Chương 2: Sống trong lừa dối.

Chương 2: Sống trong lừa dối.

Mặt Mặc Nhiên Hiên lập tức trầm xuống: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay Tạ Cửu ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Mặc Nhiên Hiên xuất ra một chưởng, tảng đá dưới chân Tạ Cửu nứt ra, nàng ngã xuống đáy vực.

"Mặc Nhiên Hiên, Tạ Thanh Thanh, Tạ Cửu ta nhất định sẽ trở về."

Những lời này giống như ác quỷ vây quanh người, Mặc Nhiên Hiên cùng Tạ Thanh Thanh đồng loạt rùng mình.

"Hiên ca ca, ngươi nói tỷ tỷ sẽ chết sao?" Sống không thấy người, chết không thấy xác, trong lòng Tạ Thanh Thanh bất an.

Mặc Nhiên Hiên ôm Tạ Thanh Thanh: "Không cần sợ, phía dưới là Hắc Thủy Huyền Hà."

Hắc Thủy Huyền Hà có vô số ma thú hệ Thủy cực mạnh, Tạ Cửu ngã xuống dù có không chết thì cũng khó tránh khỏi răng nanh sắc bén của ma thú.

"Chúng ta về thôi, nói là Tạ Cửu trượt chân rơi xuống vực sâu bỏ mạng."

Mặc Nhiên Hiên trìu mến vuốt ve gò má Tạ Thanh Thanh: "Thanh Thanh, sẽ không còn ai ngăn cản ta cưới nàng làm thê."

"Hiên ca ca."

Hai người rời đi, gió thổi qua không dấu vết.

Dưới vách đá, Tạ Cửu nắm lấy cành cây, nghe hết những lời đối thoại cặn bã của đôi tra nam tiện nữ.

Muốn ta chết, không dễ như vậy.

Tạ Cửu sớm đã có chuẩn bị, nàng đi tới nơi này thì phát hiện cành cây dưới vách đá. Thân thể nàng không chịu nổi, không thể tiếp tục trốn chạy, chẳng thà mạnh tay đánh một trận, khiến Mặc Nhiên Hiên cùng Tạ Thanh Thanh cho là nàng đã chết, hoàn thành thoát thân.

Sự thật chứng minh, nàng thành công.

Tạ Cửu chầm chậm, cầm cành cây leo lên.

Rắc rắc!

Ánh mắt Tạ Cửu đột nhiên mở to.

Cành cây dầm mưa dãi nắng nhiều năm bị gãy?

Tạ Cửu đưa mắt nhìn, nhánh cây thật sự bị gãy, nhưng chỉ gãy một nữa, lộ ra bên trong cành cây. Bên trong cành cây là bạch ngọc cỡ chừng ngón cái, bạch ngọc nhỏ dài mà toàn thân trong suốt, bề ngoài giống như có chất lỏng chảy ra.

"Cây cối biến dị."

Tạ Cửu lo lắng toàn bộ cành cây sẽ gãy mất, một tay nắm chặt cành cây, một tay vươn ra nắm lấy phía cành cây bên trong.

"Hút."

Bàn tay vô tình không may đụng trúng chỗ bị gảy, máu tươi chảy ra, rơi vào bạch ngọc. Bạch ngọc phát ra ánh sáng, giống như cái miệng khổng lồ nuốt chửng Tạ Cửu vào.

Sau khi di chuyển vị trí, Tạ Cửu che ngực nôn ọe.

"Đây là đâu?"

Tạ Cửu ngẩng đầu lên, nơi này không lớn, tính tới tính lui chỉ có năm mươi thước vuông, xung quanh mọc đầy hoa và cây cỏ khoe màu đua sắc, bên ngoài ba bốn bước là cây thấp nặng trĩu quả, mùi hương thơm ngát là từ cây chỗ thấp thổi đến.

"Đây là trong Thí Luyện không gian." Một giọng nói tương tự máy móc hợp thành bỗng vang lên.

"Là ai, đừng giả thần giả quỷ, ra đây đi."

Tạ Cửu một chân quỳ xuống đất, đôi mắt linh động mệt mỏi chuyển động.

"Ta là khí linh của Thí Luyện không gian."

"Thí Luyện không gian, đồ chơi gì đây?" Tạ Cửu hỏi.

Giọng nói máy móc kia lại trả lời một cách chuẩn mực.

"Thí Luyện không gian là lựa chọn của cường giả tương lai, được thiết lập bởi người thanh niên tài năng. Không gian chứa huyền lực tu luyện, y thuật, bài binh bố trận ở tất cả các mặt, bồi dưỡng thiên tài thành một người toàn năng, bảo vệ nhân tộc mãi mãi thái bình."

"Thế nhưng bây giờ ta chỉ là một phế nhân không thể tu luyện huyền lực."

Tạ Cửu thông qua việc tiếp nhận ký ức từ thân thể này biết được chủ nhân thân thể này là phế vật, hiểu được sự thống khổ và tuyệt vọng khi không thể tu luyện.

Ở đại lục Thiên Thương lấy Võ biểu thị địa vị này, cường giả chính là đạo lý.

Khí linh Thí Luyện không gian nói:

"Không, nếu ngươi là một phế vật không thể tu luyện, máu của ngươi không thể vào Thí Luyện không gian, ta cũng sẽ không ở vạn năm sau nghênh đón học viên mới."

Tạ Cửu kinh ngạc nói: "Ta không phải phế vật?"

Làm sao có thể, chẳng lẽ mười bốn năm qua, chủ nhân của thân thể này luôn sống trong sự lừa gạt?