Chương 12: Bạo chúa

Cuộc náo loạn trên đại điện đã kết thúc, Hứa Bình Chi nhìn đống xác chết đang được chuyển đi, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra có lẽ không chỉ mình hắn toàn bộ văn võ bá quan cũng vậy. Nhìn thấy Đại Chung tiến vào đại điện, trên tay là cái đầu của Vương Dĩnh, Hứa Bình Chi không khỏi kinh hoàng, hắn luôn mong Vương Dĩnh chết đi nhưng dù cho trong mơ hắn cũng không bao giờ tưởng tưởng ra được Vương Dĩnh chết đi như vậy. Hắn đem ánh mắt phức tạp nhìn về phía ngai vàng, nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm hiện đang ngồi trên ngai vàng, hắn nhìn những cái xác đang được dọn đi, sau đó ánh mắt hắn chuyển đến văn võ bá quan trên mặt bọn họ vẫn còn đem theo sự kinh hoàng, khó hiểu. Tấu chương là giả, là do chính tay hắn viết, nhân chứng cũng là giả hắn ta chỉ là một tên tử tù, Vương Lâm đã hứa sẽ thả hắn ra nếu hắn đứng là làm nhân chứng. Đúng vậy, tất cả là giả nhưng chuyện xảy ra trên đại điện là thật. Vương Lâm không có thời gian, Tần quốc không có thời gian, hắn không có thời gian chơi trò chơi quan trường với Vương Dĩnh. Cho dù có thời gian đi nữa hắn cũng không có tự tin để chơi cùng Vương Dĩnh, sống 2 kiếp nhưng hắn cũng chỉ không quá 20 tuổi, Vương Dĩnh 13 tuổi đã đặt chân vào chốn quan trường, hắn đã sống cùng quan trường hơn 50 năm, Vương Lâm dù có kiến thức từ kiếp trước nhưng tất cả chỉ là lý thuyết không thể nào so với Vương Dĩnh.Vì vậy hắn chọn cách đơn giản nhất, dễ dàng nhất, giết chết Vương Dĩnh.

-‘Quốc lực: 170432, khí vận:150, cảnh giới: hậu thiên ngũ trọng, thọ mệnh: 1 năm 274 ngày’

-‘Quốc lực:180123, khí vận:100, cảnh giới: hậu thiên tứ trọng, thọ mệnh: 1 năm 274 ngày’

Nhìn khí vận cùng giảm xuống, đoán trước điều này sẽ xảy ra nhưng Vương Lâm không khỏi xót xa, hôm nay trên đại điện hắn giết một lượng lớn quan lại khí vận bị hao hụt là không thể tránh khỏi. Nhìn khí vận tiếp tục mất đi một lượng lớn, Vương Lâm không khỏi hoảng hốt nhưng rất nhanh chóng hắn nhận ra, Vương Dĩnh đã chết. Vương Dĩnh là tể tướng, Vương Lâm không lên triều hắn là người quyết định tất cả, Vương Dĩnh chết đi khí vận hao hụt lớn là điều dễ hiểu.

Đại chung đã quay trở lại, trên tay hắn là thủ cấp của Vương Dĩnh, dâng thủ cấp Vương Dĩnh lên cho Vương Lâm xác nhận. Vương Lâm nhìn thủ cấp Vương Dĩnh chết chưa nhắm mắt, hắn ra lệnh

-‘Đem thủ cấp của Vương Dĩnh treo trước cổng thành, toàn bộ tội ác của Vương Dĩnh chiếu cáo toàn thiên hạ, đồng thời bắt toàn bộ kẻ cấu kết cùng Vương Dĩnh’

-Đại Chung: ‘Vi thần tuân mệnh’

Sau khi đại điện được dọn dẹp sạch sẽ, Vương Lâm ra lệnh tiếp tục buổi chầu. Mặt trời đã đạt đến điểm cao nhất, nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra trên đại điện, văn võ bá quan đều ngoan ngoãn tuân mệnh. Vương Lâm không thể chậm trễ, thời gian không còn nhiều, cái chết của Vương Dĩnh chắc chắn khiến toàn bộ Tần quốc chấn động.

Tiếp nhận toàn bộ tấu chương, nhìn lên tấm bản đồ thông tin trên đó đã trở nên đầy đủ hơn.

-‘Quận Túc Chân, diện tích:3421 dặm, dân số: 221734 người, quốc lực:10209, thời tiết: mưa phùn, mô tả: sâu bệnh hoành hành, mùa màng thất bát, nạn đói hoành hành

-‘Quận Thái Khê, diện tích:5221 dặm, dân số: 452912 người, quốc lực:21023, thời tiết: nóng bức, mô tả: đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực giảm sút

-…

-‘Kinh thành, diện tích:2521 dặm, dân số: 321943 người, quốc lực:45219, thời tiết: ôn hòa, mô tả: tham quan lạm quyền, vật giá tăng cao, kinh tế suy giảm … ‘

Nhìn tấm bản đồ, kết quả này Vương Lâm không mấy bất ngờ, hoàng đế bỏ bê triều chính, Vương Dĩnh lộng quyền đây là kết quả tất yếu. Tần quốc đã suy yếu đến cực độ, khắp nơi đều xảy ra vấn đề nhưng điều đó không ảnh hưởng đến kế hoạch của Vương Lâm. Kiếp trước hắn đạt được giải nobel lịch sử, trong hàng ngàn năm lịch sử có không ít quốc gia lâm vào tình trạng khốn cùng nhưng bọn họ hoàn toàn có thể trở mình được.

Đánh giá tình trạng Tần quốc hiện, Vương Lâm nhớ đến tình trạng nước Đức sau thế chiến thứ nhất. Nước Đức thua trận kinh tế, chính trị, quân đội hoàn toàn sụp đổ đồng thời gánh trên vai khoản nợ khổng lồ 132 tỷ vàng, số liệu tính toán cho thấy rằng vào thời điểm đó một người dân Đức để trả số nợ phải làm việc trong 200 năm. Trái ngược thực tế nước Đức chỉ cần 50 năm để trở thành một trong những cường quốc, nhiều người cho rằng kết quả đó là nhờ chính sách đúng đắn của chính phủ, cùng với sự chăm chỉ không ngừng của nhân dân Đức. Nhưng Vương lâm hiểu rõ rằng, những điều đó chỉ chiếm phần nhỏ, nước Đức có thể hồi phục, phát triển nhanh như vậy chính là nhờ chiến tranh, năm 1939 dưới sự dẫn dắt của vị họa sĩ người áo, nước Đức phát động thế chiến 2 nếu không nhờ sự chiến đấu anh dũng của hồng quân Liên Xô thì chỉ sợ tiếng Đức đã trở thành môn bắt buộc phải học. Mặc dù vẫn thất bại trong thế chiến 2, nhưng số lượng tài nguyên mà Đức quốc xã thu lại từ chiến tranh là vô cùng khổng lồ, điều đó đã chiếm phần lớn trong công cuộc hồi phục của Đức quốc xã.

Đúng vậy, kế hoạch của Vương Lâm chính là dùng chiến tranh để cứu lấy quốc gia này, đây là cách nhanh nhất, tiềm năng nhất mà Vương Lâm nghĩ ra. Tiếp đó Vương Lâm tiến hành cải cách, phân phó A Phúc đưa chiếu thư đến tay mỗi quan lại, trong đó chính là những cải cách mà Vương Lâm căn cứ vào tình trạng Tần quốc cùng với kiến thức từ kiếp trước của hắn lập nên.

Nhìn chữ viết trong chiếu thư, toàn đại điện trở nên im lặng. Một quan viên lên tiếng.

-‘Bệ hạ, điều này là không thể. Xin người suy nghĩ lại’

-Tiếp đó tất cả quan lại cùng quỳ xuống đồng thanh ‘Bệ hạ, điều này là không thể. Xin người suy nghĩ lại’

Nhìn văn võ bá quan cùng lên tiếng phản đối, tất cả đều trong dự tính của Vương Lâm. Cải cách là một việc lớn, để thực hiện điều đó một quốc gia cần thử nghiệm, thích ứng sau đó mới ứng dụng dần trên quốc gia, tất cả điều đó ngắn nhất cũng phải mất 5 năm, nhất là một quốc gia với chế độ phong kiến bây giờ, để có thể tiếp nhận là một chuyện rất khó. Vương Lâm không có thời gian, Tần quốc thọ mệnh còn chưa tới 2 năm, hắn không quan tâm văn võ bá quan có đồng ý hay không, hắn không hỏi ý kiến bọn họ, đây là điều hắn đã quyết định, bọn họ bắt buộc phải làm theo.

-‘Các ngươi đừng nhầm lẫn, ta không hỏi ý kiến của các ngươi. Ý ta đã quyết, các ngươi chỉ cẩn làm theo’ Vương Dĩnh sử dụng tu vi của mình khiến lời nói trở nên uy nghiêm, nặng nề đem theo cảm giác áp bức, khiến cho toàn bộ đại điện đều cảm nhận được. Hắn cũng áp dụng điều này lúc ra lệnh cho binh lính.

Cảm nhận được sự áp bức trong lời nói của Vương Lâm, văn võ bá quan chỉ biết câm lặng, cúi đầu sâu xuống. Nhìn thấy, Vương Lâm chuẩn bị rời đi một tên quan lại không nhịn nổi nữa đứng dậy chỉ tay vào Vương Lâm

-‘Hôn quân, ngươi là đang muốn ép Tần quốc đến con đường diệt vong’

Vừa dứt lời, một cây kim châm xuyên qua đầu của hắn, gục ngay tại chỗ, người giết hắn chính là lão Phúc. Lão tức giận lớn tiếng mắng

-‘Hỗn lão, bệ hạ chưa có lệnh sao ngươi dám đứng lên, còn dám chỉ tay đến bệ hạ, chết không hết tội’

Nhìn xác chết của tên quan lại, tên hắn Vu Hà, năm nay:54 tuổi, điểm trung thành là 40 không cao không thấp. Vương Lâm không khỏi thở dài, hắn hiểu để những người ở triều đại này tiếp nhận cải cách của hắn là rất khó, nhưng hắn không thể để cho tên quan lại kia sống, hắn phải cho toàn bộ văn võ bá quan biết được nếu làm trái ý hắn điều gì sẽ xảy ra. Hắn quyết định cho dù bị coi thành bạo chúa, hay độc tài đi nữa hắn cũng đi theo con đường mà hắn chọn.

-Vương Lâm cất lời, giọng nói còn trở nên trầm hơn, có thể cảm thấy trong đó có thêm sự giận dữ:’ Các ngươi còn ai có ý kiến có thể đứng lên, ta sẽ thanh toàn cho các ngươi’

-Văn võ bá quan nắm chặt tay, đồng thanh hô:’ Chúng thần không còn ý kiến gì’. Hôn quân, bạo chúa một tên bạo chúa tất cả văn võ bá quan trong lòng đều nghĩ như vậy, bọn họ không biết tương lai Tần quốc sẽ ra sao.

Vương Lâm cất bước rời đi, để lại văn võ bá quan vẫn còn đang quỳ trong đại điện.

P/S: Những điều trên không hoàn toàn đúng, chủ yếu là dựa vào cảm giác của tác giả