Ngày hôm sau, triều hội tiếp tục, theo lẽ thường triều hội sẽ kết thúc ngày hôm qua nhưng còn rất nhiều việc phải làm, Vương Lâm ra lệnh tiếp tục triều hội. Tiến vào buổi chầu, không còn tiếng cãi nhau như thông thường.
-‘Bệ hạ thượng triều’
Nhìn thấy Vương Lâm tiến vào văn võ bá quan quỳ xuống hành lễ, nghi thức thường ngày hoàn thành, Vương Lâm ngồi trên ngai vàng lên tiếng:
-‘Đem lên đây’
Tiếp đó 2 tên lính khiêng lên một cái rương. Vương Lâm chỉ tay vào cái rương rồi lên tiếng
-‘Các khanh có biết trong này chứa thứ gì hay không?’. Vương Lâm chờ một lúc không thấy ai trả lời tiếp tục lên tiếng.
-‘Trong này chính là bằng chứng tham ô của Vương Dĩnh, không chỉ vậy trong đó còn ghi tên những kẻ hối lộ, cấu kết, từng tham gia với Vương Dĩnh’
Nghe tới đây, không ít văn võ bá quan sắc mặt đã trở nên trằng bệch, hô hấp không đều. Vương Lâm lướt qua bảng thông tin của từng người, có không ít người cảm xúc đã chuyển thành sợ hãi ++. Thời gian im lặng kéo dài, một tên quan lại không chịu nổi nỗi sợ hãi nữa, quỳ xuống.
-‘Bệ hạ, vi thần ..’
-Vương Lâm lập tức ngắt lời: ’Người đâu, châm lửa đốt hết thứ trong đó đi’
Một tên lính lập tức làm theo, mở chiếc rương ra có thể thấy trong đó chứa đầy những tờ giấy, cuốn sách, tên lính không do dự lập tức châm lửa đốt hết tất cả mọi thứ trong đó. Toàn bộ đại điện chìm trong yên lặng, chỉ nghe tiếng lửa cháy. Tiếp đó Vương Lâm lên tiếng:
-‘Trẫm không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, lúc trước trẫm bỏ bể triều chính, Vương Dĩnh lạm quyền có những việc không thể tránh khỏi. Bây giờ Vương Dĩnh đã chết, chỉ cần các ngươi ra sức vì trẫm, vì Tần quốc chuyện cũ trẫm sẽ không để ý’
Tên quan lại vừa quỳ xuống, nội tâm của hắn vừa rồi tràn ngập sợ hãi, nghe được những lời vừa rồi của Vương Lâm không khỏi rơi nước mắt, dập đầu hét lớn:
-‘Cảm tạ long ân bệ hạ, vi thần Từ Tùng nguyện trung thành với bệ hạ, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ’
-‘Tên: Từ Tùng, tuổi:65, cảnh giới: không có, công pháp: không có, điểm trung thành:40-->70, cảm xúc: sợ hãi++++ --> cảm kích++’
Nghe thấy vậy, toàn bộ văn võ bá quan cùng quỳ xuống.
-‘Chúng thần cảm tạ long ân của bệ hạ, chúng thần nguyện trung thành với bệ hạ, trung thành với Tần quốc’
Vương Lâm nhìn điểm trung thành đã tăng trở lại còn hơn so với lúc trước, không khỏi cảm thấy hài lòng, dù chỉ là một chiêu trò nhỏ hắn học được từ sử sách nhưng tác dụng đem lại rất lớn.
-‘Trẫm đã nhận thấy tấm lòng của các ngươi, tất cả đứng lên đi’
-‘Chúng thần đội ơn bệ hạ’
Tiếp tục buổi triều, lắng nghe báo cáo của văn võ bá quan. Một trong những vấn đề lớn nhất của Tần quốc hiện tại chính là lương thực, khắp nới mất mùa, nạn đói hoành hành. Vương Lâm ra lệnh mở kho lương dự trữ. Mặc dù có một vài tiếng nói phản đối, nhưng ý Vương Lâm đã quyết. Dựa vào kiến thức từ kiếp trước, Vương Lâm nhanh chóng giải quyết vấn đề. Một tên quan lại đứng lên trước, Vương Lâm nhận ra y là người trông coi sổ sách của triều đình.
-Vương Lâm:’ Ngươi có ý kiến gì’
-‘Bẩm bệ hạ, quốc khố không đủ khả năng để chi trả’
-Vương Lâm:’ Không phải hôm qua đã thu lại được số tiền tham ô của Vương Dĩnh và các kẻ khác rồi sao’
-‘Bẩm bệ hạ, mặc dù số tiền thu được rất lớn, nhưng chi phí để đắp đê, xây trường học, phát triển quân đội, cải tạo đường xá đã tiêu phí rất lớn, nếu tiếp tục chi thì quốc khố sẽ trống rỗng’. Chiếu thư của bệ hạ đã ban xuống, đây là vấn đề mà không văn võ bá quan nào muốn nhắc đến nhưng thân là ngươi quản lý sổ sách trong cung, hắn không thể không nói.
-Vương Lâm gật đầu: ‘Quốc khố trống rỗng, các quan có kế sách gì không’
Văn võ bá quan biết Vương Lâm đây là tại nhắc nhở bọn họ. Đại điện tiếp tục chìm trong yên lặng. Hứa Bình Chi tiến ra khỏi hàng lên tiếng.
-‘Bẩm bệ hạ, thuận theo tân chính, thần Hứa Bình Chi nguyện giao nộp 1 xưởng may, 1 tửu quán, 1 xưởng rượu kèm theo 2000 lượng vàng cho ngân khố, nguyện giúp bệ hạ phân ưu lo’. Hứa Bình Chi mặc dù đã quyết tâm thuận theo tân chính, nhưng đến sáng nay hắn vẫn còn do dự, dù sao đó cũng là sản nghiệp do nhà hắn gây dựng. Nhưng nhìn thấy Vương Lâm giải quyết vấn đề của Tần quốc một cách nhanh chóng, chính xác, hắn hạ quyết tâm
Hứa Bình Chi mở đầu, văn võ bá quan cũng lần lượt theo sau tiến lên.
-‘Vi thần Hứa Tiến nguyện giao nộp 1 khách điếm, 1 tửu quán kèm theo 1000 lượng vàng cho ngân khố, nguyện vì bệ hạ, vì Tần quốc ra sức’
-‘Vi thần Từ Tùng nguyện giao nộp 1 tửu quán, 1 xưởng dệt, 1 biệt phủ kèm theo 5000 lượng vàng cho ngân khố, nguyện vì bệ hạ, vì Tần quốc’
-‘Vi thần..’
……
Mặc dù còn một vài người không nguyện ý nhưng nhìn đa số văn võ bá quan đều đã giao nộp, bọn họ không có cách nào khác thuận theo Tân chính
Nhìn văn võ bá quan lần lượt tiến lên, Vương Lâm không khỏi hài lòng. Người cuối cùng đã nói xong, Vương Lâm lên tiếng
- ‘Có các trung thần như ái khanh chính là may mắn của Tần quốc ta, sản nghiệp ta sẽ thu lại như chiếu thư đã ban, còn những thứ khác các khanh có lòng là đủ, ta sẽ không thu lại. Vấn đề ngân khố ta đã có cách giải quyết các ái khanh không cần lo nghĩ’
-Văn võ bá quan: ‘Chúng thần tạ ơn bệ hạ’
-Vương Lâm: ‘Vấn đề này tạm thời kết thúc tại đây, truyền đại tướng quân Trần Khiêm vào điện’
Nghe đến tên Trần Khiêm văn võ bá quan không khỏi trở nên ồn ào, đại tướng quân Trần Khiêm là người canh giữ biên giới Tần quốc và Bằng quốc. Bằng quốc cùng Tần quốc tình trạng rất căng thẳng, Bằng quốc đã không ít lần đem quân xâm chiếm Tấn quốc nhưng đều bị Trần Khiêm đánh trở về, việc Trần Khiêm trở về kinh thành không khỏi khiến văn võ bá quan trở nên hoang mang. Nhìn dáng người to lớn, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn tỏa ra áp lực khiến người khác phải kiêng dè, ánh mắt sắc bén của kẻ đã sống cùng chiến trường, một tên quan lại không nhịn được lên tiếng.
-‘Trần Khiêm ngươi trở về bao giờ, ngươi ở đây thì Phàn thành ai canh giữ’
Trần Khiêm chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến tên quan lại sợ hãi, lập tức im miệng. Tiến đến trước mặt Vương Lâm, Trần Khiêm quỳ xuống.
-‘Bệ hạ lão thần có tội, Phàn thành đã rơi vào tay Bằng quốc’
Theo tiếng nói của Trần Khiêm, toàn bộ đại điện như ong vỡ tổ.
-’ Trần Khiêm ngươi đang nói gì đó, Phàn thành đã mất sao không thấy thông báo gì’
-‘Trần Khiêm làm sao Phàn thành lại mất’
-‘Trần Khiêm để mất Phàn thành sao ngươi dám trở về’
-‘Trần Khiêm…’
-Vương Lâm thét lớn:’ Tất cả im lặng’
Trần Khiêm đại tướng quân của Tần quốc, Vương Lâm chỉ biết Trần Khiêm đã trở về sau khi nghe Đại Chung kể lại. Phàn thành là một trong 3 tòa thành lớn nhất Tần quốc, Phàn thành bị chiếm là chuyện lần đầu xảy ra, trước đây Bằng quốc cho dù chiếm ưu thế cũng chưa bao giờ phá được cổng huống hồ nói đến chiếm được Phàn thành. Nhìn bản đồ trên đó Phàn thành vẫn còn tại, thêm vào đó nếu Phàn thành thật sự bị mất thì quốc lực, khí vận chắc chắn sẽ giảm sút rất lớn.
-‘Quốc lực:311242, khí vận:112, cảnh giới: hậu thiên tứ trọng, thọ mệnh: 1 năm 239 ngày’
Nhìn thấy những thứ đó đều không giảm thêm thái độ điềm nhiên của Trần Khiêm, Vương Lâm đoán rằng có thể Phàn thành đã rơi vào tay Bằng quốc nhưng Trần Khiêm vẫn là người hoàn toàn khống chế được Phàn thành. Vương Lâm tiếp tục lên tiếng.
-‘Ta đã rõ, Trần Khiêm ngươi có công lớn trong việc tiêu diệt tội đồ Vương Dĩnh, ban thưởng 1000 lượng vàng,1000 lượng bạc,100 mẫu lụa tốt,100 bình rượu quý’
Vương Lâm vừa dứt lời, văn võ bá quan ai nấy đều không thể hiểu nổi. Phàn thành đã mất, Trần Khiêm để Phàn thành rơi vào tay Bằng quốc bệ hạ không chỉ không hỏi tội, còn ban thưởng cho Trần Khiêm. Một tên quan lại tiếp tục đứng ra.
-‘Bệ hạ, Phàn thành bị mất là chuyện lớn,’
Vương lâm không để ý đến hắn ta, nhìn thấy Trần Khiêm thần sắc không dấu nối ngạc nhiên Vương Lâm không khỏi vui mừng. Trần Khiêm chỉ nói đến việc Phàn thành bị mất, không đề cập thêm điều gì, Vương Lâm đoán rằng Trần Khiêm có lẽ đang thăm dò hắn ta. Trần Khiêm vẫn chưa đáp lời, lão Phúc nhắc nhở.
-‘Trần Khiêm ngươi không mau tiếp chỉ’
Nghe được lời nhắc của lão Phúc, Trần Khiêm nghĩ rằng Vương Lâm chưa nghe rõ lời mình bèn nhắc lại.
-‘Bệ hạ, Phàn thành đã rơi vào tay Bằng quốc’
-Vương Lâm thờ ơ đáp lại: ‘Thì sao, chỉ là mất một tòa thành có gì to lớn’
Nghe lời nói của Vương Lâm lần đầu tiên Trần Khiêm nghĩ mình bị lãng tai do tuổi già, Vương Lâm tiếp tục nói.
-‘Trần Khiêm ta hỏi ngươi có thắng được không’
-Trần khiêm trầm ngâm một hồi sau đó đáp: ‘Để chiếm lại Phàn thành, thần ước tính cần ít nhất 4 tháng’
-Vương Lâm đáp, sử dụng tu vi khiến lời nói trở nên uy nghiêm hơn: ‘Đừng có hiểu nhầm, ta không hỏi ngươi có lấy lại được Phàn thành hay không, thắng ở đây là ta hỏi ngươi có thắng được Bằng quốc hay không’
Văn võ bá quan nghe Vương Lâm nói vẫn chưa hiểu được điều gì, chỉ có Trần Khiêm cười lớn
-‘HA HA HA HA HA HA …’tiếng cười lớn đến mức khiến cho không khí trong đại điện như bị xe toang, văn võ bá quan một vài người không chịu nổi gục xuống.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm vui mừng như vậy, hiểu được ý trong lời Vương Lâm, trong mắt Trần Khiêm hiện lên ngọn lửa, toàn thân tỏa ra chiến khí đáp:
-‘6 tháng, chỉ cần bệ hạ cho thần 6 tháng, không chỉ Phàn thành, thần sẽ lấy đầu vua của Bằng quốc đến cho bệ hạ’