Chương 1: Sống lại và phần mềm hack

Trong 1 căn phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, có 1 cậu bé khoảng chừng 5-6 tuổi đang nằm lặng im trên giường, vẻ bề ngoài của cậu nhìn cũng bình thường như bao người khác không có gì đáng nổi bật cả.

Bỗng nhiên mí mắt cậu bé động đậy nhẹ vài cái, tiếp đó cậu ta tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cậu đã hoảng loạn nhìn xung quanh rồi tự lẩm bẩm 1 mình như thằng tự kỉ.

Vâng, cậu bé này không phải ai khác, cậu ta chính là nhân vật chính của chúng ta-Lê Quang Huy hay còn gọi là Quang Huy

"Đù....đây là đâu, mọi thứ thật lạ lẫm, mình là ai vậy?"

Nói xong bỗng nhiên Huy ôm chặt đầu mình và hét lên một cách đầy đau đớn.

"Aaaa.... Đau quá. Aaaa..... Đầu mình đau quá."

Vừa ôm đầu Huy vừa đấm đấm vài cái như muốn vơi bớt đi lỗi thống khổ này, sau một lúc kêu la quằn quại thì tiếng kêu của hắn nhỏ dần xuống, có lẽ cơn đau đầu của hắn đã vơi đi, giờ đây Huy ý thức được rằng chuyện gì đã xảy ra với mình.

"Vậy...Vậy là, mình đã xuyên không rồi sao ?"

Nói xong hắn đưa tay véo mặt của mình một cái thật mạnh như muốn xác nhận sự thật này, cảm giác đau đớn trên mặt khiến hắn càng chắc chắn rằng mình đã xuyên không, tiếp đó Huy ngồi im và cố gắng sắp xếp vô số ký ức của bản thân kiếp trước và hiện tại, hắn nhớ lại được rằng hắn là 1 thằng mồ côi không cha, không mẹ phải tự kiếm sống cho bản thân mình.

Ngay cả cái tên mình là gì thì hắn cũng chả biết, thế nhưng rồi 1 ngày hắn đã được 1 ông lão nhặt ve chai nhận nuôi.

Ông cho hắn ăn học đàng hoàng như bao đứa trẻ khác, nhiều lúc nhìn ông già rồi mà vẫn cố gắng làm việc quần quật chỉ để cho hắn được học hành đầy đủ mà trong lòng Huy cảm thấy vô cùng biết ơn và xúc động, hắn cảm thấy ông thật vĩ đại, ông không phải bất kì siêu anh hùng nào, cũng không phải là một người đặc biệt, đối với người khác ông chỉ là một lão già nhặt ve chai nhưng mà đối với Huy thì ông chính là một siêu anh hùng vĩ đại.

Những lúc rảnh rỗi thì ông thường kể cho hắn nghe về những chuyện ngày xưa thời kháng chiến, ông đã bảo rằng: "Để có được hoà bình như ngày nay không có dễ, hãy biết quý trọng nó vì để đạt được nó đã phải đánh đổi không biết bao nhiêu sinh mạng của các anh hùng dân tộc."

Cái tên của hắn Quang Huy, cũng chính là do ông đặt cho, ông bảo:

"Tên mày có nghĩa là rực rỡ, chói lọi,là hi vọng. Ngày xưa ông định đặt tên này cho cháu trai của ông nhưng do chiến tranh mà cả gia đình ông mất hết lên ông lấy tên này đặt cho mày để mày biết rằng mày là hi vọng của ông và biết đâu đó sau này mày cũng là hi vọng của người khác thì sao."

Rồi hắn lại nhớ đến lý do khiến mình xuyên đến thế giới này, đó chính là vào 1 buổi chiều đẹp trời, khi đang đi dạo trên đường thì hắn nhìn thấy 1 cô bé đang chạy ra giữa lòng đường tấp lập để nhặt quả bóng, gần đó có 1 chiếc xe bán tải đang lao nhanh về phía cô bé.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy tài xế chiếc xe đã ngủ gục, không biết là do phát bệnh lên ngất hay là gì, không nghĩ nhiều, ngay lập tức Huy lao nhanh ra đường và đẩy cô bé để bé có thể thoát khỏi chiếc bán tải, nhưng mà chính bản thân hắn thì có vẻ không thoát được rồi.

Và thế là chuyện gì đến thì nó sẽ đến, chiếc xe bán tải húc thẳng vào cơ thể hắn khiến hắn lộn vài vòng trên không trung và văng ra xa mấy mét, trong lúc đang hấp hối hắn chỉ nghe được tiếng trẻ con khóc, có vẻ như hắn đã cứu được bé gái đó rồi, bỗng nhiên 1 giọng nói máy móc vang lên trong đầu Huy:

"Đạt đủ điều kiện, xác định thực thể Quang Huy. Xác định nhận chủ."

Nghe xong Huy cũng chẳng còn suy nghĩ gì nhiều, hiện giờ đôi mắt hắn đã mờ dần rồi mất hẳn ánh sáng.

Nhớ đến đây Huy cảm thấy vô cùng tự hào, hắn muốn nói với ông rằng hắn cuối cùng cũng làm được 1 việc khiến ông có thể tự hào rồi, nhưng tiếc rằng ông đã mất và bản thân hắn thì cũng ở 1 nơi xa lạ, cố nén hối tiếc Huy lại bắt đầu sắp xếp những ký ức của thân thể này.

Thân thể này cũng trùng tên giống hắn cùng là Quang Huy và là con 1 của 1 thương gia vô cùng nổi tiếng, thế giới này cũng có tên là Trái Đất nhưng nó là 1 thế giới song song khác.

Và đây là cơ thể của chính hắn chẳng qua là chưa thức tỉnh ký ức của kiếp trước mà thôi, còn về lý do thức tỉnh là bởi vì do ham chơi khiến trượt chân đập đầu vào đá (máu tuôn ra) và ngất khiến hắn thức tỉnh ký ức của kiếp trước.

Thế giới này có 1 dạng năng lượng được gọi là Linh lực và vạn vật ở thế giới này đều hấp thu dạng năng lượng này để tu luyện, ở đây tất cả mọi người đều có thể tu luyện không hề giống như trong mấy truyện tàu khựa chỉ có những ai có thứ được gọi là Linh căn mới có thể tu luyện được.

Ở đây khi con người ta 6 tuổi thì sẽ được làm 1 nghi lễ được gọi là "lễ thức tỉnh công pháp", đúng bạn không nghe lầm đâu thứ thức tỉnh không phải gì khác mà chính là công pháp. Công pháp được phân cấp chia thành: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Siêu cấp và Hoàn mỹ và cảnh giới ở đây được chia làm: Sĩ, Úy, Tá, Tướng, Vương, Hoàng, Đế, Thánh, Đại Thánh, Thần, Thần Vương, Thần Đế.

Bỗng nhiên hắn nhớ ra bản thân đã nghe thấy một giọng nói máy móc trước khi chết thì phải, vì thế hắn gọi thầm như để xác định mình có nghe lầm hay không:

"Ê, phầm mềm hack êi còn sống không? "

Ting, tôi không phải thực thể lên không có định nghĩa về sống.

"Khụ khụ... Vậy cậu là thứ gì thế và tại sao lại chọn tôi."

Ting, tôi là 1 quyển sách tên là Bách Khoa Toàn Thư, và lý do tôi nhận ngài là chủ nhân là do máu của ngài đã dính vào tôi lúc ngài bị xe tông trúng, lúc đó tôi nhận thấy sinh mệnh của ngài đang ở mức báo động vì vậy tôi quyết định đưa linh hồn ngài chuyển sinh sang thế giới này.

Nhắc nhở thêm cho ngài, chúng ta đã dung hợp lại với nhau, chính vì thế không có gì có thể phát hiện ra tôi và tôi chỉ có nghĩa vụ giải đáp mọi thắc mắc của ngài về vấn đề kiến thức mà thôi, tôi không có thứ gì được gọi là cảm xúc, chính vì thế tôi chỉ có nghĩa vụ nhận lệnh và chấp hành mọi mệnh lệnh của ngài.

Và 1 điều nữa, do chúng ta đã dung hợp với nhau nên nếu ngài chết thì tôi cũng sẽ biến mất theo vì thế nếu cả thế giới có phản bội ngài thì chỉ có tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội ngài.

"Vậy cậu có thể mô phỏng lại hình dáng ban đầu của mình không ?"

Ting, nhận lệnh, đang tạo dựng hình dạng.

"Đù, hoá ra cậu chính là quyển sách gia truyền mà ông tặng cho tôi trước khi mất ?"

Ting, đúng vậy.

"Được rồi, vậy cậu có những chức năng gì kể cho tôi nghe xem."

Ting, chức năng của tôi cơ bản chỉ có "Xuyên không", "Cung cấp tri thức của vạn giới cho chủ nhân" và "Cường hoá trí thông minh (hay ngộ tính)"

Ting, chức năng "Xuyên không" tác dụng là tạo ra 1 cánh cổng không gian giúp ngài có thể xuyên qua vạn giới, mỗi lần xuyên sang thế giới khác thì ở thế giới cũ thời gian sẽ dừng lại và mỗi tháng có 1 lần sử dụng, có thể cộng dồn.

Ting, 2 chức năng còn lại thì tác dụng của nó như tên.

Ting, cơ thể ngài từ khi dung hợp với ta thì có khả năng sử dụng tất cả các kĩ năng của thế giới khác không có hạn chế về chuyện khác thế giới, tuy nhiên nó cần được mở khoá bằng cách ngài phải đi đến thế giới đó và ở đó một ngày, với cả ngài sẽ không dùng được những kĩ năng kiểu truyền thừa bên trong huyết mạch, giống như các kĩ năng của Sharingan hoặc Byakugan và vô số kĩ năng khác mang tính truyền thừa trong huyết mạch.

Tuy vậy nếu ngài có huyết mạch hoặc vật thể có kĩ năng truyền thừa huyết mạch thì ngài vẫn sử dụng được bình thường, hoặc ngài cũng có thể dựa theo các kĩ năng đó và tự tạo riêng cho bản thân, giống như Minato dựa vào bom vĩ thú tạo ra Rasengan.

Nghe xong các chức năng của quyển sách Huy vô cùng mừng rỡ, tuy nhiên hắn vẫn nhận ra những mặt hạn chế của quyển sách đó chính là việc mình dùng kĩ năng của các thế giới khác không có hạn chế về thế giới khá là bug nhưng việc mình có khả năng dùng được và việc dùng được lại vô cùng khác nhau.

Ví dụ như hắn có thể sử dụng 1 kĩ năng nào đó của thế giới khác nhưng cơ thể hắn không chịu tải được kĩ năng đó thì có hay không cũng vô dụng, hay đơn giản hơn là 1 đứa bé biết bò thì nó có khả năng chạy nhưng nếu 1 người trưởng thành chạy thì lại khác nhau.

Đây là kiểu khi bạn có khả năng làm một điều gì đó nhưng bạn chưa đạt đủ trình độ thì có khả năng hay không có khả năng cũng không quan trọng.