Ngày hôm sau là thứ bảy.
Thật là vạn hạnh, vì cuối tuần của thế giới này không có loại mỹ danh 'Học bù' như kiếp trước.
Loại 'Học bù' này là buồn nôn nhất, vì cuối tuần tựa như là để giúp cho học sinh theo không kịp tri thức, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại dựa theo tiến độ lên lớp như thường, cho nên vẫn bị theo không kịp chứ hoàn toàn không có ý nghĩa học bù.
Nhưng mà không đi thì lại không được, vì đây chính là quy định cưỡng chế của trường học. Nếu là ngày thường mà lên lớp thì cũng không có gì, nhưng đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mà cũng phải lên lớp, và còn bị thu phí học bù. Trên cơ bản chính là muốn tận lực giảm bớt giờ dạy học.
Mà Hải Lam Tinh này ngược lại đã sửa chữa điểm này tương đối sớm, cho nên hiện tại trên cơ bản không có loại 'Cưỡng chế học bù' này.
Tuy nhiên Hạ Húc vẫn phải đi, mà hắn cần dậy thật sớm để đi. Nhưng cũng không phải hắn đi lên lớp, mà là hắn tiếp tục theo dõi ông chủ tiệm mì Tiết Minh Kiệt.
Ngày đầu tiên Hạ Húc cũng không có thu hoạch gì, vì Tiết Minh Kiệt vẫn như cũ, mà vào cuối tuần thì tiệm mì càng thêm quạnh quẽ.
Mặt trước của tiệm mì sẽ là quán mì sợi, còn một gian đằng sau phòng chính là chỗ ở của Tiết Minh Kiệt. Hạ Húc một mực theo dõi cả buổi sáng đến mòn con mắt, cho đến khi ông ta thu quán đóng cửa tiệm nhưng cũng không có bất luận thu hoạch gì. Đừng nói đến nhân vật chính của kịch bản, mà ngay cả cái bóng của vai phụ cũng đều không thấy đâu.
"Chỉ là hẹn nhau đánh cược mà thôi, không phải sẽ còn chờ đến mười ngày nửa tháng chứ?"
Hôm sau là chủ nhật, Hạ Húc lại nhìn không cả một buổi sáng, khiến cho hắn không khỏi mắng thầm.
Ngày mai liền đến thứ hai, Hạ Húc sẽ phải đi học, cho nên hắn cũng thể thuận tiện theo dõi như hiện tại. Coi như kịch bản có khai triển thì hắn cũng không tốt để đi theo.
Nhưng cuối cùng sự tình cũng không có hướng về phía hỏng bét để phát triển.
Vào lúc hơn một giờ chiều, Tiết Minh Kiệt rốt cuộc đã thu quán đóng cửa tiệm, sau đó ông ta đi đến ngân hàng bản địa cạnh bên. Chẳng được bao lâu thì ông ta liền đi ra và mang theo một cái vali xách tay.
"Mặc dù cái vali này không lớn, nhưng chứa ba bốn mươi vạn thì vẫn được."
Đã biết rõ Tiết Minh Kiệt đang định làm cái gì, vả lại ông ta mới từ ngân hàng đi ra, cho nên Hạ Húc liền đoán được bên trong vali là thứ gì.
Sau khi ra ngân hàng thì Tiết Minh Kiệt liền gọi xe taxi, may mắn là Hạ Húc đã sớm cân nhắc đến khả năng này, vì vậy hắn đã đứng tại vị trí giao lộ thường xuyên có 'Ma kiếm khách’.
Tiết Minh Kiệt cũng chỉ vừa mới ngăn lại xe taxi và chưa kịp lên xe thì Hạ Húc đã trực tiếp nhảy lên yên sau một chiếc xe gắn máy, sau đó hắn ra hiệu mở cho tài xế chờ một lúc rồi đuổi theo chiếc xe taxi chở Tiết Minh Kiệt.
Xe ôm cũng không biết ăn nói như tài xế taxi, cho nên sau khi Hạ Húc nói tốt giá cả thì ông ta liền thành thành thật thật mà đuổi theo.
Chạy được một hồi thì cuối cùng xe taxi của Tiết Minh Kiệt cũng ngừng lại tại một cái cư xá không có người ở.
Kề bên cư xá này đều là các tòa nhà mới xây xong, bởi vậy căn bản là không có bóng người. Cũng chỉ có số ít đội ngũ xây dựng đang thi công trên công trường mà thôi. Còn tại các địa phương khác đều là vắng ngắt, trên mặt đất toàn là bãi cát vàng mấp mô khắp nơi.
Vì không muốn bị phát hiện nên Hạ Húc đã cho tài xế xe ôm đuổi theo từ xa, và đưa mắt nhìn theo xe taxi tiến vào cái cư xá bỏ trống nào đó, cuối cùng hắn liền xuống xe tra tiền và đi bộ vào.
Sau khi đi bộ vào cư xá này thì Hạ Húc liền vừa vặn nhìn thấy chỉ còn gã tài xế xe taxi đi ra ngoài.
Hạ Húc theo phương hướng đi lên và rất nhanh sau đó liền phát hiện đám người Tiết Minh Kiệt và Diêu Đại Vũ.
Đám người bên phía Diêu Đại Vũ vẫn như cũ ăn mặc âu phục giày da, sáu người này trực tiếp dựng một cái lều ngoài trời và bên trong cái lều đặt vào một chiếc bàn vuông. Ngoại trừ sai địa điểm ra thì so với sòng bạc bình thường cũng không khác biệt gì mấy.
Hạ Húc ở xa xa nhìn xem một màn này mà nhếch miệng nói: "Đã nói là đánh cược mà làm ta còn tưởng rằng sẽ đến một cái sòng bạc Macao kia chứ!"
Hạ Húc đã bị ảnh hưởng từ các loại phin ảnh đánh cược, cho nên khi nhìn thấy cảnh đánh cược thì liền theo bản năng mà nghĩ đến sòng bạc ngầm ngập trong vàng son. Nhưng hắn thật không nghĩ tới lần này so với đánh cược bình thường cũng không có khác nhau. Chỉ là tìm nơi vắng vẻ rồi dựng cái lều lên là xong.
Nhưng khi nghĩ đến giới thiệu vắn tắt trong vai phụ « người sắp chết » thì tên nhân vật chính Chương Kiến Dân kia cũng không phải là cố ý tìm đến đánh cược, mà là do hắn sau khi say rượu rồi ngoài ý muốn mới đụng vào đám người này.
Điều này đã nói rõ nơi mà Tiết Minh Kiệt và Diêu Đại Vũ đánh cược cũng không quá bí mật, trên cơ bản sẽ không phải là sòng bạc chuyên ngành như trong phim.