Sau khi ôm hôn thân mật một hồi lâu, hai mẹ con Bách Lý Vân cũng thay quần áo đi đến chỗ bán xe, chổ này chuyên bán những chiếc xe đắt tiền sang trọng, nơi đây xuất hiện đa phần là giới thượng lưu, rất ít trung lưu.
Nhìn thấy Bách Lý Vân hai người đi vào, mấy nhân viên ở đây liền coi thường khi thấy Bách Lý Vân ăn mặc bình thường, cho rằng Châu Mộng Giai là cô gái ngốc đi yếu kẻ nghèo, không ai muốn ra tiếp đón bọn hắn.
"À, thì ra là coi thường mình nghèo sao, vậy cũng được, để mình tự đi chọn" Bách Lý Vân cũng không để ý đến mấy nhân viên coi thường kia, dắt tay mẹ mình đi vào trong chọn xe, nhìn xung quanh chả có chiếc nào lọt vào mắt hắn.
"Ở đây con chưa thấy xe nào hợp với mình cả, mẹ yêu hãy chọn đi" Bách Lý Vân nhìn xung quanh mấy chiếc xe trước mặt, sau đó quay lại nhìn nàng nói.
"Mẹ chọn sao, vậy mẹ chọn xấu đừng có giận đó nha" Châu Mộng Giai cười nói, kéo tay con trai mình đi vòng vòng khắp cửa hàng xe, cuối cùng chỉ vào một chiếc xe màu đen bóng được đặc ở chỗ riêng biệt.
"Mẹ chọn xe rất đẹp, con thấy nó cũng hợp với mình nữa, vậy lấy nó đi" Bách Lý Vân nhìn chiếc xe màu đen bóng phía trước nói.
"Mày bốc phét vừa thôi, xe này tao chưa thể mua nói chi mày" Đổng thiếu gia lúc này ở đâu ra chế giễu nói, bên cạnh còn có Minh Hằng đi chung, có lẽ hôm qua hai nhà đã quyết định cưới nên Đổng thiếu gia muốn đi mua xe tặng nàng.
"Tao mua được hay không thì ảnh hưởng gì mày !" Bách Lý Vân ôm eo mẹ mình quay lại nhìn Đổng thiếu gia nói, hắn cảm thấy mình có phải mình nhân từ quá không nhỉ.
Minh Hằng khi thấy người phụ nữ bên cạnh Bách Lý Vân liền ngạc nhiên vì nàng biết đây là mẹ hắn, sao có thể bị con trai ôm eo thân mật như vậy được, bổng nói: "Hai người đây là..."
"Đúng vậy, cô ấy là vợ của ta" Bách Lý Vân lạnh nhạt nói.
"Sao...có thể, cô ấy là mẹ ngươi mà" Minh Hằng kinh ngạc nói, nàng không thể ngờ được Bách Lý Vân là người như vậy, cả mẹ ruột của mình mà cũng dám làm.
"Haha, không ngờ mẹ ngươi mà cũng dám chơi" Đổng thiếu gia khi nghe được Minh Hằng nói chuyện thì cười.
"Ta yêu Lý Vân thì sao chứ" Châu Mộng Giai đứng ra nói bảo vệ Bách Lý Vân.
"Đây là loạn luân đó" Minh Hằng cố gắng nhắc nhở.
"Không cần cô khuyên, tôi biết mình đang làm gì, cô không biết gì về tôi cả, tôi không giống ngày xưa nữa đâu rồi" Bách Lý Vân liếc mắt nhìn Mình Hằng nói, nàng bây giờ cách biệt không phải cùng một thế giới rồi.
Ánh mắt của Bách Lý Vân bây giờ lạnh nhạt không giống như sáng hôm qua dễ gần như vậy làm Minh Hằng rất bất ngờ.
"Nói phét, hôm nay ngươi làm sao mua được chiếc xe này" Đổng thiếu gia nghe Bách Lý Vân nói thì khinh thường.
"Đừng lẫn trốn nữa, xuất hiện đi Thứ Nguyên Chi Ác" Bách Lý Vân tỏa ra khi tức khiến tất cả mọi người xung quanh trong cửa hàng đều mất đi sức lực quỳ rạp xuống.
Lúc này một cô gái xuất hiện đứng giữa đám người đang quỳ rạp, dung mạo xinh đẹp hơn những nữ nhân của hắn một ít nữa, khí chất cao quý không gì sánh được, nhẹ giọng nói: "Không ngờ ngươi lại nhận ra sự hiện diện của ta đấy, Thứ Nguyên Chi Thần"
"Là do Thứ Nguyên Thần Châu cảnh báo ta đấy, không nghĩ đến Thứ Nguyên Chi Ác lại là một mỹ nhân tuyệt thế như vậy" Bách Lý Vân cảnh giác đứng trước che chở cho Châu Mộng Giai nói.
Mọi người xung quanh ai cũng không hiểu gì khi nghe hai người nói chuyện, chỉ có Minh Hằng nhìn về phía Bách Lý Vân, nhớ lại câu nói lúc nãy liền hiểu ra tại sao hắn nói giữa hai người cách biệt không chỉ một thế giới.
"Không đánh sao ?" Tà Nguyệt nở nụ cười ma mị nói.
"Không, đánh với cô khác nào tìm chết" Bách Lý Vân đáp lại, hắn đâu điên bây giờ đi đánh với nàng.
"Nàng mạnh lắm sao ?" Châu Mộng Giai phía sau hỏi, bởi vì nàng nghe những người vợ kia của Bách Lý Vân nói hắn rất mạnh, chưa từng thua bao giờ.
"Ừ, rất mạnh, phải nói là vô cùng mạnh" Bách Lý Vân gật đầu đáp, hắn đang thắc mắc là nàng đã bị tiền nhiệm Thứ Nguyên Chi Thần phong ấn mà, sao lại chạy ra được nhỉ.
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ta đúng là bị phong ấn nhưng theo thời gian phong ấn đó không giữ nổi ta, nên ta đã phá phong ấn ra ngoài" Tà Nguyệt giải thích cho Bách Lý Vân.
"Nói ra lý do đến đây đi" Bách Lý Vân lạnh nhạt nói.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi sao ?" Tà Nguyệt tò mò hỏi.
"Không, nếu như ngươi muốn thì ta đã chết rồi" Bách Lý Vân lắc đầu nói.
"Ngươi quả nhiên thú vị hơn lão già kia, này cô gái kia, cô là người mẹ may mắn đấy, có người con là thần như vậy" Tà Nguyệt nhìn Bách Lý Vân và Châu Mộng Giai nói.
"Ngươi có mục đích gì ?" Bách Lý Vân lạnh nhạt nói, hắn không tin Tà Nguyệt đến đây không có mục đích.
"Muốn đánh với ngươi, ta sẽ làm chỗ chiến trường cho hai chúng ta, có thể cho đám nữ nhân của ngươi xem quan chiến" Tà Nguyệt nhìn Bách Lý Vân nói.
"Đưa cái địa chỉ và thời gian đi" Bách Lý Vân ôm eo Châu Mộng Giai nói.