Chương 1: Trở Lại Thời Trẻ

"Đi đi đi! Chúng ta đi ăn cơm thôi nào!"

"Vãi thật chứ! Thứ sáu là cái ngày phiền nhất! Lần nào cũng đều bị lão Lưu Ngốc Tử dạy quá giờ, và còn là một tiết cuối cùng giữa trưa với chiều muộn."

"Àiii, hình như tại cửa trường học mới bán món bún thập cẩm cay đó, chúng ta đi ăn thử nhé?"

Tại trường cấp ba Tinh Thành, sau một tiết cuối cùng của buổi sáng, chuông tan học mới vừa vang lên không lâu, đám học sinh đã rộn rộn ràng ràng tuôn ra khỏi phòng học. Hai ba học sinh hợp thành một nhóm nhỏ vừa nói vừa cười và đi về hướng ngoài cổng trường.

Trường học cấp ba không phải là hình thức khóa chặt, cho nên sẽ không có nhà ăn, bởi vậy các học sinh trên cơ bản đều ra bên ngoài trường để ăn cơm trưa. Điều này cũng dẫn đến xung quanh cửa sau của trường học đã buôn bán phồn vinh chưa từng có.

"Thật tốt quá đi!"

Ngồi tại chỗ ngồi của mình và nhìn xem các bạn học tựa như được giải thoát mà hân hoan nhảy cẫng lên và xô đẩy lẫn nhau để đi ra phòng học, Hạ Húc cũng không vội vã gia nhập vào trong đó, mà hắn lại lộ ra vẻ hoảng hốt và cảm khái rất không thích hợp trên mặt của một vị thiếu niên.

Trên thực tế, Hạ Húc xác thực không phải là thiếu niên chân chính, có thể dùng lời cũ để nói hắn nên tính là một người xuyên việt.

Từ xuyên việt này có lẽ nên để trong dấu ngoặc kép, vì thật ra hắn cũng không xác định là hắn có thật sự xuyên việt hay không?

Bởi vì có một nguyên nhân đặc biệt là thế giới này và Địa Cầu quá mức tương tự. Có thể nói vô luận là phong thổ nhân tình hay là trạng thái xã hội thì đều rất tương tự Địa Cầu.

Ngoài sự khác biệt nhỏ nhặt không đáng kể ra thì gần như nơi này không khác biệt lắm so với Địa Cầu.

Điều này cũng làm cho Hạ Húc có cảm giác mình phảng phất như không phải là bị xuyên việt, mà là hắn đã trùng sinh vào một vị nhân vật chính. Hắn đã một lần nữa thu được thân thể trẻ trung, rồi một lần nữa ngồi ở lớp 12.

Rất nhiều giáo viên cũng đều ưa thích dùng một câu để khuyên bảo các học sinh ghét học: Chờ các em bước vào xã hội thì liền biết rõ trường học tốt như thế nào!

Đối với học sinh ghét học mà nói thì đây chính là một câu nói nhảm, bao quát cả Hạ Húc trước đây cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng quả thật chỉ khi nào tự mình đi thể nghiệm thì mới minh bạch câu nói này thật ra là sự cảm khái và chờ mong phát ra từ nội tâm của đại đa số người trong xã hội.

Không phải ý nói trường học có đời sống sinh hoạt quá mức tươi đẹp, hoặc là hối hận khi không có học tập cho giỏi, mà là do trường học và xã hội là hai loại sinh hoạt khác biệt như ngày và đêm.

Kinh tế, hôn nhân, nhân tình, công việc,… luôn để cho người ta lo lắng như giẫm trên băng mỏng. Vô số tình cảnh khiến cho người ta không thể không miễn cưỡng vui cười giả bộ.

Bước ra cửa trường học là một trận thế thái hỗn loạn đập vào mặt, thật sự có quá nhiều áp lực và lo lắng. Chúng như từng sợi gông xiềng nặng nề đè ép cho người hít thở không thông, và cũng gắt gao trói buộc thiên tính của con người, để cho người ta rốt cuộc tìm không được sự hăng hái đã từng có, và nội tâm người ta đều thời khắc tràn ngập phiền muộn và táo bạo.

Vào lúc đêm khuya vắng vẻ, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người không thể tự đè xuống một luồng ý nghĩ trốn tránh đang dâng lên, và tự nhiên bọn họ sẽ nhớ lại hoàn cảnh sinh hoạt trong trường học.

Mặc dù trong lớp học cũng có phiền muộn áp lực sợ hãi, nhưng chỉ là những việc nhỏ để cho người ta buồn cười khi nhớ lại.

Lên lớp học có lẽ rất nhàm chán, nhưng lại có rất ít chuyện ưu phiền. Sự không buồn không lo và an bình nhàn nhã mới là điều chủ đạo trong lớp học.

Đây có lẽ là quãng thời gian rất an bình trong đời của rất nhiều người, và cũng là thời gian mà người ta sống được giống người nhất.

Mỗi lần nhớ lại thì hầu như ai cũng đều hối hận, cũng không phải hối hận do không có học tập cho giỏi, mà hối hận do mình không có hưởng thụ thật tốt đoạn thời gian đó, vì rốt cuộc bọn họ sẽ không thể quay trở về.

"Thế nhưng mà. . . mình đã trở về được!"

Hạ Húc cười toe toét cả miệng, đó là nụ cười hân hoan phát ra từ nội tâm của hắn.

Thời gian Hạ Húc xuyên việt đã là một tuần, nhưng mỗi lần nhớ tới thì từng tế bào trên cỗ thân này đều đang hoan hô vui sướng.

Cứ việc thế giới này đã không gọi là Địa Cầu nữa, mà nó gọi là Hải Lam Tinh. Cứ việc tình hình gần đây của chủ thể cùng tên với hắn cũng không quá tốt, nhưng còn có điều gì đáng quý hơn khi một lần nữa thu hoạch được thân thể trẻ trung và quãng đời thanh xuân này chứ?

Điều này đã đủ để cho Hạ Húc phi thường thỏa mãn!