(Một giờ sau)
- Trận đấu cuối cùng sẽ được bắt đầu ngay lúc này. Mời Tiêu Lệ Nhi và Tiêu Phong lên lôi đài.
Tiêu Phong và Tiêu Lệ Nhi liền đi lên lôi đài. Tiêu Phong hắn vốn chỉ cần lấy Á Quân nên định sẽ nhận thua ngay lập tức ai ngờ… lão cha hắn ra lệnh cho hắn đánh một trận với Tiêu Lệ Nhi.
Tuy là không muốn nhưng hắn vẫn phải đánh một trận ra trò. Lấy từ trong túi trữ vật ra thanh kiếm mà bản thân đi chôm được ở lò rèn, Tiêu Phong liền tiến vào thế thủ. Tiêu Lệ Nhi vốn không phải loại nhiều lời nên Tiêu Phongkhông cần phải chắp tay các thứ mà bắt đầu trận đấu luôn.
Biết nàng mạnh hơn mình một đại cảnh giới, hắn không hề lơ là một giây nào. Có vẻ như tôn trọng hắn là con của sư phụ nàng, Tiêu Lệ Nhi đã quyết định rút kiếm. Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của nàng. Trong tầm mắt của Tiêu Phong, hắn thấy Tiêu Lệ Nhi giơ thanh kiếm lên cao rồi chợt nàng xuất hiện trước mặt hắn và bổ xuống một kiếm.
- Bạt Đao Thuật.
- Bạt Đao Thuật.
Thi triển Bạt Đao Thuật hai lần liên tiếp giúp Tiêu Phong đỡ được nhát chém của Tiêu Lệ Nhi. Trong đầu Tiêu Phong tràn đầy những dấu hỏi chấm rất to. Hắn không nhận ra dấu hiệu sự dụng nguyên tố hay huyền lực vậy tốc độ đáng sợ đó là gì.
- Võ Hổ !
Sử dụng Võ Hổ, các giác quan của Tiêu Phong được cải thiện khá đáng kể. Hắn biết được vừa nãy không phải là tốc độ của Tiêu Lệ Nhi quá nhanh mà nàng đã sử dụng kĩ xảo chiến đấu. Việc Tiêu Phong quá quan tâm vào thanh kiếm của nàng đã khiến não hắn tự động xóa bỏ các thông tin nó cho là thừa thãi.
Bằng cách gây áp lực cho đối thủ, nàng đã tiếp cận Tiêu Phong mà khiến cho hắn không thể nhìn thấy bước di chuyển. Tiêu Phong giờ mới thực sự biết được sự đáng sợ của Tiêu Lệ Nhi cộng với tâm trạng không muốn đánh. Tiêu Phong quyết định kết thúc trận đánh ngay lúc này.
Tiêu Phong rút kiếm.
- Bạt Đao Thuật.
Thế nhưng không như vừa nãy, Tiêu Phong ném kiếm về phía Tiêu Lệ Nhi với một tốc độ chóng mặt.
Không để Tiêu Lệ Nhi phản ứng, hắn tụ lôi nguyên tố vào bàn tay và toàn thân.
- Thập Bát Lôi Quyền, Phượng Hoàng Quyền.
Tiêu Phong ra đòn. Hắn di chuyển bằng tốc độ nhanh nhất của bản thân, một đấm ra ngoài chỉ trong chớp mắt. Một vùng hình nón phía sau Tiêu Lệ Nhi hình thành các tia sét.
Tưởng chừng sẽ chiến thằng nhưng một quyền này của Tiêu Phong đã bị chặn lại.
- Phong Bạo.
Chỉ thấy xung quanh người Tiêu Lệ Nhi hình thành một cơn gió và nổ tung đẩy hắn lên không trung.
- Bạt Phong Chưởng.
Tiêu Lệ Nhi tiếp tục tung ra một võ kĩ nữa, một phong chưởng thật to được hình thành đánh bay Tiêu Phong ra khỏi sân khiến hắn hôn mê bất tỉnh không còn biết chuyện gì sau đó nữa.
Trong tiềm thức của Tiêu Phong, âm thanh hệ thống vẫn vang lên đều đều:
- Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận được x1 vé tiến vào thế giới Dragon Ball.
- Hệ thống nhận thấy kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày đạt mức 150% so với tiêu chuẩn. Ban thưởng x1 rương ngẫu nhiên thần thể, x1 rương ngẫu nhiên truyền thừa, x1 rương ngẫu nhiên thần cấp tâm pháp.
- Nhận thấy hệ thống đã đủ điều kiện để nâng cấp. Quá trình nâng cấp sẽ diễn ra trong vòng sáu giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian này thì kí chủ sẽ rơi vào tình trạng bất tỉnh.
- Quá trình nâng cấp bắt đầu trong 5…4…3…2…1…0s
- Bắt đầu nâng cấp hệ thống.
..,
(Mười hai giờ sau)
- Ưm… ouch.
Tiêu Phong dần dần mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là phong cảnh quen thuộc mỗi sáng sớm.
- Hệ thống ơi, mấy giờ rồi ?
- Thưa kí chủ, giờ là sáu giờ sáng.
- Má, ta ngất phát mười hai tiếng rồi à ? Mệt ghê.
- Hệ thống vừa cập nhật thêm chức năng mới: Thông Tin nhân vật.
Vậy kiểm tra đi – Tiêu Phong nói.
Thông tin nhân vật
Tên: Tiêu Phong
Tu vi: Nhị Tinh Sơ Cấp
Danh hiệu: Kẻ Trọng Sinh
Vật phẩm: x1 rương ngẫu nhiên thần thể, x1 rương ngẫu nhiên truyền thừa, x1 rương ngẫu nhiên thần cấp tâm pháp.
- Hệ thống, mấy cái rương này là gì thế ?
- Đó là phần thưởng của nhiệm vụ hàng ngày mà kí chủ đã làm trong sáu năm qua. Kí chủ có muốn mở rương không ?
- Không, mấy cái rương để sau vậy.
Tiêu Phong đi ra ngoài sân, hắn hít vào một hơi thật sâu và thở ra. Không khí mới trong lành làm sao!
- Con tỉnh rồi à, Phong Nhi.
Hắn quay đầu sang thì thấy Hồng Liên.
- Dạ, con chào mẫu thân.
- Con đã ổn hơn chưa ?
- Con ổn rồi ạ, khỏe mạnh mười phần luôn.
Hồng Liên nhìn đứa con trai mà nàng đẻ ra mà cảm thấy buồn trong lòng. Nàng đã chăm nom nó được mười hai năm rồi. Thế mà sắp tới nàng không thể gặp nó trong thời gian dài.
- Mẹ, tí nữa con sẽ xuất phát đi phiêu lưu.
Hồng Liên hơi buồn:
-À, vậy à…
Tiêu Phong thấy Hồng Liên như thế liền ôm lấy nàng.
- Con sẽ về thăm nhà thường xuyên mà.
- Vậy con chuẩn bị đô đạc đi thôi.
Nói xong, nàng quay người lại đi về phòng. Ngày mà nàng không mong muốn cũng tới rồi, nó tới rồi nhưng nàng cũng không thể ngăn cản. Hơn hết là nàng không muốn ngăn cản.
Nhìn bóng lưng của Hồng Liên, Tiêu Phong thở dài một cái rồi vào phòng lấy quần áo. Sau đó hắn đến chính điện gặp cha hắn. Hiện tại thì mọi người đang họp việc gì đấy mà Tiêu Phong cũng chả quan tâm lắm.
Hắn đến chính giưa rồi chắp tay trong tư thế nửa quỳ.
- Bái kiến Tông Chủ, nay đệ tử đến đây là mong muốn tông môn cho ta xuất ngoại đi ngao du.
Tiêu Hoàng Giang nghiêm mặt nói:
- Đứng lên đi, trước đó ta và các trưởng lão cũng đã bàn bạc rồi. Ngươi sẽ được xuất ngoại theo ý thích, chỉ cần về tông môn hoặc báo rằng bản thân vẫn ổn là được. Giờ thì lui xuống đi.
- Đa tạ tông chủ, đệ tử xin cáo lui.
Tiêu Phong vừa quay lưng thì một thanh kiếm nhật bay đến cắm thẳng xuống trước mặt hắn.
Âm thanh của Tiêu hoàng Giang vang lên phía sau lưng:
- Đây là phần thưởng của ngươi khi đạt được Á Quân. Và, lên đường bình an nhé. Nhi tử của ta.
Tiêu Phong mỉm cười rút thanh kiếm lên rồi đi ra khỏi chính điện.
Thu thanh kiếm vào trong nhẫn trữ vật, hắn ngước mặt nhìn lên trời cao. Trời hôm nay thật lạ, nó trong xanh lạ thường chứ không hề có một đám mây đen nào.
Vận Huyền Lực vào chân, Tiêu Phong lao đi trong ánh mặt ngạc nhiên của mọi người. Hắn không hề muốn chuyện mọi người đứng đó đưa tiễn hắn một chút nào cả. Hắn – Tiêu Phong ghét những cuộc chia li.
Ra khỏi cổng tông môn, hắn vẫn lao đi. Lúc này, lôi nguyên tố đã bám vào chân Tiêu Phong khiến những bước chân của hắn để lại các tia sét dưới mặt đất. Một giọng truyền âm vang tới:
- Nhóc, lên đường bình an.
Tiêu Phong cười lên một tiếng.
- Cái tên sư phụ chết tiệt giờ mới chịu ra mặt mà thôi, tạm biệt.
Hắn cứ thế chạy,chạy mãi. Hết Huyền Lực thì hắn dùng khí để tiếp tục chạy. Kiệt sức, Hắn cứ thế chạy suốt hai giờ đồng hồ.
Kiệt sức, Tiêu Phong nằm thẳng ra đất. Nhìn lên bầu trời xanh ít khi xuất hiện, Hắn nhớ mình có vé đi vào Dragon Ball và mấy cái rương gì đó liền gọi hệ thống:
- Hệ thống, mấy cái rương kia là sao ?
- Thưa kí chủ, tác dụng của mấy cái rương y hệt tên của nó.
- Vậy thì hệ thống mở rương đi.
- Ting! Đang mở rương.
- TING! Chúc mừng kí chủ nhận được Chí Dâm Thần Thể.
- TING! Chúc mừng kí chủ nhận được Ngự Nữ Thần Quyết.
- TING! Chúc mừng kí chủ nhận được Dâm Tổ truyền thừa.
Nhìn thấy tên của các phần thưởng thì Tiêu Phong hoàn toàn chết lặng.
- Hệ thống, cái đống gì đây.
- VCL, rương ngẫu nhiên thế mà kí chủ mở được nguyên một set đồ. Bản hệ thống bái phục. Vậy Kí chủ có tiếp nhận truyền thừa, thần thể và công pháp không ? Nếu không thì những thứ này sẽ biến mất trong phòng một phút.
Tiêu Phong đắn đo một lúc rồi nói với:
- Hệ thống, ta tiếp nhận cả ba.
- Kí chủ xác nhận chứ ?
- Đúng vậy.
- Quá trình tiếp nhận truyền thừa của kí chủ sẽ diễn ra trong vòng năm giây nữa.
- Quá trình tiếp nhận thần thể của kí chủ sẽ diễn ra trong vòng năm giây nữa.
- Quá trình tiếp nhận Ngự Nữ Thần Quyết sẽ bắt đầu trong vòng năm giây nữa.
- 5…4…3…2…1…0. Quá trình tiếp nhận bắt đầu.
Đếm ngược kết thúc, một cơn đau ập đến như búa bổ vào đầu Tiêu Phong. Chưa hết, cả người hắn đau tựa như xương nát vụn. Tiêu Phong trực tiếp bất tỉnh nhân sự giữa núi rừng Việt Bắ… à nhầm núi rừng Tử Lôi Sơn.
(MỘT GIỜ SAU)
Tiêu Phong tỉnh dậy, hắn ngồi tiếp nhận các kí ức truyền thừa. Truyền thừa, kiến thức được hắn hấp thu hoàn toàn. Tiêu Phong nói với hệ thống:
- Hệ Thống, sử dụng vé du lịch đến Dragon Ball.
- Ting! Kí chủ lựa chọn nhân vật nào để tiến vào.
- Hửm… vậy liền lựa chọn Son Goku đi.
- Ting! Kí chủ sẽ tiến vào Dragon Ball trong vòng năm giây nữa.
5…4…3…2…1.
Ngay lúc chuẩn bị dịch chuyển, Tiêu Phong nở một nụ cười bí hiểm nói:
- Bulma yêu dấu, ta sắp tới rồi đây.
Chíu!!!