Chương 1: Máy Mô Phỏng Nhân Sinh

Vào một buổi sáng sớm, mưa rơi tí tách trên mặt đất, toàn bộ Lưu gia thôn được bao phủ trong một màn mưa.

Dưới mái hiên trước cửa nhà,Nhị Nha ngồi trên chiếc ghế dài bằng tre, chống cằm và không ngừng nhìn về phía con hẻm.

Rốt cục, một bóng người cao lớn đã xuất hiện tại lối vào của con hẻm.

Mắt Nhị Nha sáng lên, từ trên ghế nhảy xuống, cái ghế kêu lên mấy tiếng giòn giã.

“Cố Dương ca ca, hôm nay trời mưa, huynh đừng vào núi nữa.Hãy tiếp tục kể câu chuyện về Tôn hầu tử sau khi hắn ta bị giam dưới núi Ngũ Hành Sơn đi, sau đó hắn ta thế nào.”

Nam tử gọi là Cố Dương ngẩng đầu lên, cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng noãn, “Lần sau nếu có rảnh ta lại kể cho ngươi nghe, thương đội đã đến, ta phải đem lâm sản đi bán.”

Nhị Nha nhìn thân ảnh của hắn rời đi, có chút mặt đỏ tai nóng, mơ màng nói: “Cố Dương ca ca dáng dấp thật anh tuấn, nếu sau này có thể gả cho hắn thì thật tốt…”

Nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy thẹn thùng.

Nàng năm nay đã 11 tuổi dựa theo thôn lệ cũ thì chừng hai năm nữa đã đến tuổi lập gia đình.

Cố Dương đi không bao xa, lại gặp được một vị đại thẩm, chào hỏi hắn rất nhiệt tình:”Cố Dương lần trước ta giới thiệu vị cô nương kia với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào?”

“Ta có thể chắc với ngươi rằng, đây chính là cô nương xuất nhất thập lí bát hương, lại xinh đẹp hiền lành.Những người đi đến nhà nàng cầu hôn, đều muốn đem cữa nhà nàng đạp phá rồi.Người ta lại chọn trúng ngươi, nàng nói:”Ta cũng không cần cái gì của hồi môn, chỉ cần mang theo một ít thịt khô, hay là bất cứ thứ gì cũng được …”

Cố Dương nhìn vị đại thẩm thật sự nhiệt tình, cười khổ nói:”Cửu thẩm, con người của ta phỏng đãng đã quen, liền không dám làm chậm trễ con gái người ta, ngươi giúp ta cự tuyệt đi.Ta còn phải trở về lấy lâm sản đây …”

Nói xong hắn tranh thủ thời gian chạy đi.

“Ai ai, ta còn chưa nói xong mà…”

Sau khi Cố Dương thoát khỏi Cửu thẩm, mới thở dài một hơi.

Cô nương mà bà ấy đang nói đến, mới 14 tuổi, nhưng đã có dáng dấp cao lớn vạm vỡ, hắn thực sự chịu không nổi.

Đột nhiên, hắn cười khổ một tiếng: “Người xuyên việt lại biến thành cái dạng này như ta, đúng là không có một người nào.”

Trong lòng hắn đúng là cất giấu một cái bí mật kinh thiên động địa, hắn kỳ thật cũng không phải là người của thế giới này, mà là người đến từ Địa Cầu, hai năm trước đã xuyên tới đây.

Hơn nữa còn có phong cách ăn mặc rất hiếm thấy.

Hai năm nay, hắn ngay cả Tân Thủ thôn đều chưa đi ra ngoài.

Cái thôn này gọi là Lưu gia thôn, ở sâu bên trong núi, Nói về độ vắng vẻ. Phiên chợ gần nhất đi đến cũng phải mất một ngày một đêm.

Người ở Lưu gia thôn cũng vì tránh né sưu thuế cao cùng lao dịch mới di chuyển đến bên trong vùng núi rộng lớn này.

Hai năm trước, Cố Dương xuyên qua ngay tại phụ cận rừng cây, xém chút nữa đã chết đói, nhờ có người của Lưu gia thôn thu lưu.

Hắn ở nơi này đã hai năm, một bên học tập ngôn ngữ của nơi này, một bên học tập cách đi săn, trồng trọt, cũng đã bắt đầu hoà nhập vào cái thế giới này.

Trong núi lớn, tin tức hầu như bị phong toả.Đến bây giờ hắn chỉ biết quốc gia này gọi là Đại Chu.

Lưu gia thôn thuộc về địa giới của Giang Châu, ở bên trong dãy núi Liên Sơn.

Mà ở thế giới này cũng có đủ loại cường giả đi qua đi lại.

Thợ săn lợi hại nhất trong thôn cũng chính là người đã cứu mạng hắn Lưu Thạch Đầu, một quyền đem một con báo đánh chết.

Theo lời nói của Lưu Thạch Đầu, công Phương Hằng hiện tại của hắn chỉ là loại công Phương Hằng thô thiển nhất, đối với cao thủ chân chính mà nói, căn bản không coi ra gì.

Cố Dương liên tục khẩn cầu Lưu Thạch Đầu đem công phu gia truyền truyền lại cho hắn, Lưu Thạch Đầu cũng đã đáp ứng.

Sau hai năm luyện tập, thân thể của hắn cũng đã rắn chắc hơn vài phần, khí lực cũng tăng lên một đoạn.Lưu Thạch Đầu có nhắc đến cảm giác với khí, nhưng cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng cảm giác được loại khí này.

Lưu Thạch Đầu liền an ủi hắn, nói hắn tuổi tác quá lớn, đã bỏ qua giai đoạn luyện công tốt nhất, nên tiến bộ mới chậm như vậy.

Cố Dương biết đây chẳng qua là Lưu Thạch Đầu đang an ủi hắn.Tư chất của hắn rất kém.

Nếu không có gì bất ngờ, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện trở thành võ giả.

Nhưng mà Cố Dương cũng không hoàn toàn hết hi vọng.

Hắn vẫn còn một con át chủ bài.

Thời điểm xuyên qua nơi này, trước mặt của hắn xuất hiện một cái bảng, tên là “Máy Mô Phỏng Nhân Sinh”.

Cái này chính là bàn tay vàng của hắn

Ps: xuất hiện rồi kaka =))

Chỉ là bàn tay vàng này không có cách nào sử dụng được, mỗi lần mở ra, đều sẽ hiện lên một nhắc nhở, “Số dư còn lại không đủ, xin mời nạp tiền.”

Hắn thử đủ mọi cách, cuối cùng xác nhận rằng chỉ có thể dùng tiền tệ của cái thế giới này để nạp tiền.

Tính đến thời điểm hiện tại hắn đã tiêu phí hơn tám nghìn văn tiền, cũng chính là hơn tám lượng bạc.

Cố Dương tin tưởng, chỉ cần không ngừng tiêu phí, đến một ngày nào đó, hắn sẽ tích luỹ đủ số lượng để kích hoạt được bàn tay vàng.

Lúc này đã về đến nhà.

Lưu gia thôn này là một sơn thôn vắng vẻ, cách mấy tháng trời, mới có thương đội đến đây, chủ yếu là thu mua hàng da, dược liệu các loại.

Cố Dương đem đồ vật dành dụm được trong mấy tháng này đều đem đến, quý giá nhất chính là một bộ lông chồn hoàn chỉnh.

Sau khi cò kè mặc cả, hắn bán được tổng cộng 2 lượng bạc.

Cái giá này khẳng định là lỗ nặng.

Nhưng cũng không có cách nào khác, đây chính là thị trường của người mua.

Nếu không bán cho bọn hắn, đến phiên chợ gần nhất, chỉ có thể dùng vật đổi vật, ở trong núi lớn này, không ai dùng cái đồ chơi là ngân lượng này. Những thương nhân lưu động này, chính là hắn cố ý dặn dò, mới mang theo ngân lượng lên đây.

Cố Dương bán xong hết đồ vật, lập tức quay về nhà, đóng cữa lại.

Hắn mở hệ thống ra, hít sâu một hơi, lựa chọn “nạp tiền”.

Hai lượng bạc trong tay lập tức biến mất.

[ Nạp tiền thành công, số dư hiện tại là 10.3 ]

[Ngươi có xác nhận sử dụng máy mô phỏng nhân sinh hay không? Sử dụng một lần, tiêu tốn 10 điểm kim tiền.]

Cố Dương nhìn thấy thông báo nhắc nhở này, mí mắt đã có chút ẩm ướt.

Hắn không thể chờ đợi được nữa lập tức chọn “xác nhận!”

Lập tức trước mặt hắn xuất hiện từng dòng văn tự.

[Hai mươi tuổi, ngươi lưu lạc đến Lưu Gia Thôn, được thôn dân Lưu Thạch Đầu thu nhận]

[Hai mươi hai tuổi, ngươi quyết định theo thương đội ra ngoài xông xáo, trên đường đi gặp được một đội săn bắn khác, xảy ra chém giết.Ngươi nhảy vào lòng sông, may mắn thoát chết.]

[Ngươi bị thương nặng, được một vị thương nhân họ Vương cứu giúp.Vì báo đáp ân cứu mạng, ngươi đến cữa hàng của hắn làm chưởng quầy năm năm.]

[Hai mươi bảy tuổi, ngươi tích luỹ đủ tiền, mua một bản <>, bước vào con đường tu luyện.]

[Ba mươi bảy tuổi, ngươi bỏ ra thời gian mười 10, cuối cùng đã luyện thành đệ nhất trọng, trở thành võ giả cửu phẩm.]

[Bốn mươi tuổi, ông chủ của ngươi chọc phải một vị võ giả thất phẩm, hắn giết đến tận cữa, ngươi liều mạng chống cự, bị giết chết ngay tại chỗ, kết thúc một đời người.]

Đây là kết thúc rồi à?

Sau khi Cố Dương xem xong cũng có chút im lặng.

Bỏ ra vài chục năm, mới đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất của võ giả.Tư chất này thật sự rất kém, kém đến mức khiến người ta giận sôi.

Nói cách khác, nếu hắn không có bàn tay vàng thì cả đời này của hắn cũng chỉ có như thế này.

Có được xem là người xuyên việt kém cỏi nhất không nhỉ?

[Kết thúc mô phỏng, ngươi có thể giữ lại một trong các hạng mục sau]

[Một, cảnh giới võ đạo lúc 40 tuổi]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc 40 tuổi]

[Ba, nhân sinh trí tuệ lúc 40 tuổi]

Cố Dương nhìn thấy những hạng mục này, trong lòng cuồng hỉ.

Nói cách khác hắn lập tức có thể có được cảnh giới võ đạo lúc 40 tuổi hoặc có thể là kinh nghiệm võ đạo,nhân sinh trí tuệ lúc 40 tuổi.

Lại có chuyện tốt như vậy.

Cố Dương không chút do dự, lựa chọn một!

Hiện tại đối với hắn mà nói, đương nhiên cảnh giới võ đạo là quan trọng nhất.

Có một câu nói rất hay luyện võ không luyện công, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Công lực mới là vương đạo.

Sau một khắc, Cố Dương liền cảm giác được bên trong cơ thể có một cổ nhiệt khí đang lưu chuyển toàn thân,trong đầu đột nhiên xuất hiện pháp quyết của một môn công pháp, đó chính là pháp môn <> tầng thứ nhất.

Chân khí trong cơ thể hắn đã vận hành lưu loát, giống như là đã luyện 10 năm ròng.

Hắn đã chính thức bước vào hàng ngũ võ giả cửu phẩm.

“Vậy là xong rồi?”

Cố Dương vẫn còn chưa thể hoàng hồn, đột nhiên một quyền đánh lên khung cửa, chân khí vận chuyển, chỉ nghe một tiếng phịch, nắm đấm của hắn trực tiếp xuyên thấu qua khung cửa.

Hắn nhìn lại bàn tay của mình không có chút tổn thương nào, lại nhìn cái lỗ trên khung cửa, trong lòng có chút xúc động.

Hắn ta biết rằng kể từ giờ phút này, những ngày tháng gian khổ trước kia đã không còn nữa.