Chương 23: Khu Công Trường

[Chương Kiến Dân du đãng chẳng có mục đích và luôn cảm giác mình không thể hòa mình vào đám người chung quanh đang rộn rộn ràng ràng kia.

Sau đó hắn bất tri bất giác mà đi đến một nơi rất vắng vẻ, rồi cuối cùng hắn đi vào một khu công trường gần đó.

Một ông lão trong khu công trường ngăn cản Chương Kiến Dân và lấy ra đồ cổ của mình để chào hàng…]

Đây là một đoạn giới thiệu vắn tắt mới mà Hạ Húc thấy được sau khi nhìn thấy nhân vật chính Chương Kiến Dân.

Bởi vậy hắn liền có thể xác định, loại kịch bản đặc thù này đúng là dựa theo việc tiếp xúc nhân vật chính để giải khai kịch bản, và đồng thời miêu tả vẫn tương đối tường tận.

Điều duy nhất để cho Hạ Húc bất đắc dĩ chính là, đoạn giới thiệu vắn tắt này cứ mỗi lần tại thời khắc mấu chốt là đều để dấu ba chấm.

Tuy Hạ Húc đã đại khái minh bạch khả năng là do hắn chưa tiếp xúc đến vai phụ của kịch bản, nhưng loại thao tác này vẫn làm hắn tức giận đến nổi nghiến răng.

"Công nhân xây dựng đi chào hàng đồ cổ. . ."

Dù có chút không vui nhưng đã có thêm miêu tả kịch bản thì Hạ Húc cũng chỉ có thể nếm thử hành động.

Kịch bản Chương Kiến Dân ăn chơi đàng điếm và Diêu Đại Vũ tới cửa dây dưa đối với Hạ Húc mà nói không có giá trị gì.

Dựa theo Logic hài kịch thì đây hẳn là chi tiết dùng để chế tạo tiếng cười và làm nền cho kịch bản.

Nếu là người xem phim thì sẽ có thể cười ồ một tiếng, nhưng Hạ Húc lại là một người sáng suốt không có tham dự vào trận đánh cược mà hắn chỉ ở bên ngoài quan sát, cho nên chi tiết này cũng không quá có tính gây cười với hắn.

Huống chi hiện tại Chương Kiến Dân cũng đã bị kết tử. Coi như có thể đánh bạc ra tiền thì Chương Kiến Dân tất nhiên cũng sẽ bị mất sạch, bộ phận kịch bản này đại khái là như vậy.

Hạ Húc cảm giác điều có lợi cho mình chỉ có câu giới thiệu sau cùng.

Công nhân xây dựng chào hàng đồ cổ!

Đây là câu từ rất mấu chốt, vì thật ra nó cũng đã lộ ra không ít đồ vật.

Nếu thay góc độ làm đạo diễn kịch bản phim để suy nghĩ, vậy hài kịch sẽ lựa chọn cảm xúc vui vẻ. Nhưng muốn làm đến điểm này thì kịch bản nhất định phải có sự dao động chập trùng.

Thế thì còn chuyện gì càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn so với việc một gã mới vừa thua sạch tiền rồi lại một lần nữa phát tài?

Bởi vậy cái kịch bản này có tám thành thuộc chủng loại kịch bản mua đồ cổ nhặt được chỗ tốt rồi!

Về ông lão tại khu công trường này thì Hạ Húc vẫn có chỗ nghe qua, trên thực tế ông ta đang có âm mưu!

Vì bình thường một người ăn mặc công nhân chào hàng đồ cổ tại khu công trường thì liền nói rõ, ông ta vừa mới ngoài ý muốn móc ra đồ cổ từ bên trong công trường này, nhưng trên thực tế ông ta đã bỏ ra mấy chục khối tiền để mua sắm hàng nhái rồi đem bán lấy lời.

Bởi vì loại âm mưu này cực kỳ phổ biến, bởi vậy số người bị lừa gạt cũng không ít, cuối cùng đã dần dần tạo thành một cái trào lưu. Thường thường ai mà hơi rõ ràng nội tình một chút thì sau khi nghe xong là sẽ minh bạch đang có chuyện gì xảy ra.

Mà bên trong cái kịch bản « người sắp chết » này Hạ Húc suy đoán có thể nó sẽ chơi một cái phản sáo lộ, so với vụ đánh bạc trước đó không sai biệt lắm.

Đó là nhân vật chính sẽ thu mua món đồ cổ này và lại dùng vận khí nghịch thiên để xoay chuyển thế cục.

Ví dụ như ông lão tại khu công trường này thật ra là người bán đồ cổ chân chính, và đã nhầm nhọt mà đem hàng thật xem là hàng giả rồi bán cho nhân vật chính.

Kịch bản sẽ dùng cách này để tạo dựng ra một cái tình tiết cao trào.

Nếu như dựa theo loại tình huống này để phát triển, như vậy nhân vật chính hoàn toàn có thể kiếm lời một bút lớn.

Có chút phấn khởi trong giây lát, sau đó Hạ Húc rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo, nói: "Nhưng hiện tại có một vấn đề là, Chương Kiến Dân đã bị ta đưa vào bên trong cục cảnh sát, cho nên hắn cũng không có thắng được tiền, như vậy kịch bản này đến cùng có còn dựa theo quỹ tích cũ mà phát triển nữa không?"

Nếu như Hạ Húc không can thiệp vào kịch bản, vậy Hạ Húc sẽ có thể đi theo Chương Kiến Dân để nhặt nhạnh chỗ tốt.

Nhưng đó là một cái nghịch lý, vì khi đó Hạ Húc sẽ không có tiền thưởng, vậy coi như hắn biết rõ có thể nhặt nhạnh đến chỗ tốt thì cũng nhặt không đến.

Vì nhặt nhạnh chỗ tốt thực tế là việc mua và bán, chứ cũng không phải là tặng không.

Nếu báo cảnh sát thì Hạ Húc sẽ dễ như trở bàn tay mà lấy tới mấy vạn khối, còn nếu không báo cảnh sát thì xác suất thu hoạch phi thường thấp.

Như vậy cái nào lấy và cái nào bỏ thì hầu như ai cũng rất rõ ràng. Bởi vậy dù cho Hạ Húc đã sớm thấy được giới thiệu vắn tắt của kịch bản, nhưng hắn cũng vẫn không chút do dự mà báo cảnh sát tới bắt bọn người Chương Kiến Dân.