Bầu trời hoàng hôn, mây cuộn như máu.
Rừng núi hoang vắng, có hai con hắc mã mọc cánh đạp không mà đi, sau lưng kéo theo một cỗ kiệu xe, băng qua giữa dãy núi, vù vù xé gió.
Ngồi trước xe ngựa là một vị lão giả thân hình hùng hổ, mặc áo giáp, mặc dù tóc trắng xoá, nhưng hai mắt như hổ, đem lại cảm giác cực kỳ áp bách.
Trong xe là một cặp mẹ con, mẫu thân là một mỹ nhân trẻ, mặc chiếc váy dài khảm đầy châu báu, đầu đội kim xoa Phượng vũ , như một nữ hoàng.
Trên mặt nàng đầy nước mắt, ôm chặt đứa con, thân run nhè nhẹ.
Đứa con trong ngực nàng chỉ mới hai tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, mặc áo vàng, đẹp như sứ.
Giờ phút này, đứa con ánh mắt ngốc trệ, trong mắt lộ ra sự hoảng hốt cùng không cam lòng như một người lớn.
"Ta mới chuyển thế hai năm giờ lại sắp chết rồi?"
Đứa bé tuyệt vọng rống giận trong lòng.
Kiếp trước hắn sống ở trái đất, còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống đã chết sớm, nguyên nhân là do thức suốt bốn đêm, đột tử trên bàn phím.
Chuyển thế đến thế giới giống như tiên hiệp cổ đại, trí nhớ ở kiếp trước cũng không bị mất đi!
Ở kiếp này so với kiếp trước, có thể nói là một trời một vực.
Phụ thân của hắn là hoàng đế Đại Chu hoàng triều, Chu Viêm Đế!
Chu Viêm Đế, tồn tại bất tử, dưới chướng mấy chục vương triều, ngàn tỉ con dân, hùng binh ngàn vạn, quét ngang Bắc Hoang vực.
Mẫu thân hắn chính là một Tần phi, tên là Chiêu Tuyền nương nương, vô cùng được sủng ái, mặc dù sinh con, Chu Viêm Đế cũng thường xuyên đến thăm tẩm cung của nàng.
Mãi đến một tháng trước, phụ thâ của Chiêu Tuyền nương nương bị vạch trần muốn tạo phản, dẫn tới Chu Viêm Đế giận dữ, Chiêu Tuyền nương nương cầu xin cho cha, nói cha mình bị oan, nhưng bằng chứng rõ ràng, Chu Viêm Đế trong cơn tức giận, đày nàng vào lãnh cung.
Năm ngày trước, Chiêu Tuyền nương nương biết được Hoàng hậu nương nương muốn hại chết nàng, nên tìm tỷ muội quý phi hỗ trợ, trốn khỏi hoàng cung trong đêm.
Lúc này, Chu Viêm Đế đi thăm hoàng triều khác, phải mấy tháng sau mới về.
Chiêu Tuyền nương nương nếu không trốn, nàng cùng con của nàng Chu Huyền Cơ chắc chắn phải chết.
Chu Huyền Cơ thấy mẫu thân kiếp này khóc thê lương như vậy, trong lòng của hắn bỗng đau xót, đưa tay nhỏ, sờ lên mặt của Chiêu Tuyền nương nương , mở miệng nói: "Mẹ. . . Đừng khóc. . ."
Người ở thế giới này thể chất hơn xa người trái đất, Chu Huyền Cơ mới hai tuổi đã có thể mở miệng nói chuyện.
Vì không muốn kinh hãi thế tục, Chu Huyền Cơ bình thường sẽ không nói quá dài.
Thân ở hoàng cung, cây cao chịu gió lớn.
Nghe được Chu Huyền Cơ, Chiêu Tuyền nương nương khóc đến nghẹn ngào.
"Nương nương, phía trước có một con sông lớn , có thể sẽ xuôi về sông Hoang Xuyên, thả hoàng tử xuống đây nói không chừng có hi vọng sống sót."
Ở ngoài xe lão tướng quân bỗng nhiên nói ra, ngữ khí ngưng trọng.
Thả xuống?
Chu Huyền Cơ giật mình, lão thất phu sao mà ác!
Chiêu Tuyền nương nương nghe xong, gỡ xuống sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây là một khỏa mộc châu.
Này mộc châu lớn chừng ngón tay cái, bình thường không có gì lạ.
Nàng đeo sợi dây lên cổ Chu Huyền Cơ, hôn hắn một cái, nói: "con à, mộc châu này sinh ra cùng con, cũng là chứng minh thân phận Đại Chu hoàng tử của con, về sau bệ hạ nếu như điều tra rõ ràng chân tướng, sẽ phái người tới tìm con."
Nói xong, nàng tay phải nhẹ nhàng đặt trên người Chu Huyền Cơ , một đạo kim quang mờ nhạt xuất hiện, bao bọc Chu Huyền Cơ vào trong đó.
Nàng ôm Chu Huyền Cơ ra khỏi cỗ kiệu, nhìn xuống phía dưới.
Đó là một hẻm núi, rộng chừng trăm trượng, ở dưới dòng song mãnh liệt chảy xiết không ngừng, sóng nước đánh vào đá tảng hai bên, tóe lên vô số bọt nước.
Phàm nhân nếu rơi xuống đây, nhất định thịt nát xương tan.
Chu Huyền Cơ thấy vậy liền choáng đầu hoa mắt.
Ở kiếp trước đột tử, ở kiếp này lại thịt nát xương tan ?
"Thật xin lỗi, kiếp sau, nếu như có thể làm mẹ con, nhất định đền bù cho con."
Chiêu Tuyền nương nương nói khẽ, đã lau khô nước mắt, vẻ mặt kiên quyết, nói xong liền ném Chu Huyền Cơ xuống.
Chu Huyền Cơ xaoy một vòng trên không, ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Tuyền nương nương.
Bốn mắt chạm nhau, Chu Huyền Cơ ánh mắt không có hoảng hốt, mà là nồng đậm không rời.
Chiêu Tuyền nương nương thấy vậy liền sửng sốt, đây rõ ràng không phải ánh mắt của đứa trẻ hai tuổi.
Nàng vô ý thức đưa tay, muốn giữ Chu Huyền Cơ lại.
Bịch một tiếng!
Chu Huyền Cơ được kim quang bao quanh rơi vào dòng nước chảy xiết, biến mất không thấy gì nữa, sinh tử không rõ.
Chiêu Tuyền nương nương đột nhiên rút tay về ôm ngực, nước mắt không cầm được tuôn ra.
Nàng thật hận.
Hận chính mình không tranh đấu .
Nếu dựa vào Chu Viêm Đế sủng ái mà trèo lên trên, có lẽ sẽ không gặp phải họa này.
"Nương nương, yên tâm đi, hoàng tử lúc sinh ra đời, trời ban điềm lành, Kỳ Lân đạp không tới xoay quanh trên hoàng cung, cả Thiên Sư cũng nói tiểu hoàng tử cả đời bất phàm, chắc hẳn sẽ không chết như vậy, ngài cứ yên tâm."
Lão tướng quân trấn an, vừa dứt lời.
Hưu!
Một đạo tiếng xé gió truyền đến, một mũi tên xuyên qua trán của lão tướng, máu tươi bắn tung toé, hai con hắc mã cả kinh hí lên một tiếng, xoay người chạy.
Chiêu Tuyền nương nương kém chút ngã xuống, liền vội vàng nắm dây cương.
. . .
Trong dòng sông , Chu Huyền Cơ được kim quang che chở, không thương tổn gì.
Nhìn cành cây, đất đá xung quanh làm tâm tình của hắn rất khó chịu.
Mặc dù Chiêu Tuyền nương nương mới nuôi hắn hai năm, hầu hết đều là do cung nữ chăm sóc, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột.
Hắn thở dài, nói: "Nếu như tương lai có năng lực, ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Tìm Đại Chu hoàng hậu báo thù, sao mà khó.
Cái thế giới này giống như thế giới thần thoại , tu hành là trọng yếu, cường giả vi tôn, cấm quân hoàng cung ai cũng có năng lực phá núi đoạn sông.
Mới hai tuổi hắn căn bản không có tiếp xúc với phương pháp tu luyện, làm sao có thể báo thù?
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác ngực tê rần, cúi đầu xem xét, vòng cổ Chiêu Tuyền nương nương đeo cho liền biến mất, để lại trên lồng ngực một dấu đỏ.
"Đinh! hệ thống Chí Tôn thần kiếm kích hoạt!"
"Đinh! hệ thống thành công dung hợp linh hồn của Kiếm Chủ !"
"Đinh! Bắt đầu ngẫu nhiên rút thưởng!"
"Đinh! Chúc mừng Kiếm Chủ rút trúng 【 bạch ngân 】 Xích Long kiếm, Bạch Hạc kiếm pháp!"
Liên tục bốn giọng nói như điện tử tại vang lên trong đầu Chu Huyền Cơ , khiến cho hắn chấn động.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy trong đầu như sắp nổ tung, trong nháy mắt liền hôn mê.
. . .
Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.
Ở giữa dãy núi, dòng sông mạnh mẽ chảy qua, ở bên bờ, có một tiểu hài nữ tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo vá khắp nơi đang giặt quần áo.
Tiểu hài da trắng ngần, khuôn mặt tú mỹ đáng yêu, thoạt nhìn chỉ có sáu bảy tuổi, ván giặt đồ còn lớn hơn người nàng.
Nàng vén tay áo lên, lấy tay hứng nước lên xoa mặt.
Lúc này, ở thượng lưu trôi tới một quả cầu màu vàng, khiến tiểu nữ hài chú ý.
Nàng ngẩn người, bỏ y phục trong tay xuống, thận trọng đi qua.
Quả cầu ánh sáng kia rất nhanh liền dạt vào bờ sông, nàng tới xem xét, bên trong là một đứa bé, khoảng chừng hai tuổi, nho nhỏ, bàn tay nắm chặt, đang ngủ say sưa .
Kim quang bỗng nhiên tán đi, đứa bé kia liền chìm vào trong nước sông, nàng vội vàng chạy tới, ôm hắn lên.
Mặc dù bị dìm nước, bị nàng ôm, đứa bé vẫn chưa tỉnh lại, như cũ ngủ rất say, nàng khanh khách cười không ngừng.