Chương 23: Tả đạo ma tâm
Một lát sau, màn hình đã dừng lại của Thiên Địa Võng bắt đầu xuất hiện biến hóa, từng cái từng cái gợn sóng dập dờn xuất hiện, từng tầng từng tầng.
Đánh giá sắp được công bố.
Lý Trường Giang cảm thấy tay mình bị nắm chặt, ra là vợ mình nắm lấy cổ tay của mình, nắm chặt tới có chút đau nhức.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua vợ mình, chỉ thấy Hồ Nhược Vân nhìn chòng chọc vào màn hình, nháy mắt cũng không nháy, cực kỳ chăm chú.
Hắn không khỏi thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay của vợ mình: "Yên tâm."
Hồ Nhược Vân không những không có yên tâm mà còn nắm chắc hơn.
Đột nhiên gợn sóng khuếch tán, từ chỗ sâu trong màn hình, bốn chữ đột nhiên xoay tròn bay ra.
Giờ phút này, thân thể Hồ Nhược Vân có chút cứng ngắc.
Bốn chữ, từ nhỏ hóa lớn, cuối cùng hiện lên trên màn hình, đập vào mắt, trong nháy mắt khiến cho người thấy kinh hãi!
Lý Trường Giang lập tức trợn tròn mắt.
Hồ Nhược Vân thì kinh hô một tiếng, chợt giận dữ nói: "Không công bằng! Đánh giá này quá không công bằng, tại sao lại cho đánh giá như vậy! Tả Tiểu Đa cũng không có làm gì sai, người nhà đó cũng được trừng phạt đúng tội, tại sao lại cho Tiểu Đa đánh giá như vậy! Chẳng lẽ trừng ác dương thiện là sai hay sao? !"
Mặt Lý Trường Giang vặn vẹo: "Bà nó, ngươi nhẹ tay nhẹ tay. . . chút, đau đau đau. . ."
Là Hồ Nhược Vân kích động, dùng sức quá mạnh, thuận tay vặn một cái khiến cho cổ tay Lý Trường Giang xanh mét.
Nhưng mà bốn chữ lớn trên màn hình sừng sững bất động, cũng không có vì Hồ Nhược Vân phẫn nộ mà thay đổi!
Bốn chữ đó là…
"Tả đạo ma tâm!"
Chỉ có bốn chữ này, không có đánh giá đẳng cấp!
Giáp Ất Bính Đinh gì cũng không có.
. . .
"Không công bằng!" Gương mặt xinh đẹp của Hồ Nhược Vân đỏ bừng lên, đập bàn một cái: "Ta yêu cầu đánh giá lại một lần nữa!"
Lý Trường Giang bất đắc dĩ thở dài: "Cái đồ chơi này. . . không phải do chúng ta định đoạt?"
Hồ Nhược Vân thở phì phò, hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh nổi.
Lý Trường Giang thở dài, nói: "Đánh giá này mặc dù có vẻ hơi thiên vị nhưng người bình thường cũng không nhìn thấy; chờ hắn vượt qua Kinh Cức Sinh Tử Lộ, có thành tích cao hơn thì mới xuất hiện trong mắt cao tầng. . . ngươi không cần lo lắng như vậy."
Hồ Nhược Vân giận dữ nói: "Cái gì mà không cần lo lắng chứ, ngươi không biết lúc đó mới là lúc sắp xếp chức vị với công tác, trên người đeo một cái đánh giá như thế thì làm gì có cương vị tốt cho Tiểu Đa? Lỡ như gặp được một người có thành kiến, nhìn thấy bốn chữ này thì trực tiếp đưa hắn ra tuyền tuyến, ngươi nghĩ hai chữ pháo hôi chỉ là nói miệng thôi sao?"
Trừng mắt nhìn chồng mình, có chút khó hiểu, nói: "Lý Trường Giang, mấy đứa nhỏ từ trong trường học này đi ra, đứa nào cũng như là con của chúng ta, từ khi nào mà ngươi trở nên máu lạnh như vậy? Làm hiệu trưởng quá lâu?"
Lý Trường Giang khe khẽ thở dài, cả buổi cũng không nói gì, hắn chỉ cho là lúc này vợ hắn vì quá kích động nên nói chuyện không giữ mồm giữ miệng thôi.
Hắn xoa xoa mi tâm, thì thào nói: "Nhược Vân, chúng ta gánh trách nhiệm kiểm tra này, trải qua nhiều lần như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết đánh giá này cũng không quá đáng, có cần ta giải thích kĩ cho ngươi không?"
Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, giương mắt nhìn hắn, hiển nhiên là đang chờ hắn nói tiếp.
Lý Trường Giang bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, kể từ lúc mới bắt đầu thì mục đích của Tả Tiểu Đa chính là muốn khiến cho cả nhà đó không thể xoay người sao? ! Tất cả hành động của hắn đều là vì mục đích cuối cùng này!"
"Mà từ khi mới bắt đầu thì hắn đã thiết lập mục đích cực đoan đó."
"Dựa theo cách xử lý bình thường, làm cho mình thoát tội là đủ rồi. Nhưng ngay từ đầu thì Tả Tiểu Đa đã không định làm như vậy. Hắn làm giống như ngươi mới nói, dùng cách vô cùng tàn nhẫn để ứng phó. Hắn không định để cho người nhà này sống yên ổn, cho dù hắn kết thúc thí luyện, cho dù hắn biết đây chẳng là một cái thế giới giả tưởng, xong chuyện sẽ không còn gặp lại. . ."
Lý Trường Giang cười khổ: "Nhưng hắn vẫn chọn cách tàn nhẫn nhất, dùng cách thức cực đoan vượt qua lẽ thường để xử lý chuyện này, sau đó từng bước tiến lên, không chưa cho mục tiêu một chút đường sống nào."
"Người nhà này mặc dù làm việc hèn hạ, đe doạ khi dễ người khác nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là tội không thể tha chứ? Suy cho cùng thì chỉ là nhân tính âm u, nhân phẩm thấp kém. Nhưng khi dư luận huyên náo lên, toàn thể người nhà này đều lộ ra, rõ ràng khắp thiên hạ đều không còn chỗ cho bọn họ dung thân. . . ai, loại thủ đoạn này."
Lý Trường Giang thở dài: "Thủ đoạn tả đạo, ma tâm quyết tuyệt; đánh giá này. . . cũng không quá đáng!"
Hồ Nhược Vân do dự thật lâu, rốt cục thở dài, lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ này. . . chỉ là kiềm chế quá lâu. . ."
. . .
Một bên khác, ngay lúc trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy hưng phấn, muốn đi đánh người nhà đó thì thí luyện dừng bặt.
Người nào đó vẫn có chút chưa thỏa mãn đi ra khỏi Thiên Địa Tháp, nhìn thấy Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang đứng tại trước mặt mình.
Tả Tiểu Đa giật mình, lập tức nghiêm chỉnh lại, ngoan ngoãn nói: "Chào hiệu trưởng, chào cô Hồ."
Ánh mắt Hồ Nhược Vân trở nên phức tạp, nói: "Thông qua thí luyện không?"
Tả Tiểu Đa chất phác nói: "Thông qua được, chỉ là màn đầu, tuy có khó nhưng cũng không khó lắm!”
Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, nói: "Gặp chuyện gì, độ khó không lớn nhưng dù sao cũng có khó khăn chứ?"
Tả Tiểu Đa ngu ngơ nói: "Cũng không có gì quá khó, chính là gặp chuyện bị người đe doạ, sau đó ta phải nghĩ cách rửa sạch oan ức; chỉ cần kết quả tốt, quá trình có chút kinh khủng trắc trở thì cũng không quan trọng."
Hắn mặt mũi trung hậu đàng hoàng cười cười, còn gãi đầu một cái, nói: "Ta nhớ kĩ lời cô dạy bảo, mọi chuyện đều xử lý rất khoan dung, người sống một đời, có tám chín phần là chuyện không như ý muốn, đứng trên lập trường của đối phương suy nghĩ, suy cho cùng thì lòng người cũng là thịt. . ."
Hắn đứng thẳng người, khuôn mặt trung hậu, nở nụ cười, còn có chút ngượng ngùng, nhìn rất giống như một thiếu niên trong sáng, người vật vô hại.
Tư thái này có thể nói là học sinh mẫu mực của thời đại mới.
Khóe miệng Hồ Nhược Vân giật một cái, liếc mắt nhìn chồng mình, chỉ thấy mặt Lý Trường Giang như đáy nồi, không chút cảm xúc. Hít một hơi, nói: "Ngươi. . . làm không tệ."
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn nói: "May là nhờ có cô dạy bảo."
Hồ Nhược Vân dằn cảm giác lộn tùng phèo trong lòng mình xuống, nói: "Ngươi chuẩn bị một chút, ta dẫn ngươi đến lớp Võ Sĩ báo tin."
"Có ngay."
Tả Tiểu Đa vâng một tiếng, quay người chạy xa, rất là hoạt bát đáng yêu, còn nhảy cẩng lên một cái.
"Yes!"
. . .