Đời người là vô thường, tương lai là bất định mọi chuyện dù thế nào đều có thể xảy ra. Trong một lớp học với 100 người khi thầy cô bắt đầu kiểm tra bài cũ, hiển nhiên có không ít người sẽ đem ý nghĩ rằng nơi này có 100 người xác suất chỉ là 1% việc chính mình là người bị gọi tên là không thể, nhưng dù vậy trong lớp học đó xác suất có 1 người bị gọi tên là 100% cũng có nghĩa là sẽ phải có ai đó nằm ở 1% đó
Cuộc sống cũng là như vậy, thế giới có hàng tỷ người chính vì vậy dù những chuyện khó tin thế nào, xác suất cho dù là nhỏ thế nào chỉ cần không là 0 đều có thể xảy ra. Chính vì vậy có người sinh ra đã ở vạch đích, có kẻ sinh ra không có gì cả, có kẻ là thiên tài, có kẻ ngu dốt…, cũng có kẻ bình thường bỗng nhiên trúng được tờ vé số lớn sống một đời an nhàn, cũng có kẻ bỗng dưng mất tất cả Vương Lâm không may là một kẻ như vậy.
Vương Lâm sinh ra trong một gia đình bình thường, từ nhỏ hắn đã được coi là một đứa trẻ thông minh 2 tháng biết bò, 3 tháng biết nói, 4 tháng biết đi… vì vậy hắn nhận được rất nhiều yêu thương kỳ vọng từ gia đình. Nhưng có kẻ may mắn hiển nhiên có kẻ đen đủi, Vương Lâm năm 10 tuổi mắc bệnh hiểm ngèo, một căn bệnh sẽ được đặt theo tên của hắn. Để có thể điều trị cho hắn tốn một số tiền rất lớn, gia đình hắn chỉ là một gia đình bình thường việc chi trả là rất khó, gia đình hắn phải vay mượn khắp nơi nhưng dù vậy đối với chi phi chữa trị đắt đỏ tất cả đều không thấm vào đâu, không thể gồng gánh nổi gia đình trong đêm từ bỏ hắn lặng lẽ rời đi. Từ một đứa trẻ có mọi thứ Vương Lâm 10 tuổi đã mất tất cả
. Bị bỏ rơi Vương Lâm vẫn không từ bỏ mong muốn sống sót, câu chuyện của hắn nhanh chóng được lan truyền cùng sự hỗ trợ của quốc gia hắn vẫn có thể sống tới bây giờ. Vương Lâm cầm phần thưởng đạt được không thương tiếc gì ném qua 1 bên. Chỉ 18 tuổi hắn đã đạt được giải thưởng lớn mà bao kẻ hằng mong ước nhưng cảm xúc của hắn bây giờ cũng không khá hơn là bao, bệnh tình của hắn mỗi ngày một nặng thêm tứ chi từ lâu đã không còn cảm giác, cơn đau giờ đây thuốc cũng đã không còn làm dịu đi được.
-‘Bệ hạ thần khần cầu người hãy chém đầu tể tướng, không chém Tần quốc không còn hi vọng’
- ‘Hỗn lão tể tướng là hoàng thúc của bệ hạ, là người đức cao vọng trọng ngươi đừng hòng vu khống. Bệ hạ kẻ đáng chém là hắn ta’
-‘Bệ hạ, thưa bệ hạ …’
Bị đánh thức bởi tiếng ồn Vương Lâm tỉnh dậy, nhìn xung quanh một cách lạ lẫm không phải là phòng bệnh hằng ngày mà hắn ta quen thuộc mà là một tòa kiến trúc cung điện, phía dưới có những hàng người ăn mặc những bộ trang phục khác lạ, đồng thời hắn cũng nhận ra nơi hắn đang ngồi là vị trí cao nhất. Cuộc cãi vã không có kết quả, 2 kẻ phía dưới hướng về hắn lên tiếng
-‘Bệ hạ xin người ra mệnh lệnh’
Vương lâm tự nhận chính mình là thông minh nhưng khoảng khắc này cũng khiến hắn không khỏi bối rối, thấy Vương Lâm vẫn chưa đáp lời 2 kẻ phía dưới lần nữa lên tiếng
- ‘Bệ hạ xin người cho mệnh lệnh’
Vương Lâm nghe tiếng nói xác nhận thật bọn họ đang chờ hắn lên tiếng, không xác đinh là mơ hay thực Vương Lâm đã cho ra rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Hàng loạt giả định xuất hiện trong hắn, dường như có gì đó thôi thúc hắn chọn ra thứ dường như vô lý nhất, sau đó lên tiếng:
-‘Triều bãi hôm nay kết thúc ở đây, các khanh còn muốn ý kiến thì để ngày khác’
Nghe được tiếng nói lạ lẫm phát ra từ chính hắn cùng với đó là cảm giác mà hắn đã đánh mất từ rất lâu càng khiến hắn chắc chắn với suy nghĩ của chính mình. Vương Lâm thật sự đứng dậy nhanh chóng rời đi
-‘Bệ hạ, bệ hạ giờ ngài muốn đi đâu ạ ‘
Vương Lâm không lên tiếng hướng ra ngoài đại điện mà rời đi trong lòng hắn giờ đây vừa vui sướng vừa lo lắng. Cảm nhận được chính mình bây giờ có thể tự do di chuyển điều mà rất lâu hắn đã không thể, cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua cùng mùi hương, âm thanh, màu sắc Vương Lâm biết được rằng đây không thể nào là giấc mơ, quá chân thực.
Nhìn xung quang những tòa kiến trúc cổ xưa thứ mà hắn chỉ từng thấy trên phin ảnh, sách báo cùng trang phục của những kẻ xung quanh mặc dù là khó tin nhưng không nghi ngờ gì hắn đã xuyên không rồi. Kìm nén sự vui sướng khi nhận được một cơ thể khỏe mạnh Vương Lâm cần phải xắp xếp lại chính mình, từ kiến trúc cùng trang phục hắn đoán rằng hắn đã xuyên về thời kì phong kiến, không chỉ như vậy'bệ hạ' là cách mà bọn họ gọi hắn. Vương Lâm cần một nơi yên tĩnh để tiếp tục suy nghĩ ,dựa theo kiến thức của hắn với thân phân của mình hắn hiển nhiên sẽ có nơi ở
-‘Bệ hạ đến nơi rồi’
Theo tiếng nói của lão thái giám hai tên thái giám khác tiến lên mở cửa cho Vương Lâm tiến vào. Bước vào là một căn phòng xa hoa rộng lớn, xung quanh được trang trí bởi những món đồ chỉ nhìn qua Vương Lâm cũng biết được có giá trị không hề nhỏ, nổi bật nhất trong căn phòng là chiến giường lớn được làm hoàn toàn từ ngọc thạch cùng họa tiết 2 con rông lớn được chạm trổ xung quanh
-Lão thái giám nhận ra Vương Lâm có hơi thất thần lền tiếng:‘Bệ hạ ngài có sao không ạ’
-Vương Lâm:‘Ta không sao, các người lui ra hết đi’
-‘Thần tuân mệnh ‘
Theo lời hắn nhóm người lui ra ngoài , trong căn phòng giờ đây chỉ còn mình hắn, Vương Lâm cuối cùng cũng được thả lỏng. Vương Lâm giơ tay nhanh chóng đấm ra phía trước 2 quyền sau đó tiếp tục đá 2 phát, tiếp tục sau đó đấm 2 quyền rồi đá 2 phát, tiếp tục đá 2 cái xong đấm 2 quyền lặp đi lặp lại chỉ 10 lần sau đó dừng lại, mặc dù muốn tận hưởng nhiều hơn cái cảm giác tự do linh hoạt này nhưng hắn biết đây không phải lúc làm ra những hành động nhìn có vẻ dở hơi này. Hắn để ý đến ánh mắt của lão thái giám già nhìn hắn, dù Vương Lâm vẫn luôn bảo trì dáng vẻ bình tĩnh nhưng việc có được cơ thể lành lặn có vẻ vẫn khiến bước chân của hắn nhanh hơn hoặc cách hắn nhìn xung quanh cùng với vẻ mặt lạ lẫm khi bước vào căn phòng cũng khiến cho lão nghi ngờ. . Tự nhắc nhở chính mình, Vương Lâm ngồi xuống hiện tại hắn cần phải sắp xếp lại chính mình, cuộn tròn trên ghế Vương Lâm bắt đầu xắp xếp lại thông tin mà hắn biết được bỗng hắn cảm giác đau nhói xuất hiện trong đầu hắn ta, cảm giác đau ngày càng tăng dần. Lúc đầu Vương Lâm nghĩ rằng là do di chứng từ cơ thể cũ đem đến nhưng rất nhanh những hình ảnh trong đầu hắn hiện ra, hắn đồng thời hiểu ra cơn đau này là do ký ức. Không phải là ký ức của hắn mà là ký ức của cơ thể gốc như một dòng thác lũ đang tràn vào đầu hắn