Văn võ bá quan cảm giác sụp đổ, Vương Lâm lời kết đã khẳng định suy nghĩ của bọn hắn, toàn bộ thức ăn trên bàn tiệc này đều được làm từ ‘Châu chấu’. Dưới sự thúc giục của Vương Lâm một lão quan không nhịn được lên tiếng
-‘Bệ hạ, lão thần làm quan đã 40 năm nay. Nhận ơn tiên đế, chịu ơn bệ hạ lão thần mới có được như ngày hôm nay, vì bệ hạ vì Tần quốc lão thần cho dù hi sinh tính mạng này cũng không từ’
Lão thần giọng nói run run tưởng như có thể bật khóc bất cứ lúc nào, văn võ bá quan theo đó không khỏi cảm động theo nhau lên tiếng
-‘Không sai, vì bệ hạ vì Tần quốc có chết không từ. Lão không thẹn là quan Tần quốc ‘
-‘Không sai’
-‘Đúng vậy’
…..
Cảnh tượng trên bữa tiệc trở nên không khỏi xúc động văn võ bá quan đồng lòng ai nấy đều vì Tần quốc sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình. Hạ nhân xung quanh cũng không nén được, một vài thị nữ mắt cũng đã đỏ hoe chỉ. Vương Lâm không khỏi cảm thán trước tài diễn suất của bọn họ, quá chân thực, nếu không phải nhìn thấy được bảng thông tin của bọn họ hắn cũng đã tin là thật
Lão thần ngoài mặt nghiêm chính nhưng trong lòng đắc ý đứng trên quan trường nhiều năm tự tôn hay tự trọng gì lão cũng đã không thèm để ý đến, bởi vậy chút ít kĩ năng diễn xuất này lão hiển nhiên có. Nhận thấy văn võ bá quan đều đã hùa theo hắn, lão tiếp tục lớn tiếng nói kèm theo chút thê lương
-‘Bệ hạ, lão thần một lòng trung thành với bệ hạ có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ’ lão nói tới đây tiếng nói trở nên nhỏ lại thêm phần thê lương vào ‘Dù lão đã sống tới năm nay 70 tuổi lão vẫn có tự tôn của chính mình. Lão thà chết nơi sa trường vì Tần quốc tiêu diệt kẻ thù còn hơn chết như vậy. Bệ hạaaa’
Vương Lâm hiểu được ý của lão, cơ miệng co rút, phản ứng của lão vượt xa tưởng tưởng của hắn. Chỉ là một bữa ăn làm sao đủ sức lấy mạng người, Vương Lâm hiển nhiên không để lão thỏa ý đồ lên tiếng
-‘Tấm lòng của lão đã rõ, người đâu ban thưởng cho lão 50 cân châu chấu vừa bắt được về nhà để thưởng thức’
Lão thần nghe Vương Lâm ban thưởng trong lòng càng đắc chí gương mặt đã giương lên không ít nhưng rất nhanh đã trở nên hoảng hốt lên tiếng
-‘Bệ hạ..’
-Vương Lâm không để lão nói hết câu lên tiếng:’ Lão cảm thấy như vậy là chưa đủ sao, người đâu ban thưởng cho lão thêm 100 cân châu chấu’
-Lão thần hốt hoảng chỉ còn cách đáp:’Không phải như vậy, lão thần muốn cảm tạ long ơn bệ hạ 100 cân đối với lão là đủ rồi’
Vương Lâm gật đầu không nói gì thêm, văn võ bá quan nhìn lão không khỏi buồn cười nhưng trong lòng cùng trở nên nặng thêm bọn họ hiểu được bữa ăn này không còn cách tránh được, bữa tiệc lại một lần nữa chìm vào yên lặng
-Một viên quan nhìn thấy hành động viên quan phía trước bất ngờ lên tiếng phá vỡ im lặng:’ Từ đại nhân ngài định’
- Từ Tùng động đũa gắp đến món ăn phía trước mặt, khuôn mặt nghiêm túc nói:’Cuộc đời ta có thể ra sức vì bệ hạ đã là một vinh hạnh, bổn quan có chết cũng không từ’
Văn võ bá quan cảm động, lần này bọn hắn thật sự cảm động bọn hắn biết Từ Tùng lần này thật sự sẽ làm. Văn võ bá quan nín thở tất cả không rời mắt nhìn về Từ Tùng, bọn họ không bỏ sót bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất của hắn, khoảnh khắc món ăn chuẩn bị được đưa vào mồm chỉ là một khoảng nhỏ, bọn hắn đều có thể thấy món ăn dường như đã dừng lại nhưng rất nhanh chóng đã được Từ Tùng ăn đến. Bọn họ bây giờ đều cảm phục Từ Tùng, đồng thời thương tiếc cho hắn, nhìn món ăn đã được Từ Tùng nuốt xuống có người không nhịn được mà quay mặt đi, bọn họ đều đã dường như thấy được cảnh tượng Từ Từng sủi bọt mẹp mà ngã tại chỗ hoặc là ôm bụng kêu là không ngừng nhưng lời nói tiếp theo của Từ Tùng lại khiến bọn hắn đều không thể tin được
-‘Ngon, rất ngon, lớp thịt vỏ bên ngoài giòn rụm kèm lớp thịt săn chắc, ngũ vị cùng các hương liệu phối hợp một cách hoàn hảo khiến mùi vị càng trở nên thơm ngon có thể sáng ngang món gà trứ danh của Vọng Ưu các’
Văn võ bá quan nghe được lời nói của Từ Tùng đều cảm thấy không tin được, lẽ nào Từ Tùng bị món ăn làm ảnh hưởng đến đầu óc rồi. Từ Tùng không ngừng động đũa mỗi khi thử một món ăn mới hắn đều không nhịn được mà kêu lên một tiếng ‘ Ngon, thật ngon’. Văn võ bá quan nhìn thấy Từ Tùng ăn uống ngon lành như vậy cũng bắt đầu không nhịn được mà ăn thử
-‘Ngon, thật sự rất ngon…’
-Đến cả lão quan lúc nãy cũng không nhịn được mà nếm thử rất nhanh lão đã bị món ăn cuốn hút:’Mỹ vị, là mỹ vị không ngờ ‘Châu chấu’ loại vật gây hại này có thể có được hương vị như thế này’
-Viên quan bên cạnh nhìn thấy liền châm biếm nói:’Không phải lão lúc nãy còn bảo thà chết trên sa trường còn hơn ăn thứ này mà’
-Lão quan không hề ngại ngùng, mặt dày nói lại:’Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, ta chỉ bảo là nguyện vì bệ hạ vì Tần quốc chết trên sa trường chứ chưa bao giờ chê thức ăn của bệ hạ. Bệ hạ còn biết ta đặc biệt thích thứ này còn ban thưởng ta 100 cân về thưởng thức, chẳng lẽ ngươi không thấy’
Viên quan không ngờ lão mặt dày như vậy, không biết nói gì hơn chỉ còn cách cúi đầu tiếp tục ăn
Văn võ bá quan đang ăn uống một cách ngon lành bỗng nghe được lời nói của Vương Lâm khiến toàn bộ bọn họ đều dừng lại, thần sắc trở nên căng thẳng
-’Ta đoán các khanh có lẽ đều đã đoán được rằng ta tổ chức bữa tiệc đặc biệt này không phải chỉ đơn giản là muốn giới thiệu món ăn mới cho các khanh đâu nhỉ. Vậy từ những món ăn này các khanh có thể đoán được mục đích chính của bữa tiệc hôm nay không?’
-Không chờ văn võ bá quan đáp lời Vương Lâm đã trả lời:’Đúng vậy ‘Châu Chấu’ loài vật này chính là mục đích chính mà ta tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay. Thảm hỏa 10 năm trước do loài côn trùng này gây nên hẳn mọi người đều vẫn chưa quên, giờ đây theo tin tức trẫm biết được ‘nạn châu chấu’ một lần nữa sắp xảy đến’
‘Nạn chấu chấu’ sắp xảy đến nghe được lời Vương Lâm nói văn võ bá quan toàn trường trở nên hỗn loạn, không ngừng lên tiếng. Hứa Bình Chi cũng không tin vào điều hắn vừa nghe thấy đứng lên xác nhận lại với Vương Lâm
-Hứa Bình Chi:’ Bệ hạ, ý ngài vừa nói ‘nạn châu chấu’ giống như 10 năm trước sắp xảy đến?’
-Vương Lâm lên gật đầu xác nhận, lên tiếng nói thêm:’’Nạn châu chấu’ lần này so với 10 năm trước chỉ sợ quy mô còn lớn hơn’
Hứa Bình Chi xác nhận mình không hề nghe nhầm sắc mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng, do dự một hồi rồi lên tiếng
-’Bệ hạ, điều này làm sao ngài biết được’
Văn võ bá quan đều cùng trông chờ câu trả lời của bệ hạ, ‘nạn châu chấu’ xảy ra không hề có dấu hiệu báo trước, vậy làm sao bệ hạ có thể biết được
Hệ thống là con bài tẩy của hắn, hiển nhiên hắn không thể tiết lộ được. Đoán trước được sẽ có câu hỏi như vậy hắn cũng đã sớm chuẩn bị câu trả lời
-‘Là do sư gia của ta nói’
‘Sư gia?’Văn võ bá quan vẫn còn thắc mắc muốn lên tiếng hỏi thêm như rất nhanh đã bị ngắt lời. Người lên tiếng là Hứa Bình Chi, đối với câu trả lời của bệ hạ hắn vẫn còn nhiều điều khó hiểu, nhưng đối với hắn chỉ cần có câu trả lời từ bệ hạ là được đúng hay sai không quan trọng. Hiện tại bọn hắn có một việc quan trọng hơn cần phải làm
-Hứa Bình Chi:’Bệ hạ, sư gia của người có nói lúc nào ‘nạn châu chấu’ xảy đến không’
-Vương Lâm tự tin đáp:’Sư gia có nói đầu mùa hạ năm sau ‘nạn châu chấu’ sẽ xảy ra, cụ thể là còn 1 tháng nữa ‘
‘Chỉ còn 1 tháng’ văn võ bá quan tiếp tục trở nên ngày càng lo lắng, Tần quốc chỉ mới bắt đầu hồi phục gần đây còn đang phải chống lại Bằng quốc xâm lược nếu còn hứng chịu thêm ‘nạn châu chấu’ thì Tần quốc sợ là không chịu nổi
-Hiểu được lo lắng của bọn họ, Vương Lâm lên tiếng trấn an:’ ‘Nạn châu chấu’ xảy ra không chỉ ở mỗi mình Tần quốc, các quốc gia khác cũng vậy, Bằng quốc cũng vậy. So với bọn họ chúng ta có 1 tháng để chuẩn bị’
Văn võ bá quan hiển nhiên biết điều đó nhưng 1 tháng thật sự vẫn là quá ít.
Hứa Bình Chi nhận điều bất thường, ‘nạn châu châu’ là một thảm hỏa có thể sáng ngang thiên tai lũ lụt, không chỉ vậy hậu quả để lại còn nặng nề hơn rất nhiều, điều này khiến cho’nạn châu chấu’ trở thành mối nguy có khi còn lớn hơn so với ngoại địch. Nhưng thái độ của bệ hạ khi nhắc đến điều này thì khác, hoàn toàn thờ ơ còn kèm theo vui vẻ không giống như kiếp nạn đang đến, không chỉ như vậy còn tổ chức bữa yến tiệc làm từ loại vật này.‘Yến tiệc châu chấu’ nghĩ tới đây Hứa Bình Chi dường như hiểu ra được điều gì đó liền lên tiếng
-Hứa Bình Chi: ‘Bệ hạ, người đã có cách giải quyết’
Văn võ bá quan theo lời Hứa Bình Chi cũng đã nhận ra thái độ khác thường của bệ hạ lên tiếng
-‘Bệ hạ, người đã tìm ra cách giải quyết’
Vương Lâm gật đầu xác nhận, văn võ bá quan thấy vậy không khỏi vui mừng
-‘Bệ hạ anh minh, xin hỏi bệ hạ cách giải quyết thế nào?’
-Vương Lâm lên tiếng:’Cách giải quyết ở đây’ sau đó chỉ tay vào bàn tiệc