Đại Chung nghe Vương Lâm kể về mãnh thú ăn thịt người liền huy động toàn bộ binh lính trong hoàng cung truy bắt. Nhìn binh lính ồn ào truy tìm dấu vết con mãnh thú mà Vương Lâm tự tưởng tưởng ra, khiến hắn không khỏi thở dài. Nếu hắn bảo là hắn bị ám sát thì sự việc lớn chuyện hơn rất nhiều, hắn muốn kéo dài thời gian để động tĩnh truyền đến càng muộn càng tốt, nhưng có vẻ như không có tác dụng nào. Hết cách Vương lâm chỉ còn ban lệnh phong bế hoàng cung, với lý do để tránh việc con mãnh thú chạy thoát.
Vương Lâm lấy lý do cảm thấy mệt để từ biệt Đại Chung, vì câu chuyện hắn kể có rất nhiều lỗ hổng, nhân lúc Đại Chung chưa nhận ra hắn muốn rời đi trước. Vương lâm chọn từ binh lính dưới trướng Đại Chung chọn ra 5 người để hộ tống hắn. Đi được nửa đường, dừng chân ở một nơi yên tĩnh, nhân lúc tên lính đi đầu không để ý Vương Lâm dùng tay, đánh một chưởng vào đầu của hắn, tên lính thất khiếu chảy máu cơ thể đổ gục xuống.
-‘Bệ hạ, người đang ..’ chưa kịp nói hết câu Vương Lâm đã xuất hiện trước mặt hắn một chưởng đánh bay hắn ta,chết ngay tại chỗ
Ba tên còn lại thấy tình hình không ổn rút kiếm ra, chỉ thấy Vương Lâm biến mất sau đó xuất hiện ngay bên cạnh 3 bọn họ, giật lấy thanh kiếm từ tay tên cao nhất, Vương Lâm vung kiếm chém đôi người 3 bọn họ. Đến cuối cùng 5 tên binh lính chưa hiểu được tại sao thì đã chết hết.
Lần thứ hai giết người, Vương Lâm bình tĩnh hơn, không còn cảm giác buồn nôn như lúc trước, nhưng mùi máu tanh vẫn khiến cho hắn cảm giác một chút khó chịu. Trong lúc kể việc xảy ra ở hậu hoa viên, Vương Lâm cố tình nhắc đến tên của 4 thị vệ, hắn biết nếu trong đám binh lính có gián điệp nghe thấy 4 tên này sẽ mất bình tĩnh, đúng như hắn nghĩ bảng thông tin hiện ra điểm trung thành của cả 5 kẻ này đều dưới 15 điểm, không nghi ngờ gì bọn hắn cũng là gián điệp.
Trở về phòng, Vương Lâm đặt lưng lên giường, mặc dù được làm bằng ngọc nhưng trái lại với vẻ thô cứng, chiếc giường đem lại cho Vương Lâm một cảm giác dễ chịu như đang ngâm mình trong nước ấm. Từ lúc xuyên qua đến nay, bây giờ hắn mới được nghỉ ngơi, nhờ bảo hộ của long mạch Vương lâm gần như không cảm thấy mệt mỏi, cho dù không ăn không uống, hay thức 2 ngày nay thì cơ thể hắn không hề thấy mệt mỏi. Cơ thể không mệt mỏi, không có nghĩa là tinh thần hắn cũng vậy. Mấy ngày nay hắn không ngừng suy nghĩ, thích nghi, tìm cách đối phó với tình thế hiện tại, tinh thần hắn căng thẳng đến mức chính hắn cũng quên đi cảm giác vui sướng khi có được một cơ thể lành lặn. Thả lỏng chính mình, mặc kệ sự ồn ào từ bên ngoài, Vương Lâm chìm vào giấc ngủ
Sáng ngày hôm sau, trong hoàng cung một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy đang di chuyển, nhìn thấy cỗ xe ngựa hạ nhân cùng thị vệ tất cả đều phải tránh đường. Bọn họ đều nhận ra cỗ xe ngựa này, cỗ xe được kéo bởi 4 con ngựa màu đen, hung dữ, loại ngựa này rất quý hiếm chỉ tìm thấy được ở một nơi nhất định, tốc độ sánh ngang với những con chiến mã, cả kinh thành này người có khả năng sở hữu những con ngựa này chỉ có Vương Dĩnh.
-‘Ngươi nghĩ sao về điều này’ Vương Dĩnh hỏi Lương Tốn.
-‘Bất thường, rất bất thường, không thể nào mãnh thú lại có thể xông vào hoàng cung mà không ai nhìn thấy được’Lương tốn năm nay đã 60 tuổi, là người đứng đầu nội các. Hắn cùng Vương Dĩnh quen nhau từ nhỏ, cùng Vương Dĩnh lập ra Vương Đảng. Vì vậy Lương Tốn là một trong những người Vương Dĩnh tin tưởng nhất.
-‘Đúng vậy, sợ là có chuyện sắp xảy ra’
Vương phủ nằm gần với hoàng cung, tối qua hoàng cung xảy ra động tĩnh lớn Vương Dĩnh hoàn toàn biết được, đứa cháu trai của hắn bị mãnh thú tấn công, kết quả là bốn thị vệ mất mạng, đứa cháu trai của hắn không bị tổn hại gì, hắn nghĩ rằng nếu con mãnh thú đó giết luôn đứa cháu trai của hắn luôn thì tốt biết bao, còn về mấy tên thị vệ mất mạng hắn không quan tâm.
Chỉ đến sáng nay Vương Dĩnh mới phát hiện ra điều bất thường, 2 ngày này đứa cháu trai của hắn trở cư xử bất thường buộc hắn ta gia tăng giám sát, vào đầu mỗi sáng gián điệp báo cáo lại hành vi của đứa cháu đó cho hắn ta, nhưng sáng nay hoàn toàn không có tin tức gì. Cho người điều tra hắn ta mới biết được. bốn tên thị vệ thiệt mạng đều là gián điệp mà hắn cài vào giám sát đứa cháu kia, hoàng cung bị phong bế khiến tin tức đến muộn. Mất đi giám sát, kèm theo hành vi bất thường của đứa cháu khiến Vương Dĩnh không khỏi cảm thấy bất an, con trai hắn là Vương Tú hiện đang ra ngoài chuẩn bị, hắn chỉ có thể tìm Lương Tốn để hỏi ý kiến. Nhìn thấy Lương Tốn cũng không có thông tin gì, Vương Dĩnh chỉ biết trầm ngâm. Hôm nay là ngày cuối của buổi chầu, dù bất an Vương Dĩnh vẫn tiến vào hoàng cung, hắn cần vào cung để hoàn thành chuẩn bị cuối cùng.
Trong chính điện, các quan lại đang bàn tán về việc xảy ra trong hoàng cung, mãnh thú đột nhập vào hoàng cung giết người, không những vậy con mãnh thú còn tấn công bệ hạ khiến Hứa Bình Chi không khỏi lo lắng. Nhìn thấy Vương Dĩnh cùng Lương Tốn tiến vào tiếng bàn tán dừng lại, một nhóm quan lại tiến đến hành lễ, chào hỏi với Vương Dĩnh, bọn họ thuộc Vương Đảng, một vài quan lại thuộc phe trung lập cũng tiến đến để chào hỏi Vương Dĩnh. Hứa Bình Chi biết nhóm người này dù thuộc phe trung lập nhưng hiện bọn hắn đã một phần hướng đến Vương Dĩnh. Bệ hạ bỏ bê triều chính khiến Vương Dĩnh nắm phần lớn quyền lực, Hứa Bình Chi hiểu đây là điều không thể tránh khỏi. Hôm nay là ngày cuối của triều hội, Hứa Bình Chi chỉ mong rằng bệ hạ có thể thượng triều, dù biết Vương Dĩnh vẫn sẽ là người quyết định, nhưng ít nhất đối với Hứa Bình Chi với Hứa đảng bệ hạ thượng triều cũng khiến bọn hắn cảm thấy được việc bọn hắn làm không hoàn toàn vô dụng.
Hiện đã quá thời gian vào chầu, nhìn ngai vàng trống không. Hứa Bình Chi không khỏi thở dài:
-‘Rốt cuộc vẫn là không đến’
Không còn nhận được tin từ gián điệp, Vương Dĩnh cảm thấy bất an. Hắn không muốn tham gia buổi chầu hôm nay, nhưng hắn không thể không đến, người đó nói cho hắn biết về sự tồn tại của thứ kia, cũng nói cho hắn biết cách được thứ kia coi trọng. Thứ kia đại diện cho Tần Quốc, chính điện là nơi quyết định hướng đi Tần Quốc, vì vậy hắn cần nắm quyền chính điện đủ 9x9=81 ngày, mất đi 1 ngày thì hắn phải bổ sung 2 ngày. Hiện tại là ngày cuối cùng, nếu hắn không đến, toàn bộ kế hoạch sẽ phải dời lại. Vương Dĩnh thấy giờ chầu đã qua một khắc, đứa cháu trai của hắn không xuất hiện, khiến hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu. Ngay lúc Vương Dĩnh tiến lên trước để điều khiển buổi chầu, tiếng nói của A Phúc vang đến.
-‘Bệ hạ giá lâm, tất cả hành lễ’
Nhìn thấy Vương lâm đến ngồi vào ngai vàng, Hứa Bình Chi cảm thấy an ủi, vui mừng được một phần. Hắn cùng bá quan quỳ xuống hành lễ
-‘Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế’
-‘Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế’
Trái ngược với Hứa Bình Chi, Vương Dĩnh cảm thấy chấn động. Kẻ này là ai, không thể nào là đứa cháu trai của hắn, là Vương Lâm được. Trái ngược hoàn toàn, Vương Lâm đứa cháu trai của hắn là kẻ vô dụng, dáng đi bất cần, ánh mắt vô tri, nhu nhược. Vậy mà giờ đây, nhìn thấy Vương lâm tiến đến hoàng vị, không còn mang theo dáng vẻ yếu đuối, bất cần mà toát lên sự uy nghiêm, chín chắn. Chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt của Vương Lâm khiến cho hắn kiêng dè, hắn nhớ rằng hoàng huynh của hắn tiên đế cũng có ánh mắt như vậy, ánh mắt của kẻ từ nơi cao hơn nhìn xuống.