Chương 61: Chiến Thắng ?

Vạn An thành, trong những ngày qua số binh lính chết đi đã đạt đến gần 10 vạn. Tần quốc không ngừng chiêu binh mãi mã, nhờ vậy số binh hiện tại ở Vạn An thành cũng vẫn còn gần 20 vạn binh. Bằng quốc sau hàng trăm cuộc công thành thất bại, cùng 20 vạn binh bị nướng sạch tại Khúc Trì giờ đây cũng chỉ còn lại chưa đến 40 vạn binh

Lúc trước Bằng quốc 75 vạn binh vẫn không thể vượt qua Vạn An thành. Bởi vậy chỉ với chưa đến 40 vạn binh, đối mặt với Vương Lâm trong tay có bản đồ, cùng Từ Sách sau cơn mưa đã hồi phục, Bằng quốc trở nên hoàn toàn yếu thế

Trong 4 ngày tiếp theo, Triệu Đà cùng Dương Tô Bá vẫn miệt mài tổ chức tấn công. Nhưng tất cả đều vô dụng, mọi cuộc tấn công của hắn đều bị Vương Lâm cùng Từ Sách dễ dàng đánh bay

Từ Sách tưởng chừng như mọi việc có thể tiếp tục kéo dài như vậy. Nhưng vào đêm thứ 5, Từ Sách đang lên kế sách cho ngày hôm sau bỗng nhận được tin dữ

-‘Cấp báo. Bẩm quân sư, Thủy Kính tiên sinh chyển lời, Bằng quốc có thêm 21vạn viện binh. Hiện giờ đã tiến vào Phàn thành’

Trong trướng bồng, toàn bộ tướng lĩnh Tần quốc đều đã tập hợp đầy đủ. Bây giờ đã là nửa đêm, bọn họ hiểu rõ việc triệu tập vào thời gian này hẳn đã có việc xấu xảy ra

Không chậm trễ rất nhanh Từ Sách đã lên tiếng

-‘Chư vị tướng quân, Từ mỗ vừa nhận được tin báo. Bằng quốc vừa nhận được thêm 20 vạn binh chi viện, hiện đều đã tiến vào Phàn thành ‘

-‘Không thể nào, chúng ta chỉ vừa mới tiêu diệt 20 vạn quân địch, Bằng quốc vậy mà lại có thêm 20 vạn viện binh. Từ quân sư tin tức này có chính xác không’Viên tướng nét mặt khó tin lên tiếng

-‘Tin tức này chính là do Thủy Kính tiên sinh nói đến’

Nghe được lời Từ Sách, viên tướng nét mặt trở nên ngưng trọng không còn nói gì thêm. Từ sau cơn mưa, tướng lĩnh đều biết rõ được lão tiên sinh không hề tầm thường, vì vậy tin tức này hẳn sẽ không sai

-‘Trửu Tử nói cũng không sai, 20 vạn binh là một con số lớn dù cho là Bằng quốc đất rộng người đông cũng không phải dễ dàng nói có là có. Còn kỳ lạ hơn nữa tại sao 20 vạn binh chi viện tiến đến, chúng ta lại không nhận được bất cứ tin tức gì báo về’Trần Khiêm nghi hoặc lên tiếng

Từ Sách ánh mắt trầm tư, đại tướng quân nói không hề sai. Bọn hắn trinh sát mỗi ngày đều báo tin trở về, một nhóm quân với số lượng 20 vạn binh như vậy làm sao bọn hắn lại không hề có tin tức gì. Dường như nhận ra vấn đề, Từ Sách nét mặt gấp gáp vội vàng tiến đến bản đồ

Nhìn vào bản đồ chiến lược bên trên Từ Sách nét mặt gấp gáp vậy mà bất chợt rộ lên vẻ vui mừng, hướng đến Trần Khiêm cùng chư vị tướng lĩnh lên tiếng.

-‘Đại tướng quân thần đã rõ, 20 vạn quân kia chính là cấm vệ quân’

-‘Cấm vệ quân’Trần Khiêm

-‘Đúng vậy, theo tin tức báo về 2 tháng trước Bằng Thái cung vì muốn ổn định nạn châu chấu liền cử toàn bộ cấm vệ quân cùng cao thủ đại nội xuất cung. Đại tướng quân ngài nhìn xem, 1 tuần trước vị trí cuối cùng của cấm vệ quân chính là tại thành Hoàng Đường, vị trí cách Phàn thành không sai biệt 4 ngày di chuyển’Từ Sách lên tiếng giải thích, trong lời nói dường như có chút hưng phấn

Nghe được lời giải thích của Từ Sách Trần Khiêm phải mất một lúc mới hiểu ra. Khoẳng khắc hắn hiểu được, Trần Khiêm cơ thể run rẩy lập tức cười phá lên.

Cấm vệ quân là gì, chính là nhóm binh lính tinh anh chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung, trong đó quan trọng nhất chính là bảo vệ vua. Việc cấm vệ quân ở đây, đồng nghĩa rằng hiện tại Bằng quốc hoàng cung gần như trống rỗng, một khi bị tấn công chắc chắn sẽ sụp đổ

Chiến thắng, Trần Khiêm giờ đây dường như đã có thể thấy được, con đường tiến đến chiến thắng mà hắn hằng tìm kiếm hơn 40 năm nay. Hắn ánh mắt bừng sáng, hướng đến Từ Sách mà lên tiếng

-’10 ngày, Từ Sách ngươi có tự tin rằng chúng ta có thể trụ được 10 ngày nữa không!’

Là một câu hỏi, nhưng khoảng khắc Từ Sách nhìn vào ánh mắt Trần Khiêm, ánh mắt mang theo chiến ý rực cháy tựa như khoảng khắc hắn chiêm ngưỡng Trần Khiêm còn trẻ nơi chiến trường kia. Câu hỏi đã trở thành mệnh lệnh, không đúng hơn là nghĩa vụ, là điều lý do mà hắn được sinh ra. Từ Sách ánh mắt quyết đoán, không sợ hãi nhìn thẳng vào chiến ý ngút trời của Trần Khiêm đáp

-‘Chắc chắn được’

Tướng lĩnh xung quanh đối với Trần Khiêm cùng Từ Sách vẻ mặt đầy khó hiểu. Kẻ địch có thêm 20 vạn viện binh một tin tức tồi tệ, vậy vì sao đại tướng quân cùng Từ Sách lại như thế hao hứng cùng vui mừng

Nhìn thấy tướng lĩnh xung quanh hiện rõ vẻ khó hiểu, đây đã là thời khắc cuối cùng. Vương Lâm trong cơ thể Thủy Kính hướng đến Trần Khiêm lên tiếng

-‘Đại tướng quân cũng đã đến lúc rồi, chúng ta cũng nên nói cho các tướng lính về ‘Chiến thắng’’

-‘Vâng tiên sinh’

Trần Khiêm gật đầu, ánh mắt đem theo chiến ý rực cháy hướng đến tướng lĩnh xung quanh, rồi bắt đầu lên tiếng

-‘…Đó chính là toàn bộ kế hoạch do bệ hạ làm ra’Trần Khiêm

-‘Leng, keng’

Trần Khiêm vừa dứt lời, Hỏa Hồ thanh gươm bên hông bất giác rớt xuống. Hắn cúi xuống, động tác muốn nhặt lại thanh gươm nhưng hai tay của hắn vậy mà đang run rẩy, không đúng hơn là toàn thân hắn đang run rẩy. Cơ thể hắn đang không ngừng run lên, không phải vì sợ hãi mà là bởi phấn khích mà run rẩy

Không chỉ Hỏa Hồ, toàn bố tướng lĩnh Tần quốc tập trung tại đây, nghe được Trần Khiêm cùng Vương Lâm toàn bộ kế hoạch, cơ thể tựa chấn động. Chấn động so với loạt sét ngày mưa đó đánh xuống còn lớn hơn rất nhiều

Trong cuộc chiến này, đến cả đứa trẻ đều biết một điều rằng, Tần quốc so với Bằng quốc binh lực, quân số, lương thảo yếu hơn rất nhiều. Hàng trăm năm qua Tần quốc vẫn luôn là phía bị Bằng quốc phát binh đánh đến.

Tham gia chiến trường bất cứ ai đều mong muốn chiến thắng, cả bọn hiển nhiên cũng vậy. Thân là tướng lĩnh Tần quốc, bọn họ càng hiểu rõ sự chênh lệch của Tần quốc cùng Bằng quốc lớn đến như nào. Bởi vậy từ trước đến nay lẫn trong trận chiến này, bọn họ chiến thắng trong suy nghĩ đều chỉ là bảo vệ biên cương, đẩy lùi Bằng quốc

Nhưng giờ đây Trần Khiêm ‘chiến thắng’ hoàn toàn khác, không còn chỉ là đánh đuổi kẻ thù, hay là thỏa hiệp. Mà giờ đây bọn họ sẽ phát binh tiến đánh, chiếm lấy Bằng quốc. Một ‘chiến thắng’ đúng nghĩa mà bao thế hệ người dân Tần quốc đã chiến đấu chờ đợi, chấm dứt lịch sử hơn trăm năm nhục nhã bị xâm lược kia

‘Chiến thắng’ này bọn hắn đã luôn thèm khát, bởi hiểu rõ mà đã không dám mộng tưởng. Nhưng giờ đây qua lời Trần Khiêm, từ Trần Khiêm kế hoạch bọn hắn lần đầu tiên cũng đã nhìn thấy được. Nhìn thấy con đường tiến tới‘chiến thắng’ kia. Bọn hắn phấn khích run rẩy, ánh mắt tràn ngập chiến ý. Bọn họ trong lòng đã quyết dù có chết, dù phải đánh đổi tính mạng này bọn hắn sẽ nhất quyết giữ vững nơi đây, bảo vệ con đường ‘chiến thắng’ bao thế hệ Tần quốc đã tìm kiếm kia

-‘Vù, vù’

Trong căn phòng kín mít vậy mà bỗng có luồng gió thổi qua, luồng gió đem theo sức sống mãnh liệt đến lạ. Vương Lâm nhìn cảnh tưởng xảy ra nơi căn phòng, không khỏi cảm thấy đẹp đẽ cùng tráng lệ. Năm tướng lĩnh Tần quốc vậy mà cùng lúc tiến thăng cảnh giới

-‘Tên: Hỏa Hồ, 55 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: võ tướng ngũ trùng-->Võ tướng lục trùng , công pháp: Cách đấu pháp, điểm trung thành:75-90, cảm xúc: tôn sùng, xúc động, phấn khích ++’

-‘Tên: Ôn Lưu, 47 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: võ tướng tứ trùng-->võ tướng ngũ trùng, công pháp: Ly hoa kiếm, điểm trung thành:80-95, cảm xúc: xúc động, kính ngưỡng, tôn sùng, phấn khích+’

-‘Tên: Hạ Cự Cốt, 54 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: võ tướng lục trùng-->võ tướng thất trùng, công pháp: Đại Sơn thủ, điểm trung thành:70-85, cảm xúc: phấn khích+, tôn sùng’

-‘Tên: Thương Cốc, 57 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: võ tướng ngũ trùng-->võ tướng lục trùng, công pháp: Cách đấu pháp, điểm trung thành:75-90, cảm xúc: tôn sùng, xúc động, phấn khích ++’

-‘Tên:Ngũ Trì, 40 tuổi, giới tính: nam, cảnh giới: võ tướng tứ trùng-->võ tướng ngũ trùng, công pháp: Cách đấu pháp, điểm trung thành:75-90, cảm xúc: tôn sùng, xúc động, phấn khích ++’

-Quốc gia: Tần quốc, Quốc lực:950000-->960000, khí vận:150-->160, cảnh giới: hậu thiên cửu trọng, thọ mệnh:300 ngày’

Vào ngày mưa to giáng xuống Vạn An thành. Buổi đêm, tại một doanh trại Bằng quốc cách chân núi tuyết sơn 20 dặm

-‘Từ Cang sao rồi, có đủ số ngựa không’Từ Bá

-‘Bẩm phụ thân, mặc dù doanh trại này quy mô không lớn, may thay ngựa không bị bỏ đói. Hai người một ngựa liền đủ’Từ Cang

-‘Rất tốt’

Từ Bá lời lẽ vui mừng, vốn tưởng bọn hắn sẽ phải đánh vài cái doanh trại mới đủ, ai ngờ chỉ trong lần đầu đã đủ số ngựa tối thiểu cần thiết. Nhờ vậy hành tung của bọn hắn sẽ được đảm bảo hơn

-‘Tập hợp binh lính đi, chúng ta sẽ lập tức di chuyển’Từ Bá

-‘Hài nhi đã rõ’Từ Cang

Theo mệnh lênh của hắn, một khắc sau toàn bộ binh lính không chậm trễ đều đã tập hợp đầy đủ

Bọn họ tóc tai bù xù áo giáp đầy vết lõm, nơi cơ thể bọn họ ai ai cũng có vô số vết thương, có kẻ khuôn mặt còn bị mất đi một lớp da lớn, người thì chỉ lại một cánh tay, kể cả Từ Cang nơi khuôn mặt cũng có một cào lớn, khiến khuôn mặt vốn là mỹ nam của hắn hoàn toàn bị hủy hoại.

Mặc cho bọn họ cơ thể có vô số vết thương như vậy, cả từ lúc thoát khỏi dãy tuyết sơn đến bây giờ bọn hắn chưa một khắc được nghỉ ngơi. Bọn họ khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, dù vậy ánh mắt lẫn hành động của bọn hắn không hề mong muốn nghỉ ngơi, ai nấy đều ngập tràn chiến ý

Nhìn binh lính phía dưới kia, đối diện với ánh mắt tựa như phát sáng trong đêm của bọn họ. Từ Bá trong lòng không kìm nổi niềm tự hào cùng xúc động.

Bọn hắn khởi đầu tổng có 5000 binh, giờ đây chỉ còn lại vỏn vẻn đúng 2000 binh nhưng 2000 binh bọn họ không hề tầm thường. Bước đi trong cái lạnh thấu xương, đối diện với thú dữ hung tợn, gấu trắng khổng lồ, bão tuyết không ngừng, bất cứ một sai lầm nào đều có thể dẫn đến cái chết. Đối mặt với nguy hiểm trùng trùng như vậy, bọn họ vẫn không sợ hãi mạo hiểm cả sinh mệnh mà anh dũng bước đi

Dãy tuyết sơn ngàn năm bất khả xâm phạm kia, giờ đây cũng bởi sự anh dũng của bọn họ mà bị chinh phục.

Chỉ cần như vậy thôi, Từ Bá biết rằng tên tuổi của bọn họ đã đủ để lưu danh trăm năm sách sử. Nhưng đối với Từ Bá cũng binh lính đứng đây, dãy núi tuyết sơn từng bất khả xâm phạm kia cũng chỉ là con đường, là con đường mà bọn hắn đã bước qua. Giờ đây bọn hắn cần phải tiến đến đích, dành lấy ‘Chiến thắng’ kia

Từ Bá toàn thân sôi sục, âm thanh không lớn nhưng tràn đầy chiến ý hét lên

-‘Toàn quân nghe lệnh, tiến về An Lạc kinh đô Bằng quốc. Bắt giữ Bằng Thái Cung, giành ‘Chiến Thắng’ đầu tiên cho bệ hạ, cho Tần quốc’