Chương 81: Trần Khiêm(1)

Trần Khiêm sinh ra trong Trần Gia một gia tộc nổi tiếng, nhiều đời làm tướng của Tần quốc. Ngày hắn sinh ra trời sinh dị biến, ban ngày bỗng hóa ban đêm, mặt trời bị nuốt chửng bởi bóng tối trở thành một quả cầu màu đen

Trần Khiêm từ khi mới sinh ra cũng rất khác biệt. Một kẻ sinh ra điều đầu tiên làm chính là cất tiếng khóc chào đời, còn Trần Khiêm hắn lại là mở mắt. Ánh mắt của hắn tò mò nhìn ngắm xung quanh, khiến bà đỡ tưởng như hắn vậy mà thật sự đã có thể nhận thức xung quanh.

Sau một lúc dường như đã quan sát đủ, mặc kệ những kẻ xung quanh vẫn đang khó hiểu. Trần Khiêm bỗng dưng khóc lớn, âm thanh tiếng khóc của hắn lớn đến mức vang vọng toàn bộ phủ đệ Trần Gia, vang đến cả người đi ngoài đường cũng có thể nghe thấy.

Cũng đồng thời khoảnh khắc Trần Khiêm cất tiếng khóc đó, mặt trời cũng lại ló dáng thoát khỏi bóng đen che phủ kia mà lần nữa chiếu sáng Tần quốc. Từ việc đó cũng khiến Trần Khiêm được coi như là điềm lành của Tần quốc

Nhưng điềm lành chưa thấy đâu, Trần Khiêm sau khi sinh ra lại vô cùng phá phách. Trong khi các con cái thế giá cùng tuổi khác đang đọc sách, luyện võ… thì Trần Khiêm nửa chữ cũng không học, suốt ngày quậy phá ham chơi.

Chỉ mới 6 tuổi Trần Khiêm đã thường xuyên trốn đi trộm gà, uống rượu, đánh bạc, còn biết chạy tới thanh lâu lại còn hay đi lén nhìn góa phụ nhà bên tắm rửa…. Tiếng xấu của hắn lúc này đã không còn thua gì tứ đại phá gia công tử nổi tiếng của Tần quốc.

Nhưng dù quậy phá đến như vậy, là cháu đích tôn đồng thời là trưởng tử của Trần Gia hắn lại được ông nội vô cùng chiều chuộng. Có một lần Trần Khiêm uống rượu đập phá, khiến Trần Gia phải đền bù tổn hại đến 10000 lượng bạc. Đối mặt với con dâu trách móc, lão cũng chỉ đơn giản nói rằng

-‘Trần Gia ta người người làm tướng của cải không ít, cho nó phá mấy đời cũng được không lo’

Dưới sự dung túng như vậy Trần Khiêm ngày càng quậy phá hơn. Đỉnh điểm nhất là vào năm hắn lên 7, Trần Khiêm lúc này đam mê cá cược thua tới không ít. Nhiều lần thua cược khiến hắn cay cú, dưới khích tướng liền trộm đi toàn bộ giấy tờ đất đai của Trần Gia đem đi đánh cược. Kết quả là thua toàn bộ

Thấy người ta đến siết nợ ông nội Trần Khiêm bây giờ cũng mới bắt đầu phát hoảng, còn hoảng hơn nữa khi lão phát hiện rằng đây chính là mưu kế của kẻ thù trên triều của lão. Cuối cùng ông nội của Trần Khiêm phải cầu xin hoàng đế bấy giờ, là ông nội của Vương lâm mới có thể giải quyết được. Đồng thời cũng khiến lão phải từ quan, còn con trai lão hay là phụ thân của Trần Khiêm bị giáng một chức. Trần gia cũng vì vậy vị trí trong các thế gia trở nên giảm sút

Nhưng dù gây họa lớn như vậy Trần Khiêm cũng không hề có chút ăn năn hối lỗi, vẫn như lúc trước ăn chơi quậy phá. Khiến ông nội hắn không khỏi cảm thấy hối hận lúc trước dung túng

Dưới sự quậy phá của hắn Trần Gia ngày càng trở nên điêu đứng, đến mức Trần gia lâm vào nguy cơ bị đá khỏi hàng ngũ thế gia đứng đầu Tần quốc, điều trước đây chưa từng bao giờ xảy ra. Trần Khiêm hắn có thể coi chính là biến cố lớn nhất mà Trần gia từng phải đối mặt

Nhưng vào lúc Trần gia đối với Trần Khiêm hết hi vọng, thì bỗng một ngày Trần Khiêm lúc đó 9 tuổi nói rằng muốn học võ. Đối với Trần Khiêm bất ngờ yêu cầu khiến ông nội của hắn không khỏi khó hiểu, phải biết rằng lúc trước cho dù lão có dỗ dành thế nào Trần Khiêm cũng không chịu học võ, liền hỏi tại sao.

Kết quả câu trả lời hắn nhận được từ Trần Khiêm chỉ đơn giản là mấy thứ đó hắn chơi chán rồi, hắn muốn tìm thứ gì khác để chơi

Nghe được câu trả lời như vậy, biết đứa cháu của hắn ý định là chơi đùa lão cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận. Dù sao như vậy vẫn còn tốt hơn để hắn quậy phá

Trần gia nổi tiếng với thương pháp, lão cũng vì vậy bắt đầu dạy Trần Khiêm dùng thương

Trong số vũ khí thông dụng thương là dễ dùng nhưng cũng là thứ khó để tinh thông nhất. Đối với đứa cháu này lão cũng đã không còn dám mở tưởng, dù sao chỉ có thể hi vọng Trần Khiêm có thể học được cách dùng thương để đâm, để tự vệ là được

Nhưng khoảnh khắc chứng kiến Trần Khiêm cầm lên cây thương, lão hô hấp không đều, tròng mắt như muốn nổ ra hai bàn tay không ngừng dụi mắt.

Người ta thường nói rằng ba điều cơ bản để chọn trường kiếm, năm yếu tố chọn đao và bảy bước muốn học thương. Vậy mà Trần Khiêm chỉ mới lần đầu từ tư thế khoảng cách, vị trí cầm thương hướng của mũi thương …tất cả đều là hoàn hảo.

Dường như cảm thấy trường thương không tệ, Trần Khiêm bắt đấu đánh xuống. Trần Khiêm chưa từng học qua thương pháp chỉ đơn giản là đánh xuống một cách ngẫu hứng, nhưng mỗi đòn đánh lại đều tràn đầy uy lực không những vậy còn mượt mà uyển chuyển giống như thứ trong tay không phải là trường thương thô ráp mà chính là một cây roi, một bộ phận cơ thể của hắn vậy. Nhìn thấy phía cách xa những chiếc lá đang rơi xuống, Trần Khiêm lập tức dùng thương đâm đến. Thương khí đánh ra liền đánh trúng những chiếc lá, còn đáng sợ hơn là thương khí đánh ra hoàn hảo đến mức những chiếc lá vẫn tiếp tục từ từ rơi xuống hoàn toàn không nhận ra chính mình ở giữa đã thủng đi một lỗ

Chứng kiến cảnh tượng như vậy ông nội Trần Khiêm tay chân run rẩy, dù là trước mặt xảy ra lão cũng không thể tin nổi, liền đấm mạnh vào võ quan bên cạnh. ‘

-ẦM, Á tướng quân ngài làm cái gì’

Chỉ đến khi xác nhận võ quan bên cạnh bị đấm bay đi cùng tiếng hét đau đớn vang lên, lão bây giờ mới dám tin tưởng trước mắt là sự thật. Giọng nói đem theo sự ngỡ ngàng cùng run rẩy hướng tới Trần Khiêm

-‘Khiêm nhi lẽ n ào, có lẽ nào phụ thân đã dạy thương pháp cho con rồi sao’

- ‘Không, chưa bao giờ’Trần Khiêm vô tư đáp

Nghe được câu trả lời của Trần Khiêm, cơ thể lão lại lần nữa run lên, lời nói càng trở nên run rẩy

-‘Vậy, vậy lẽ nào con , con đã học thương pháp ở đâu đó’

-‘Không, ông nội biết tính con mà đây là lần đầu tiên con dùng đến thứ này. Cảm giác thật không tệ’

‘Lần đầu tiên’ đến cả võ quan nghe được lời nói này cũng không quản đau đớn bật dậy, không kìm được mà kêu lên

-‘Không không thể nào lần đầu tiên sao có thể như vậy được. Cảnh giới đó sự uyển chuyển cùng thuần thục đó, đến cả một kẻ dùng thương lâu năm cũng chưa chắc làm được. Làm sao là lần đầu tiên có thể như vậy’

-‘Đúng vậy Khiêm nhi, làm sao làm thế nào mà con có thể làm như vậy’

‘Haizzz’Trần Khiêm nhìn bọn họ phản ứng vậy mà khoa trương thở dài một hơi, giọng điệu thờ ơ nhìn cây thương trong tay cảm giác vừa ý nhàn nhạt mà đáp

-‘Ông nội, việc hít thở chẳng phải là điều đương nhiên sao, chẳng lẽ còn cần phải thắc mắc’

‘ĐOÀNG’Nghe được câu trả lời của Trần Khiêm cả võ quan lẫn lão đề tựa như nghe sét đánh ngang tai, toàn thân chấn động, như vậy là điều hiển hiển?

Đồng thời cũng khiến lão cuối cùng nhận ra, tại sao các chủ nợ đứa cháu kia của hắn mỗi lần đến đòi nợ lại mang dáng vẻ sợ hãi, điều đầu tiên hỏi đến chính là đứa cháu kia của hắn có ở nhà không rồi mới dám đòi nợ. Có lúc còn có kẻ cầu xin lão rằng chỉ cần giữ tiểu tổ tông ở nhà thì sẽ hoàn toàn xóa hết nợ còn đem thêm tiền đến nữa

Trần Khiêm lúc 9 tuổi tại kinh thành đã sớm vô địch, toàn bộ kẻ bảo kê hay giới mặt mày dữ tợn nơi kinh thành đều đã từng bị Trần Khiêm đánh qua một trận