Chương 19: Chùy sắt lớn không đập chết được ngươi!

"Ầm!"

Hạ Hiểu Thiên một tay xách theo chùy sắt không tỉ lệ thuận với hắn, từ bên trong phế tích đi ra.

Đầu heo đang gắng sức chui vào bên trong, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn.

"Hừ hừ?"

"Hừ bà nội mày!"

Sau khi quát xong, hai chân hắn bước ra, mỗi một bước đều dùng khí lực toàn thân, nhanh chóng chạy về phía đầu heo.

Hai cái chùy thiếu chút nữa đem hắn đập nát, bây giờ công lực tăng lên, hắn liền muốn đòi lại toàn bộ.

Vì vậy, một bộ dáng phi thường không hài hòa tự nhiên được sinh ra.

Một người gầy chỉ còn da bọc xương, thật giống như một bộ xương người, hai tay nắm chùy sắt còn muốn lớn hơn cả hắn, giơ lên thật cao.

"Ầm!"

Hạ Hiểu Thiên nắm bắt thời cơ quá tốt.

Đầu heo đang đứng trạng thái nửa vời, hoàn toàn không thể né tránh.

Có cừu báo cừu, có oán báo oán.

Chùy sắt đập vào giữa thận, một tiếng heo kêu vang trời.

Hoàng cục trưởng đứng ở cửa lò mổ, mồ hôi đầy đầu.

Mấy chục năm mưa gió, tạo cho hắn tinh thần bình tĩnh như hiện nay.

Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho người khác rằng mình cũng rất sợ.

"Cục trưởng, chúng ta nên làm sao đây?"

Cục phó nghe được tiếng heo kêu, hỏi một câu.

"Canh chừng tốt ở bên ngoài, không nên đi vào gây thêm phiền toái cho đồng chí tổ chuyên án."

Thật ra thì Hoàng cục không biết, đồng chí tổ chuyên án trong miệng của hắn, đã té ngã bất tỉnh.

Đang gắng sức tử chiến lại là người khác.

"Hôm nay không đánh đến hai quả thận của ngươi đều rớt ra ngoài, ông mày sẽ không mang họ Hạ!"

"Hừ hừ!"

Đầu heo dùng một con mắt còn sót lại trừng lớn, tràn đầy tức giận.

"Hừ hừ? Ngươi còn dám hừ hừ?"

Hạ Hiểu Thiên mở trừng hai mắt, lần nữa quăng chùy sẳt trong tay đi, dùng toàn bộ sức lực giáng xuống.

"Ầm!"

Khí lực hơn ngàn cân, vung một chùy sắt lớn giống như thân thể to lớn của nam tử trưởng thành, phía trên phủ đầy gai.

Sẽ sinh ra hiệu quả gì?

Hạ Hiểu Thiên nói cho ngươi biết, máu thịt tung tóe, sâu đủ thấy xương!

Một kích này đập cho mắt của đầu heo đều lòi ra ngoài, cả người giãy giụa càng kịch liệt.

Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.

"Cạch cạch cạch! !"

Hạ Hiểu Thiên điên cuồng vung mạnh, liên tục đập ba cái.

Cơ hồ đem nửa người của đầu heo đập không chừa chỗ nào.

Về phần thận?

Sớm đã không thấy tăm hơi.

"Ngươi có biết là dung mạo ngươi rất xấu không? Giống như là một quả dứa phơi khô, hoặc là một trái sầu riêng có vẻ ngoài xấu xí!"

Một bên dùng chùy sắt nện đầu heo, một bên thì miệng giống như máy nhắn tin điên cuồng phát tiết.

"Hừ hừ!"

Đầu heo thê thảm đến không nỡ nhìn, rống cổ gầm lên.

Rốt cuộc xoay người lại, cầm thiết chùy trên tay trái đập xuống Hạ Hiểu Thiên.

"Ầm!"

Sàn nhà vỡ nát, đá văng tung tóe.

Quay đầu nhìn lại, Hạ Hiểu Thiên đã lách vào khu ướp lạnh.

Hai tay vung thiết chùy, hướng về phía quả thận chưa hao tổn gì của đầu heo nện xuống.

"Ầm!"

Chùy đâm vào bên hông dễ như trở bàn tay, đầu heo vô cùng khó xử.

Rốt cục cũng rảnh tay tốn sức ra đòn, kết quả ‘Bộ xương khô’ lại giống như một con lươn, trơn nhẵn không cản trở chui vào khu ướp lạnh.

Hơn nữa lại không chút nương tay, bắt đầu tiếp tục đập đầu heo.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

"Ầm!"

Con mắt đầu heo vằn vện tia máu, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.

Có thể thấy sự tức giận của nó đến cùng là đến mức nào.

Luôn luôn coi nhân loại là con kiến, không nghĩ tới tối nay lại bị một con kiến cho ăn chùy cuồng bạo như vậy.

Nếu thừa nhận thì thật mất mặt với chính mình!

Khung cửa của khu ướp lạnh, trực tiếp bị húc nát.

Đầu heo hoàn toàn được giải phóng, trong lỗ mũi phun ra hai dòng khí lưu, xoay người lại.

Từ trên cao nhìn chằm chằm Hạ Hiểu Thiên.

Thật giống như đang ấp ủ cái gì, một giây kế tiếp sẽ bùng nổ.

"XXX ngươi!"

Trong cơ thể, cảm giác đói bụng không ngừng thúc giục hắn nhanh chóng kết thúc trận chiến, bổ sung tinh hoa thiếu hụt.

Cho nên Hạ Hiểu Thiên quyết định dứt khoác tiến lên, đập chùy vào ngay đầu.

"Ầm!"

"Gào!"

Một kích này trúng vào chính giữa đầu heo, đầu heo hét thảm.

Kình khí bên trong đan điền tuôn trào ra, giống như núi lửa bộc phát.

Dọc theo kinh mạch, chảy vào hai tay.

"Hô!"

Ngọn lửa màu đỏ thẫm chợt nổi lên, quần áo trên cánh tay trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Chùy sắt trong tay bị đốt nóng hừng hực, lại lần nữa đập về phía đầu heo.

"Ầm!"

Một đòn liền đem đầu heo đập bể, dòng máu màu nâu đen giống như suối phun phóng lên cao.

Không chỉ có như thế, ngọn lửa trên đầu chùy sắt lại theo vết thương chảy hết vào trong đầu heo

"Xuy!" "Xuy!"

Từng trận khói trắng bốc lên, chùy sắt trong tay đầu heo hướng về phía Hạ Hiểu Thiên đập xuống.

"Ầm!"

Hắn cũng không phải là loại người bảo thủ, vì giết chết đầu heo mà trơ mắt nhìn mình bị ăn chùy.

Lúc trước khi đầu heo phóng chùy vào người hắn nhưng không đập chết hắn, cùng với việc sử dụng sức mạnh của con quái vật này có quan hệ rất lớn.

Hóa giải lực tấn công lớn như vậy, không thể không sợ.

Trước mắt, có một đòn tấn công liều mạng như vậy, Hạ Hiểu Thiên không dám đánh cuộc mình có thể chịu nổi hay không.

Gánh nổi cũng còn đỡ, một khi gánh không được.

Chỉ có thể nói một tiếng GAMEOVER!

Buông đôi tay ra, trượt chân một cái, trực tiếp vọt tới sau lưng đầu heo.

Không đợi nó tiếp tục có hành động, hai chân nhún một cái liền nhảy lên.

Hai tay tạo thành trảo, từ phía sau ót móc về hai mắt của nó.

"Phốc xuy!"

Hạ Hiểu Thiên cảm giác ngón tay của mình giống như là cắm vào bên trong trái cây.

Chẳng qua là trái cây đông lạnh này, vô cùng âm u lạnh lẽo.

Giống như, chỉ trong trong nháy mắt sẽ bị đông cứng.

"Xuy xuy xuy. . ."

Nội kình nóng bỏng như lửa theo ngón tay tràn đại não của đầu heo, bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.

"Hừ hừ! !"

Đầu heo vung chùy sắt trong tay vào giữa lưng Hạ Hiểu Thiên.

"Ầm!"

Chẳng qua đáng tiếc là lực không mạnh bằng đứng chính diện.

Giơ tay về phía sau lưng, sức mạnh cơ hồ giảm đi một nửa.

Mà chút lực sát thương ấy, Hạ Hiểu Thiên vẫn còn chịu nổi.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Đầu heo không ngừng công kích, đập chùy về phía sau.

Hai tay Hạ Hiểu Thiên gắt gao ôm lấy đầu của nó, bấu vào hốc mắt.

Nội lực liên tục không ngừng truyền vào, như đang nướng đại não cùng với máu thịt.

"Hắc hắc, hôm nay để xem hai người chúng ta ai chịu không nổi trước."

Khóe miệng hắn tràn ra từng vết máu, một lần hai lần, nhìn như không có gì đáng ngại.

Nhưng ba bốn lần tiếp tục như thế, cũng chỉ là đang chơi liều mạng!

Nếu như bình thường, Hạ Hiểu Thiên tuyệt đối sẽ không kiên trì tiếp, đã sớm buông tha.

Bởi vì đau!!

Cả người trên dưới không có mấy cái xương lành lặn, bên trái thân thể cùng sau lưng, đều có nhiều lỗ máu.

Cứng rắn như sắt cũng có cực hạn.

Tóm lại, mỗi một chỗ thần kinh đều truyền đến cảm giác đau đớn.

"Oán thể đúng không? Muốn lột xác thành quái đúng không? Ha ha, để cho ta đập thành cái bộ dáng này, phỏng chừng nguyện vọng của ngươi không thành rồi. Cho dù hôm nay không thể giết chết ngươi, nhưng vẫn có thể làm hoãn thời gian ngươi lột xác chứ?

Hai tên bất tỉnh ngoài kia đã sớm báo cáo tin tức. Trong thời gian một ngày, đủ để có người mạnh hơn chạy đến huyện Z, sau đó giết chết ngươi!"

Hạ Hiểu Thiên nói ra từng chữ từng câu, bất kể đầu heo có nghe hiểu hay không, ra sức kích thích nó.

"Hừ hừ hừ! !"

"Rống cũng vô dụng, ta tìm thấy căn nguyên của ngươi rồi."

Vừa nói xong, hắn kích nổ tất cả nội lực bên trong đan điền.