Chương 20: Thiên Khiển Quân

- Diên Đằng: ‘Bẩm tướng quân, quân số hiện tại:88112 người, tử vong:2423 người, bị thương nặng: 3286 người …’

Trần Sơn sắc mặt không thể nào tệ hơn, dù hắn không ngừng chiêu binh nhưng số lượng binh lính Tần quốc tử thương ngày càng lớn,20 ngày nay Bằng quốc hằng đêm không ngừng quấy nhiễu, đến trời sáng liền tấn công, binh lính Tần quốc ngày đêm đều trong tình trạng sợ hãi, căng thẳng. Mặc dù Từ Sách đã đưa ra một số mưu kế nhưng, chỉ có tác dụng nhất thời, binh linh Tần quốc sĩ khí ngày càng suy giảm không chỉ vậy đã bắt đầu xuất hiện những kẻ muốn đào ngũ.

-Diên Đằng: ‘Trần tướng quân, lúc nào đại tướng quân mới trở về’

-Trần Sơn: ‘Ta không rõ’

Nghe lời đáp của Trần Sơn toàn trường trở nên im lặng, Trần Sơn hiểu được tâm trạng của bọn họ. Hắn được Trần Khiêm giao trọng trách nắm quyền Vạn An Thành, trong lúc đó Trần Khiêm quay về giải quyết Vương Dĩnh thời hạn là 3 tháng. Quan sát Trần Khiêm cùng Tô Bá đấu với nhau lâu nay, hắn tự tin rằng 3 tháng là không thành vấn đề. Nhưng hắn đã đánh giá quá cao chính hắn, hàng chục năm nay Tô Bá cùng Trần Khiêm đấu với nhau, nhưng bọn họ thật ra chưa bao giờ dùng hết sức. Khác do với lúc trước, Bằng quốc lần này thật sự muốn chiếm được Tần quốc, vì vậy lần này Dương Tô Bá hoàn toàn đánh thật

Nhận thấy thời cơ đã tới, Dương Tô Bá ra lệnh

-‘Thời cơ đã điểm, toàn quân tiến lên công phá Vạn An Thành’

Từ trên tường thành, nhìn thấy số lượng binh lính khổng lồ của Bằng quốc Trần Sơn không khỏi cảm thấy bất an. Thời hạn là 3 tháng, nhờ việc đại tướng quân kiểm soát thông tin quá tốt, nên thật ra hắn chỉ cần chống đỡ 2 tháng là đủ nhưng còn chưa tới 2 tháng Vạn An Thành đã gặp nguy cơ rất lớn.

-Trần Sơn: ‘Quân số địch thế nào ‘

-Từ Sách: ‘Ước chừng hơn 40 vạn quân, gấp 4 lần quân ta’

-Trần Sơn không khỏi hít một ngụm khí lạnh: ‘Tình trạng quân ta thế nào’

-Từ Sách lắc đầu: ‘Căng thẳng kéo dài, sĩ khí giảm sút, có không ít kẻ đã có ý định đào ngũ, bọn họ chiếm đa số là lính mới tất cả đều đã trừng phạt theo quân pháp’

-Trần Sơn: ‘Bố trí thế nào ‘

-Từ Sách: ‘Tất cả tướng lĩnh đều đã vào vị trí, chiến thuật cũng đã phổ biến cho bọn họ’

-Trần Sơn gật đầu, hỏi tiếp: ‘Vậy ngươi nghĩ trận đánh này kéo dài được bao lâu’

-Từ Sách trầm ngâm một hồi rồi đáp: ‘4 ngày’

Nghe được câu trả lời Trần Sơn cũng không nói gì thêm, trở về vị trí chỉ huy chuẩn bị nghênh địch

Ngày 1: Bằng quốc tiến công như vũ bão, với quân số áp đảo bọn họ nhanh chóng leo lên được tường thành, trên tường thành Tần quốc đông hơn nhanh chóng giải quyết được binh lính Bằng quốc. Nhưng dù binh lính Tần quốc có giết bao nhiêu thì binh lính Bằng quốc không giảm mà còn tiếp tục tăng thêm. Trần Sơn phải đích thân đứng đầu dẫn dắt mọi thứ mới bắt đầu ổn định trở lại. Trời đã tối Bằng quốc vẫn không ngừng tấn công, chỉ đến lúc nửa đêm trận chiến mới tạm ngừng lại.

Ngày 2: Buổi sáng chỉ mới bắt đầu, binh lính Bằng quốc lại tiếp tục tấn công, rất nhanh lần này bọn họ đã bắt đầu chiếm được tường thành nhưng, Trần Sơn tiếp tục dẫn đầu ổn định lại thế cục. Mọi chuyện tiếp diễn cho tới ngày thứ 5

Ngày 5: Trần Sơn vừa tiêu diệt một nhóm địch trên tường thành, liền nhận được tin dữ

-‘Bẩm tướng quân, Diên Đằng tướng quân chiến tử, cánh trái đã hoàn toàn rơi vào tay kẻ địch’

Trần Sơn nghe tin không khỏi bàng hoàng, Diên Đằng chiến tử, cánh trái đã rơi vào tay Bằng quốc đồng nghĩa việc Vạn An Thành sắp sụp đổ. Binh lính Tần quốc vốn đã suy yếu, mệt mỏi nghe tin cánh trái rơi vào tay kẻ địch, tướng Diên Đằng chiến tử không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Trần Sơn biết tình hình không tốt, không ngừng hô hào khích lệ nhưng gần như không có tác dụng, chính hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy không còn hi vọng. Đúng lúc đó hắn nhìn thấy một điều kỳ lạ, đạo quân Bằng quốc phía cánh trái đang chiếm ưu thế bỗng nhiên rút lui

Dương Tô Bá đã nghe tin Diên Đằng chiến tử, bọn họ chiếm được cánh trái, hắn biết rằng Vạn An Thành đã sắp sụp đổ, cùng lúc đó một tên lính hớt hải xông đến

-‘Cấp báo’

-‘Phía cánh trái từ trong rừng bỗng có một đạo quân xuất hiện, số lượng 5000 người, dẫn đầu bọn họ là Trần Khiêm’

-Dương Tô Bá gật đầu:’ Trần Khiêm cuối cùng đã xuất hiện, lệnh Lạc Kha dẫn 1 vạn quân nghênh chiến, chỉ cần giữ chân hắn ta miễn là Vạn An Thành sụp đổ Trần Khiêm có làm gì cũng vô ích’

Trần Khiêm cùng Thiên Khiển Quân từ lúc nhận được tin Tô Bá tiến đánh Vạn An Thành đã không ngừng nghỉ đến chi viện. Sở dĩ thời gian kéo dài vì hắn nhận ra rằng đây là cơ hội, nên hắn thay vì tiến thẳng đến hắn băng qua cánh rừng để đánh úp Bằng quốc. Băng qua cánh rừng, Trần Khiêm đã nhìn thấy chiến trường, mặc dù tình hình có chút nguy hiểm, nhưng Vạn An Thành vẫn chưa ngã. Hắn đã tới kịp

-Trần Khiêm thét lớn: ‘Toàn quân, theo ta xông lên tiêu diệt Bằng quốc’

-Binh lính đáp lại tiếng thét của Trần Khiêm: ‘ Xông lên, xông lên…’

Lạc Kha dẫn theo 1 vạn quân từ cánh trái nghênh đón Trần Khiêm. Lạc Kha đã nhìn thấy đạo quân cuả Trần Khiêm, khoảng cách hiện tại là 600m, mặc dù Dương đại tướng quân muốn hắn cầm chân Trần Khiêm, nhưng với quân số đông gấp đôi hắn không nghĩ rằng mình sẽ thua. Lạc Kha không khỏi đắc ý

-Lạc Kha:’ Trần Khiêm ngày hôm nay chính tay ta sẽ lấy đầu ngươi, cung thủ chuẩn bị’

Khoảng cách bây giờ là 450m, cung tên của Bằng quốc bây giờ có thể đạt tới tầm bắn 200m, Lạc Kha chắc chắn rằng chỉ cần Trần Khiêm tiến vào, hắn sẽ găm đầy tên lên Trần Khiêm cùng binh lính của hắn. Bỗng từ xa hắn nghe được tiếng xé gió, Lạc Kha là tướng vì vậy võ công hắn không tầm thường, nhưng do quá đắc ý khiến hắn phản ứng chậm ‘ Phập’, nhìn mũi tên găm vào vai hắn, nếu không phản ứng kịp thời thì chỉ sợ rằng hắn đã chết rồi. Binh lính Bằng quốc chưa kịp hiểu vì sao lại có mũi tên găm vào tướng quân, thì theo sau đó là loạt mưa tên bay đến. Do quá bất ngờ toàn quân Bằng quốc trở nên rất hỗn loạn, Lạc Kha do đứng đầu mặc dù cố hết sức rút lui hắn cũng đã dính thêm một tên ở chân cùng ở bụng, bây giờ hắn hoàn toàn không có khả năng ra lệnh. Lạc Kha không khỏi kinh hãi, khoảng cách bây giờ mới chỉ là 400m vậy tại sao mũi tên Tần quốc có thể chạm đến hắn.

-Dương Tiễn: ‘Mũi tên đã trúng mục tiêu’

-Trần Khiêm: ‘Ta đã thấy, thứ đồ chơi gọi là ống nhòm này của bệ hạ thật là tiện lợi, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn rõ’

-Dương Tiễn: ‘Bệ hạ đúng là thánh nhân, không chỉ là cây cung mà những thứ khác bệ hạ tạo ra đều có tác dụng rất lớn’

-Trần Khiêm gật đầu tiếp đó thét lớn: ‘Tướng địch Lạc Kha trúng tên bị thương rất nặng, 2000 kỵ binh theo ta tiến lên tiêu diệt kẻ địch, Thiên Khiển Quân bắn yểm trợ, số còn lại ở lại bảo vệ không cho kẻ địch tiến đến gần Thiên Khiên Quân’

Trần Khiêm cùng 2000 kỵ binh lao thằng vào hàng ngũ kẻ địch, mặc dù 2000 đấu với 1 vạn nhưng Lạc Kha bị thương nặng, lính Bằng quốc như rắn mất đầu. Trần Khiêm cùng 2000 kỵ binh đã tiêu diệt phần lớn kẻ địch, Lạc Kha cũng đã bị Trần Khiêm bắt được chém chết tại chỗ, đến chết hắn vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

-Dương Tiễn: ‘Đại tướng quân, tàn quân đã bị Thiên Khiển Quân tiêu diệt’

Trần Khiêm gật đầu, không chần chừ tiếp tục ra lệnh tiến công