Chương 10: Thiên tài cấp căn cốt, thông minh như yêu!

Ngày thứ ba, Cố Thiếu Dương đi ra khỏi phòng nhỏ.

Sắc mặt hắn hồng hào phơn phớt xanh lơ, đôi mắt trong vắt, tinh thần rất hưng phấn cả có loại cảm giác không thể nói ra được.

" Luyện Khí cửu trọng. ."

Cố Thiếu Dương rất hài lòng với kết quả lần bế quan này, thế như chẻ tre giống như một hơi phá tan hai tầng ngăn cách luyện khí bát trọng và Luyện Khí cửu trọng.

Tất nhiên, cái giá phải trả là Nguyên thạch trên người hầu như đã tiêu hao sạch.

" Tư chất căn cốt sau khi tăng lên, hiệu quả tu luyện nâng cao không biết bao nhiêu lần. . Đây chính là cảm giác của thiên tài à. ."

Cố Thiếu Dương càng ngày càng cảm thấy tư chất đối với võ giả rất quan trọng.

Tỉ như bây giờ căn cốt tư chất của hắn là thượng đẳng, đối với sự chuyển hóa nguyên thạch hiệu suất gấp ba lần trước đó.

Thân thể trước đây luyện năm năm mới đạt tới luyện khí tầng bốn, còn hắn mới chỉ dùng hơn một tháng đã liên tiếp đột phá tới Luyện Khí cửu trọng.

Trong đó đương nhiên nguyên nhân quan trọng là bởi vì nguyên thạch, nhưng ảnh hưởng của tư chất cũng không thể coi thường được.

Tư chất thượng đẳng và tư chất hạ đẳng đã có sự chênh lệch lớn như thế, vậy nếu tư chất cấp độ thiên tài, cấp độ yêu nghiệt và cấp độ yêu nghiệt tột cùng thì sao?

Cố Thiếu Dương biết rõ, trên thế giới này khẳng định là có rất nhiều bình thường không cách nào so với người có tư chất thiên tài yêu nghiệt, đồng thời bọn họ còn đoạt được tài nguyên nguyên thạch để tu luyện, vậy thì tốc độ tu luyện kia khủng bố đến cỡ nào?

Không cách nào tưởng tượng được.

Cho nên Cố Thiếu Dương suy nghĩ,căn cốt thượng đẳng, vẫn còn rất bình thường.

Con đường nâng cao căn cốt tư chất của hắn, vẫn còn gánh nặng đường xa.

Nghĩ đến, thân hình Cố Thiếu Dương đang đi tới chỗ kiểm tra dành cho đệ tửu ngoại môn của tông môn, rất nhanh hắn đã qua được đó.

Sau khi lịch lãm một chuyến trong Kỳ Liên sơn mạch, tốc độ thân pháp của hắn tăng lên rất nhiều.

Không cần phải giống như kiểu trước đây, chào hỏi lôi kéo làm quen với từng người (*nghĩa xấu).

Đệ tử ngoại môn đang đi lại, khắp nơi chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên tai, sau đó một thân ảnh đã xuất hiện cách đó mười mấy mét, ngay cả bộ dáng Cố Thiếu Dương thế nào bọn họ cũng không nhìn rõ.

Hôm nay là ngày tông môn khảo hạch, vì vậy trên đường đi đệ tử ngoại môn lui tới nhiều hơn rất nhiều so với ngày thường.

Cố Thiếu Dương một đường đi đến kiểm tra nơi, một đường thu hoạch được căn cốt ngộ tính không dưới năm mươi điểm.

Tuỳ ý lấy ra một viên hạ phẩm Nguyên thạch hấp thu, trên mặt Cố Thiếu Dương lộ ra nụ cười thản nhiên.

Năng suất chuyển hóa Nguyên khí lên bảy thành!

Hắn đã tiến vào nhóm thiên tài!

Bởi vì ngộ tính tăng thêm một khoảng, nên đầu óc của hắn cũng trở nên thông minh hơn.

Khi nhìn bất kỳ đệ tử ngoại môn nào, từ đường đi dáng dấp thói quen...Hắn có thể đoán được đối phương luyện tập vũ kỹ gì, thực lực bao nhiêu.

Nếu có người động thủ với hắn,chỉ sợ đối phương vừa nhấc tay lên, trong đầu Cố Thiếu Dương liền đã hiện ra mười mấy loại phương pháp phá giải chiêu thức đó.

Người bình thường luyện võ kỹ trước mặt Cố Thiếu Dương phía trước, chỉ sợ là chỉ cần nhìn một lần hắn đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được.

Dùng một một từ hình dung ngộ tính này của Cố Thiếu Dương lúc này là.

Liệu địch tại trước tiên!

Nâng một phản mười!

Thông minh. . Như yêu!

Trên tiểu quảng trường của Tông môn dùng để khảo hạch đệ tử ngoại môn không ngừng vọt tới, hối hả bận rộn.

Nơi xa bỗng nhiên truyền đến từng trận rối loạn.

Cố Thiếu Dương giương mắt nhìn lên, rối loạn đến từ ba phương hướng, theo thứ tự là từ ba người đưa tới.

Một khuôn mặt thô kệch, long hành hổ bộ, thắt lưng đeo một thanh trường đao màu xanh lam nhạt.

Mạc Phong!

Người kia thì mặc một thân trang phục màu đỏ, mày mắt xinh đẹp khí chất ngất trời nhưng hời hợt dị thường, có loại cảm giác tránh xa người ta ngàn dặm.

Đó chính là Hạ Thanh Thu mà Cố Thiếu Dương đã gặp lần trước tại Tàng Kinh Các.

Người cuối cùng phong cách cử chỉ rất nhanh nhẹn, dung mạo khôi ngô, mặc dù còn thua Cố Thiếu Dương, nhưng cũng là mỹ nam tử thế gian hiếm có.

Nguyên lai là Đường Minh.

Tông môn khảo hạch nửa năm, ba đại cao thủ ngoại môn đều đến đủ.

Trong ba người Đường Minh là người có nhân khí cao nhất.

Vô luận hắn đi đến chỗ nào cũng có một đám mắt hồng tâm nữ đệ tử bao quanh mắt dán vào, quả thực giống như đại minh tinh ở kiếp trước.

Sau khi ba người đó đến, lại chờ trong chốc lát, hai người một già một trẻ liền đi đến.

Lão gỉa râu tóc đều trắng, mặt mày hiền hậu, Cố Thiếu Dương tiền thân đã gặp qua hắn, là chấp chưởng quản lý hết thảy công việc ở ngoại môn Lâm trưởng lão.

Một người khác thì mặc một thân áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị tựa như băng xuyên vạn năm, trong lúc hành tẩu thỉnh thoảng thấy tranh vanh.

Cố Thiếu Dương không nhận ra hắn, nhưng mà hắn biết, y phục màu trắng này, là đệ tử hạch tâm trong Thanh Vân Tông mới có tư cách mặc!

" Đó là Quý Phong sư huynh! "

" Lần khảo hạch này vậy mà Quý Phong sư huynh cũng tới? ! "

" Đúng vậy à, nghe nói mấy ngày trước hắn không phải vừa vặn ước chiến Bắc Tuyết Sơn Trang Thiếu trang chủ Bắc Lâm Giang, tranh đoạt tuấn kiệt trên bảng xếp hạng sao? Tại sao không đi chuẩn bị chiến đấu, mà còn rảnh rỗi đến xem chúng ta kiểm tra? ! "

Quý Phong. . Bắc Lâm Giang. . Tuấn kiệt bảng. .

Cố Thiếu Dương âm thầm ghi nhớ mấy cái tên này ở trong lòng, bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Vô luận là Quý Phong hay là Lâm trưởng lão, bọt khí thuộc tính trên người hai người bọn họ đều rất mê người à, hắn nhìn thấy hận không thể bật người nhảy lên đài dung hợp hấp thu. .