Chương 13: Sinh Tử Chi Kiếp Của Tả Tiểu Niệm! (2)

Chương 13: Sinh Tử Chi Kiếp Của Tả Tiểu Niệm! (2)

Sau lưng Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt im lặng, dùng ánh mắt sinh ra không còn gì luyến tiếc nhìn ba mẹ mình.

“Chuẩn bị ăn cơm!”

Ngô Vũ Đình không phát hiện điều gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức trợn mắt trừng một cái, nhéo Tả Trường Lộ: “Người làm cha như ngươi, ngay cả nhi nữ của mình cũng không tin, quá đáng, chưa thấy có người nào làm cha như vậy!” Sau đó vặn eo mà đi.

Tả Trường Lộ có chút mộng bức.

Là ta nói trước sao?

Không phải vừa rồi ngươi nói lớn tiếng nhất à?

. ..

Lúc ăn cơm, Tả Trường Lộ nói một câu: “Tiểu Niệm, trong khoảng thời gian này, ngươi không cần ngày nào cũng về nhà, ngươi đang ở thời khắc mấu chốt, hay là ở Tinh Võ đi, thỉnh giáo sư phụ ngươi nhiều hơn.”

Tả Tiểu Niệm dịu dàng cười: “Không sao, đều chuẩn bị xong rồi.”

Nàng đưa mắt nhìn phụ mẫu, nhìn Tả Tiểu Đa, trong mắt đều là vương vấn thật sâu. Trùng kích Âm Dương giới, không thành thì chết, mặc dù mình có đầy lòng tin, mười phần chắc chín, nhưng trong cái vạn luôn có cái nhất.

Nếu chuyện vạn nhất kia thật sự xuất hiện, vậy trong khoảng thời gian này mình làm bạn bên người nhà sẽ là hạnh phúc cuối cùng.

. ..

Tả Tiểu Đa vừa xới cơm, vừa vận công mắt, chỉ cảm thấy cỗ mát lạnh kia lần nữa vọt lên, nhưng yếu ớt hơn rất nhiều, trong nháy mắt đó, hắn liền nhìn về phía phụ mẫu.

Nhìn xem vận mệnh của phụ mẫu thế nào, để có chuẩn bị.

Vừa nhìn, Tả Tiểu Đa lập tức mộng bức.

Trên mặt Tả Trường Lộ. . . Cái gì cũng không có?

Lại nhìn mẫu thân.

Trên mặt Ngô Vũ Đình. . . Cái gì cũng không có?

Tả Tiểu Đa lập tức mộng.

Chuyện này là sao?

Chữ đâu?

Cảm giác mát lạnh tiêu hao hết cũng không nhìn thấy cái gì.

Chẳng lẽ năng lực vất vả lắm mới có này lại mất linh rồi?

Hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng Tả Trường Lộ không nhịn được, để đũa xuống, đối mặt với Tả Tiểu Đa, ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.

“Cha, sao ngài lại nhìn ta như vậy?”

Tả Trường Lộ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thấy ngươi vẫn nhìn lão tử như chưa bao giờ được nhìn vậy, dứt khoát để ngươi nhìn thật cẩn thận.”

“Nhìn rõ một chút, đây chính là ba của ngươi!”

. ..

Tả Tiểu Đa mang theo lo lắng đối với chuyện của Tả Tiểu Niệm, sự không hiểu vì không nhìn ra cái gì từ tướng mạo của phụ mẫu, cùng với sự hưng phấn vì lực lượng tinh hồn vẫn tiếp tục nhập thể, một đêm không ngủ ngon.

Hơn nữa hắn phát hiện, cho dù hắn vận công động niệm thế nào, cỗ mát lạnh kia cũng không thấy đâu.

“Xem ra, theo năng lực bị khai quật, đã tặng kèm một chút điểm khí vận, ta nhìn Tiểu Niệm tỷ, đã dùng hết.”

Trong lòng Tả Tiểu Đa tính toán.

Nhưng lại có mộtchút không hiểu.

Lúc nhìn tướng mạo phụ mẫu, rõ ràng hắn cũng cảm giác thấy một cỗ mát lạnh xuất hiện, mặc dù rất ngắn, nhưng vì sao lại không nhìn thấy cái gì.

Chuyện này là sao?

Đến sáng sớm ngày thứ hai, Tả Tiểu Đa mang theo hai mắt thâm quầng đi ra cửa phòng, đi học.

Mặc dù đứng giữa một đám tiểu chính thái tiểu la lỵ, đúng là hạc giữa bầy gà, nhưng lại có chút mất mặt.

Mặc dù hắn còn là lớp trưởng. ..

Nhưng vấn đề là . . Ca ca ta mười bảy tuổi, vóc dáng cao một mét tám mươi lăm, đứng giữa một đám đồng học chiều cao bình quân không đến một mét hai. . .

Ca cũng muốn mặt đó.

Nhưng nếu muốn mặt thì không tiến bộ được. . . Vậy không thể làm gì khác là không biết xấu hổ thôi.

Nhưng hôm nay lại khác biệt!

Ca muốn thăng cấp!

Từ hôm nay trở đi, ta không ở nhà trẻ nữa! Ta sắp lên tiểu học!

Bởi vì buổi tối hôm qua. . . Ta đột phá Võ Đồ!

Đêm qua cảm nhận được lượng lượng tinh hồn nhập thể, không ngừng gia tăng, Tả Tiểu Đa vô cùng sảng khoái, không cẩn thận thả một cái rắm, thế mà cảm giác bình cảnh Võ Sĩ của mình, bỗng nhiên mở rộng!

“Nhiều năm khổ luyện không có kết quả, một cái rắm lại oanh mở Võ Sĩ Môn; trước kia là hạc giữa bầy gà, hôm nay lại bay vào đàn Phượng Hoàng !”

Tả Tiểu Đa không kìm lòng được ngâm một câu thơ, cảm giác tài văn chương của mình bay lên.

Sau khi đột phá, hắn cũng không nhàn rỗi, điều động lực lượng tinh hồn quanh người, bắt đầu rèn luyện xương cốt; đến hừng đông, lại rèn luyện được nửa cái đùi phải!

Dựa vào tốc độ một đêm này mà nói, đã sắp vượt qua Tả Tiểu Niệm rồi!

“Lão tử thuế biến, thành thiên tài!”

“Ta là một tên Võ Sĩ!”

Vừa đánh răng, Tả Tiểu Đa vừa hưng phấn, lúc đi ra nhà vệ sinh, không kìm lòng được chắp tay sau lưng, hiện rõ phong phạm cao thủ.

. ..

Đây là lần đầu tiên Tả Tiểu Đa hăng hái đến trường như vậy!

Một đường nhanh chóng!

Vọt thẳng vào văn phòng lão sư Võ Đồ ban cấp hai.

“Hồ lão sư, ta đột phá! Đột phá Võ Sĩ!” Tả Tiểu Đa đắc chí vừa lòng.

“Ngươi đột phá?” Hồ lão sư xinh đẹp ngạc nhiên đến đều trừng lớn mắt.

Trong lớp mình, Tả Tiểu Đa đã lưu ban năm năm!

Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền lương và danh hiệu của Hồ lão sư, gương mặt xinh đẹp cũng có chút tiều tụy. ..

Liên tục năm năm, đều không lấy được tiền thưởng lên lớp.

Lãnh đạo trường học nghiêm trọng chất vấn trình độ dạy học của Hồ lão sư: Một học sinh, mặc dù tư chất kém một chút, nhưng liên tục lưu ban năm năm không có khả năng đột phá Võ Đồ? Lão sư như ngươi quá không xứng chức! Nếu không xứng chức, vậy thì lưu lại trong lớp ngươi trừng phạt ngươi đi!

Lúc đầu Hồ lão sư đã tuyệt vọng, nghĩ rằng Tả Tiểu Đa mười tám tuổi trưởng thành sẽ tự động nghỉ học, mình phải cố gắng một chút kiếm tiền nuôi gia đình.

Nào ngờ bất chợt lại có vui như lên trời như vậy!

Tả Tiểu Đa đột phá!