. Nếu cậu không xuất hiện kịp thời thì không biết Nezomu sẽ bị sao nữa. Tất cả là tại tôi quá yếu không thể bảo vệ được cho Nezuko."

Nói xong khuôn mặt Tanjirou hiện rõ vẻ tự trách. Chỉ tại bản thân quá yếu mà thanh kiếm cũng bị gãy mất, chỉ vì quá yếu mà em gái một chút nữa thôi đã bị thương nghiêm trọng rồi.

Phải biết rằng Nezuko chưa ăn thịt người bao giờ cả, nàng tuy là quỷ nhưng khả năng hồi phục lại yếu hơn rất nhiều so với những con quỷ được ăn thịt người thường xuyên. Bởi lẽ nàng không có đủ năng lượng để tăng tốc độ hồi phục của bản thân.

Muốn có được năng lượng thì chỉ có hai cách. Cách một nhẹ nhàng có được đầy đủ năng lượng lại còn không tốn thời gian cho lắm, đó chính là ăn thịt người. Còn cách thứ hai lại tốn thời gian nhiều hơn lại còn khiến cơ thể Nezuko luôn trong trạng thái thiếu hụt năng lượng.

Cách này chính là ngủ.

Đúng vậy, chính là ngủ.

Không còn cách nào khác nữa cả. Khi ngủ cơ thể Nezuko sẽ rơi vào trạng thái tự hồi phục năng lượng một cách vô cùng chậm chạp, tuy thế nhưng nó lại liên tục và không bị ngắt quãng. Trừ khi có yếu tố tác động bên ngoài như ban nãy Tanjirou suýt bị giết là một ví dụ.

Tất nhiên mọi thứ vừa kể trên cũng hoàn toàn chính xác với trường hợp của Akiko, người hiện còn đang ngủ say ngay sau lưng Nezomu.

Nghe thấy Tanjirou đáp vậy Rui bất ngờ đến mức lẩm bẩm không ngừng:

"Anh em...Anh em...Bọn chúng là anh em. Nhưng mà đứa em gái là quỷ, thế mà bọn chúng vẫn ở bên cạnh nhau được. Không những thế vừa nãy em gái còn nhảy ra bảo vệ anh trai bằng chính cơ thể mình."

Ở bên cạnh quỷ nhện chị nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Rui run run nói: "R..Ru...i..."

"Mối quan hệ này...Ta muốn có được nó!!" Bất chợt Rui đưa ra quyết định như vậy.

Nghe thấy vậy khuôn mặt quỷ nhện chị tái mét hét lớn: "Kh_Khoan đã!! Khoan đã! Chị mới là chị của em! Xin đừng bỏ rơi chị!!"

Không để quỷ nhện chị nói thêm một câu nào nữa, Rui tức giận vung tay hét lớn: "Câm mồm!!!"

Xoẹt...! Rầm..!

Chỉ thấy cái đầu quỷ nhện chị cùng với một vùng cây đằng sau bị cắt đứt bởi những sợi tơ sắc bén ở đầu ngón tay của Rui. Nhìn vào vết cắt có thể thấy những sợi tơ này vô cùng sắc bén đến mức đáng sợ.

Khuôn mặt tên Rui lạnh lẽo trừng mắt nhìn quỷ nhện chị và nói: "Đến cuối cùng thì các ngươi cũng không thể hoàn thanh nhiệm vụ của mình...lần nào cũng vậy cả."

Nhìn thấy cảnh này khuôn mặt quỷ nhện chị trắng bệch hiện rõ vẻ sợ hãi:

"Kh_Khoan đã!! Chị là chị của em mà, đúng chứ? Hãy cho chị hồi phục. Chị..."

"Được rồi! Hãy giải quyết những tên đang lảng vảng trên núi đi. Rồi ta sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ngươi...đấy là cơ hội cuối cùng..."

Nghe thấy Rui nói vậy quỷ nhện chị sợ sệt đáp lại: "Chị...Chị hiểu rồi...Chị sẽ đi giải quyết chúng."

Nói rồi quỷ nhện chị nhặt lên cái đầu đã bị cắt đứt của mình lên và ôm nó lảo đảo chạy xuống dưới núi, đúng hơn là chạy về hướng của nhóm sát quỷ đội đang ở gần chân núi.

Thế rồi tên Rui nhìn về phía Tanjirou và nói: "Nhóc. Nói chuyện một chút nào."

Nghe thấy vậy Tanjirou cầm chắc lấy chuôi kiếm của mình, đứng lại gần Nezomu và thủ thế. Không đợi tên Rui nói gì thêm, vơi tư cách một kẻ biết trước nguyên tác cho lên Nezomu biết được điều tên này đang chuẩn bị nói gì.

Thế là Nezomu chỉ thanh gươm của mình thẳng mặt Rui rồi nói: "Câm mồm!! Sủa, sủa cái cc!! Trước khi muốn mở mồm thì tốt nhất mày lên suy nghĩ, không thì mày cũng chỉ như con chim lợn mà thôi. Cứ hễ mở mồm ra kêu là ai cũng cảm thấy đáng ghét."

Nghe thấy Nezomu nói vậy tên Rui không những không tức giận tấn công hắn mà ngược lại dùng tay móc móc tai và nói:

"Thật là nhức đầu. Ngươi có thể nói nhỏ hơn được không? Nếu ngươi biết ta định nói gì thì tốt nhất lên biết vì ơn điều đó!"

"Cô ta sẽ trở thành em gái của ta..."

Nghe đến đây Tanjirou không nhịn được mà hét lớn: "Nezuko là em gái của ta, nếu ngươi muốn em ấy thì phải bước qua xác của ta!!!"

"Câm mồm lại!!!"

Vút...!!

Quát lên một tiếng Rui vung tay để dùng những sợi tơ của mình vụt mạnh về phía của Tanjirou. Thấy vậy Nezomu ngay lập tức để Tanjirou bảo vệ Nezuko, còn bản thân thì nhảy lên phía trước dùng kiếm chặn lại.

Keng...!!!

Một tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên, vị trí thanh gươm cùng sợi tơ va chạm bắn ra hàng loạt những tia lửa sáng rực, chiếu sáng cả một phần khuôn mặt Nezomu.

Thế nhưng giằng co chưa được vài giây thì sợi tơ của Rui đã bị Nezomu cắt đứt vô lực bay tán loạn trong không trung rồi.

Thấy cảnh này Rui hơi bất ngờ một chút, tuy vậy điều nãy cũng không thể hắn quan tâm lắm. Bởi vì chỉ vài phút trước thôi chính Nezomu đã cắt đứt sợi tơ của hắn một lần rồi.

"Ngươi cũng mạnh đấy, tuy nhiên ta sẽ giết ngươi cùng cái thằng nhóc kia và lấy đi con bé."

Nghe thấy Rui nói vậy Nezomu không hoảng sợ chỉ nhếch mép cười nhẹ như thể đang khinh bỉ lời tên Rui vừa nói và đáp lại:

"Vậy thì ta sẽ lấy cái đầu của ngươi trước khi ngươi có thể giết được ta."

"Hahaha...Tự tin ghê chưa kìa. Có giỏi thì cứ đến đây mà lấy. Thế nhưng ngươi liệu có thể hạ ta...một trong số Thập Nhị Quỷ Nguyệt!?"

Vừa nói Rui vừa vén một bên tóc của mình sang, để lộ rõ một con mắt có chữ "Hạ Ngũ".

-----------------

HAPPY NEW YEAR.

Chúc mừng năm mới.

Chúc ae năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn, vạn sự như ý, đắc tài đắc lộc nhé =))