Chương 44: Thí chủ, ngươi và ta hữu duyên.

Chương 44: Thí chủ, ngươi và ta hữu duyên.

Thanh niên vùng vẫy mấy lần, nhưng không tránh thoát được, sắc mặt chậm rãi trở nên hung hăng, nhìn Tả Tiểu Đa, thấp giọng uy hiếp: "Ngươi có buông ra không?!”

Tả Tiểu Đa nhíu mày: "Thí chủ, chỉ cần một ngàn tệ, ngươi có thể thoát khỏi một trận họa sát thân, chẳng lẽ ngươi không chịu bỏ khoản thiện tài nhỏ này sao?”

“Ngươi mẹ nó mới có họa sát thân! Ngươi mẹ nó có phải bị bệnh hay không?!”

Thanh niên phẫn nộ, vừa mới đắc thủ đang mừng thầm. Mấy con bé cắm mặt vào điện thoại thế này là dễ trộm nhất, chỉ cần thấy lúc đang cắm cúi nói chuyện điện thoại, muốn lấy cái gì cũng dễ như trở bàn tay.

Không ngờ đang lúc hí hửng, lại gặp phải một tên nhóc dở hơi nói luyên tha luyên thuyên.

Đây không phải người bị bệnh thần kinh thì là gì?

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ta bởi vì cơ duyên nên muốn xem tướng cho ngươi thôi, Vô Lượng Thiên Tôn.”

Tả Tiểu Đa lại bày ra cái vẻ mặt trách trời thương dân, hai mắt từ bi nói: "Ngươi có họa sát thân, hung thần trước mắt, cần phải hóa giải.”

Thanh niên giận quá thành cười: "Ta thấy người có họa sát thân là ngươi mới đúng.”

“Haizzz, nhất niệm Linh Sơn, nhất niệm Minh phủ, họa phúc không cửa, duy người từ triệu.”

Tả Tiểu Đa chậm rãi buông tay: "Đã hữu duyên vô phận, vậy thí chủ ngươi tự giải quyết cho tốt! Ngươi đi đi...”

Lập tức ngân nga: "Nhân sinh nhiều lối rẽ, hữu duyên chớ tướng phụ, thiên ý vốn là thế, bể khổ không thể độ.

... Đáng tiếc, đáng tiếc... Vô Lượng Thiên Tôn.”

Thanh niên giận hừ một tiếng, cũng không muốn dây dưa, thẳng bước nhanh rời đi.

Thanh niên kia rẽ một cái, đã đi tới một com hẻm vắng vẻ, đang định kiểm tra thu nhập lần này, lại cảm giác trước mắt tối sầm lại, có người đứng ở trước mặt mình.

Ngẩng đầu nhìn lên, chính là thiếu niên bị bệnh thần kinh vừa rồi.

Thanh niên lập tức kinh ngạc: "Ngươi... Ngươi đến cùng muốn làm gì?!”

Tả Tiểu Đa chân thành nói: "Ta xem tướng cho tới bây giờ chưa bao giờ sai, ngươi là thật sự có họa sát thân, sắp ứng nghiệm rồi.”

Thanh niên: "Ngươi mẹ nó...”

Còn chưa mắng xong, bụp một tiếng, một cái quả đấm lớn chừng miệng chén đã nện mạnh vào mặt như chuỳ sắt!

Thanh niên kia chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cảm giác đau đớn truyền đến, một tiếng răng rắc vang lên, xương mũi đã gãy đứt, trước mắt hoa lên, lảo đảo lui lại.

Trong lúc lùi lại, chỉ cảm thấy đầu rầm rầm rầm liên tục bị đánh, không đợi hắn giãy dụa, tóc cũng bị đối phương bắt lấy, thân thể không tự chủ được nhào về phía trước, khuôn mặt giơ lên, hung hăng đụng vào tường.

“Bịch bịch bịch...”

Một trận đánh dồn dập, như là đêm tân hôn động phòng, đâm đến tường ầm ầm rung động, kéo dài không thôi.

Một lát sau.

Thanh niên toàn thân bê bết máu, như là cái bao tải bị ném xuống đất run rẩy, thoi thóp.

Hai mắt đã sưng đến mức chỉ còn nhìn thấy lờ mờ, lúc này thấy một người ngồi xổm ở trước mặt mình, rất là ưu thương nói: "Ta đã nói ngươi có họa sát thân, hung thần trước mắt, sao ngươi lại không tin cơ chứ? Bây giờ thế nào... đã tin chưa?”

Thanh niên chỉ cảm thấy lá gan của mình đã bay mất luôn rồi.

Gia hỏa này rõ ràng là một thằng điên!

Đánh tới tấp như vậy, quả thực chính là muốn đánh chết mình, ở đâu ra cái gì mà họa sát thân? Nghe được giọng nói nhàn nhạt ấy, hắn nhịn không được toàn thân run rẩy lên.

“Tin chưa?”

Tả Tiểu Đa hơi không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ ngươi chất vấn năng lực xem tướng của ta? Ta nói cho ngươi biết, ta chính là truyền nhân của Ma Y thần!”

“In ồi, a in ồi (tin rồi, ta tin rồi)...” Thanh niên cố gắng để cho mình đọc nhấn rõ từng chữ, chịu đựng đau đớn liên tục gật đầu, nhưng âm thanh phát ra vẫn không thể tròn trịa được.

“Tin là tốt.”

Tả Tiểu Đa mặt mũi hiền lành mà nói: "Nhân duyên tế hội, há có thể lỡ mất cơ hội gặp ai đó, vừa rồi ta đánh ngươi, ý nghĩa chính lại là đang giúp ngươi cản họa sát thân, trả tiền đi. Một nghìn tệ, thiện tài không bỏ, họa sát thân khó thoát.”

“...”

Người thanh niên rất muốn mắng toáng lên, nhưng lại không dám, run lẩy bẩy móc ra ví tiền màu hồng vừa mới móc được, đang định kéo khoá.

Tả Tiểu Đa đã giật mất, nói lời thấm thía: "Thí chủ. Cái này là thiện tài tiêu tai, phải dùng tiền của mình mới được. Về sau gặp được loại chuyện này, phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể dùng tiền của người khác, đó là ác nghiệp!”

Thanh niên ngốc chỉ chốc lát: "Thế nhưng... Ta không có tiền.”

Tả Tiểu Đa từ bi tiếu dung dần dần chuyển thành dữ tợn: "Không có thiện tài tiêu tai, họa sát thân... thì sẽ tránh không được. Cần biết, số mệnh của một người, là do ông trời quyết định.”

“Ta...”

“Đến cùng là có hay không?”

“Có, có có có...”

Lúc này hắn đã hối hận xanh ruột luôn rồi.

Hôm nay đúng là ra đường không xem lịch mà, gặp phải một người bị bệnh thần kinh như thế này, hơn nữa còn là cố tên tâm thần có giá trị vũ lực cao nữa chứ...

Run lẩy bẩy đưa tay cửa vào túi, lấy ra một cái ví tiền, từ bên trong đếm một nghìn tệ, khó khăn đưa qua: "Đại sư... Đây, đây là tiền quẻ...”

Tả Tiểu Đa đưa tay nhận, ánh mắt quét qua, phát hiện trong ví tiền còn có một xấp thật dày.

Á đù, còn một xấp dày như vậy luôn á?

"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo dùng bao nhiều sức lực ngăn cảm tai kiếp cho ngươi, vậy mà đến một câu cảm ơn cũng chẳng có?”

Tả Tiểu Đa đại biểu bất mãn hỏi.

“Cám... cám ơn...”

Hắn cơ hồ là muốn khóc lên.

Bị đánh một trận, bỏ ra một nghìn tệ, còn phải nói cảm ơn!

"Duyên phận của hai ta đến đây, cũng là nhân quả trong số mệnh, nói cảm ơn cũng có chút ngoại đạo...”

Tả Tiểu Đa ngoài miệng khách sáo, những mà lại nhíu mày: "Nhưng mà chuyện lớn như vậy, ngươi nói một câu cảm ơn, là xong việc rồi?”

“Cái này...”

Thanh niên chớp chớp hai mắt đã sưng húp, lúc này mới tỉnh ngộ, luống cuống lại lấy từ trong ví tiền ra một nghìn tệ nữa: "Đa tạ đại sư ra tay tương trợ... Đây là một chút tâm ý, mong ngài nhận lấy.”

Tả Tiểu Đa thu tiền, ẩn ý nói: "Lúc đầu không muốn lại tiết lộ thiên cơ, nhưng nể tình ta và ngươi quả nhiên rất có duyên phận, ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu... Ngươi ấy à, hôm nay vận khí tương đương không ổn... Họa sát thân thì ta đã hóa giải cho ngươi rồi, nhưng ác nghiệp trước kia tích tụ quá nhiều, sợ là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng...”

Tên thanh niên nghe vậy thì triệt để choáng váng.

Vừa rồi họa sát thân, ta cũng đã bỏ ra hai ngàn!

Lại tới một cái nguy hiểm đến tính mạng.

Nguy hiểm đến tính mạng...

Muốn bao nhiêu? Tiểu tử này, muốn giết ta?

Đã là hoàng hôn, hắn thận trọng nhìn mặt Tả Tiểu Đa, càng phát ra cảm giác gương mặt này đột nhiên sát cơ trùng điệp, dữ tợn đáng sợ.

“Trời tối rồi...”

Tả Tiểu Đa mặt mũi hiền lành thở dài một tiếng: "Cần biết, Vô Lượng Thiên Tôn... đêm trăng gió nhẹ, thích hợp giết người phóng hỏa...”

“Đại... Đại sư...”

Tên thanh niên run rẩy, răng va vào nhau cầm cập: "Cái... cái mối nguy hiểm đến tính mạng này, cần bao nhiêu thiện tài mới có thể hóa giải được ạ?”