(Một tháng trôi qua)
Hiện giờ, Tiêu Phong đang chuẩn bị để đi tới Học Viên Quy Nhất – Nơi diễn ra Đại Hội Tỉ Võ hàng năm giữa các Học Viện trên khắp Thiên Tinh Đại Lục. Dù đã một tháng trôi qua nhưng vẫn không một ai biết hắn chính là thiếu tông chủ. Và về phía ba tông môn còn lại cũng như thế.
- Tiêu Phong, đến giờ đi rồi.
Như Ý nói xong liền lôi theo Tiêu Phong thuấn di đến bên cạnh Truyền Tống Trận. Nó đã được mở từ nhiều giờ trước nhưng vì lười và còn lâu mới đến lúc Đại Hội bắt đầu nên Tiêu Phong vẫn chây lì không đi qua mặc dù những người có trong danh sách đã đi đến nơi hết rồi.
Nhưng chưa kịp đánh giá Truyền Tống Trận trước mặt thì đã bị Như Ý lôi như con tiến vào bên trong. Chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng và choáng váng một hai giây và rồi hiện lên trước mắt hắn là khung cảnh một tòa thành đông đúc người ở.
Không như Tứ Nguyên Học Viện, Học Viện Quy Nhất nằm giữa một tòa thành tấp nập. Lúc này, một người đàn ông đi đến,
- Chào Như Ý tiền bối, đây là người cuối cùng phải không ?
- Đúng.
Như Ý vừa trả lời xong liền kéo theo Tiêu Phong biến mất.
Chóng mặt lần hai khiến Tiêu Phong bị choáng váng khá lâu. Đến lúc bình thường thì hắn xuất hiện thêm vài người. Nhìn xung quanh thì có vẻ hắn đang ở trong một căn nhà nào đó.
- Mọi người đều đã đến đông đủ rồi.
Một người đàn ông nói. Tiêu Phong thấy trước mặt hắn là sáu người khác, ba trẻ ba già. Trong đó có một người quen, đó là chàng trai mà hắn đã hỏi thăm ở chỗ đăng kí khảo hạch.
Lão giả đứng sau lưng chàng trai kia liền ném ra bốn tấm lệnh bài và làm cho nó lơ lửng trên không trung. Bốn tấm lệnh bài lần lượt ghi là: Hợp Hoan, Thánh Linh, Thập Nguyên và Pháp Thần.
- Mời bốn vị thiếu chủ lần lượt tiến lên và cầm lấy lệnh bài thuộc về bản thân tông môn. Kèm theo đó là báo ra tên bản thân cùng tông môn. Bắt đầu từ trái sang.
Bên trái sang thì bắt đầu ngay với Hợp Hoan nên Tiêu Phong chỉ đành đi lên. Cầm lấy lệnh bài, hắn báo ra tên cùng tông môn:
- Tiêu Phong, thiếu chủ Hợp Hoan Tông.
Ngay lúc dứt câu thì tấm lệnh bài tỏa ra ánh sáng màu xanh đâm pha với màu đen. Hai chữ hợp hoan vốn được chạm trổ tinh xảo giờ đây lại càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết. Ánh sáng màu xanh phát ra từ lệnh bài nhanh chóng bao trùm lấy Tiêu Phong rồi biến mất.
Không cần ai nhắc nhưng Tiêu Phong biết rằng cái nghi lễ bí ẩn này đã xong. Tiếp đến liền là một cô gái đi đến trông cô ấy khá là uể oải. Và, có vẻ như bốn người họ đều cùng một độ tuổi.
- Nhật Linh, Thiếu tông chủ của Thánh Linh Tông.
Một ánh sáng màu vàng nhạt toát ra sự thần thánh nhanh chóng bao trùm lấy mọi thứ và biến mất ngay lập tức.
Tiếp đến lần lượt là hai người còn lại. Thiếu tông chủ của Thập Nguyên Tông cũng là một người con gái sở hữu cho mình mái tóc đỏ đặc trưng tên là Kiều Diễm. Pháp Thần Tông thì chính là thanh niên kia, hắn ta tên Hoàng Minh.
Lúc bốn người kết thúc nghi lễ thì một loại kí ức truyền vào trí não từng người. Họ đều biết được sức mạnh của lệnh bài. Nó có thể điều khiển trận pháp, kiến trúc đặc thù, cấm địa… trong tông môn khi được chấp thuận. Và, nếu có thể cướp đi lệnh bài của ba tông còn lại thì có thể điều khiển cả Tứ Nguyên Học Viện.
Mấy lão già kia mong chờ bốn vị thiếu tông chủ trước mặt sẽ vì các lệnh bài mà khiêu chiến, cọ xát nhau và phát triển. Nhưng đâu biết được bốn người họ đều là kỳ nhân có một không hai. Tiêu Phong thì một lòng muốn đi chu du tứ phương đang lên kế hoạch để truyền lại chức tông chủ cho ai đó. Kiều Diễm thì lại chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì mà chỉ một lòng tu luyện để trở nên mạnh hơn.
Cô nàng Nhật Linh thì cạn lời luôn khi slogan của cô là ngủ nướng là tuyệt nhất. Nàng ta chỉ muốn ngủ, ngủ, ngủ và ngủ mà thôi. Một con lười chính hiệu và không muốn làm bất cứ việc gì khác ngoài nghỉ ngơi.
Tên Hoàng Minh thì lại là một tên điên chỉ một lòng nghiên cứu pháp thuật,khảo cổ mà không chú ý đến bất cứ thứ gì khác.
Và, dưới sự mong chờ của các lão tiền bối. Bọn họ nhẹ nhàng cất lệnh bài đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Điều đó khiến các bô lão trực tiếp chán nản, Các đời trước đấu đá với nhau mười phần thì đời này lại hòa bình hết mười lăm phần.
Nhưng trái ngược với sự chán nản của các bô lão thì ở phía các Học viện khác đều đã cảm nhận được sự xuất hiện của bốn lệnh bài. Điều đó chức minh đã có một học viện nào đó thức tỉnh cả bốn lệnh bài trấn tông khiến họ phải cảnh giác hơn bình thường.
- Bốn người không thể tỏ ra cạnh tranh một tí nào được à ? Người nắm giữ cả bốn lệnh bài sẽ trở thành bá chủ của Tứ Nguyên Học Viện đấy.
Bốn người Tiêu Phong liền đồng thanh đáp:
- Ta không quan tâm, bọn hắn muốn lấy thì ta cho !
Lời đồng thanh này khiến các bô lão triệt để sụp đổ. Tìm kiếm bao nhiêu năm mới được mấy vị thiếu chủ mà giờ thì như này đây.
Nhưng không chờ mấy lão già nói thêm lời nào thì từng người từng người chạy đi. Kiều Diễm liền hóa thành một tia sét mà phóng đi. Nhật Linh cũng biến mất ngay sau đó chỉ để lại một vệt sáng. Hoàng Minh thì trực tiếp biến mất chỉ còn lại mỗi Tiêu Phong.
- Đi nhanh vậy. Vậy thì ta cũng đi thôi. Chào mọi người.
Tiêu Phong cười một tiếng rồi dùng dịch chuyển tức thời đến một nơi gần đó.
Dịch chuyển xong thì Tiêu Phong cảm thấy cơ thể bị căng cứng và nặng nề như bị một vật gì đó rất nặng đè lên người.
- Có vẻ như pháp tắc ở thế giới này mạnh hơn trong Dragon Ball thì phải.
Đó chính xác là cảm giác phản phệ khi đi xuyên qua không gian mà không đủ thực lực. Sau lần gặp gỡ giữa các thiếu tông chủ, Tiêu Phong biết được ba người kia không ai yếu hơn hắn. Và cũng không ai ít thủ đoạn hơn hắn. Cứ nghĩ bản thân có hệ thống là đủ rồi nhưng đời nó không như mơ. Với cả đây chỉ là bốn vị thiếu tông chủ của Tứ Nguyên Học Viện thôi, còn bao nhiêu học viện nữa.
Không có việc gì làm nên hắn đi dạo loanh quanh trong thành. Chợt một đạo khí tức quen thuộc được phát ra. Điều khiến Tiêu Phong chú ý là đạo khí tức này đang giao đấu với một người khác là đệ tử Hợp Hoan Tông.
Nhanh chóng tiến đến nơi xảy ra trận chiến. Người phát ra khí tức quen thuộc chính là đồ đệ của lão cha hắn. Và, Tiêu Phong hắn cũng chính là bại tướng dưới tay của người nọ. Đó chính là Tiêu Lệ Nhi – người chỉ cần dùng một chưởng đã đập hắn bất tỉnh. Tuy bây giờ hắn mạnh hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn nhận ra khoảng cách giữa hai người chỉ rút ngắn được vài cen ti mét mà thôi.
Tiêu Lệ Nhi vốn được Hoàng Long bồi dưỡng hết lòng giờ lại vào được một học viện thì có thể nói thực lực của cô nàng chỉ có mạnh hơn chứ không thể yếu đi. Vội vàng đi ra để ngăn trận giao chiến lại, hắn tuy không quá để tâm nhưng việc này liên quan đến mặt mũi của Hợp Hoan Tông và Tứ Nguyên Học Viện nên hắn không thể bỏ qua được.
- Đủ rồi, hai người dừng lại đi. Trận chiến này nếu còn tiếp tục thì sẽ dẫn đến hậu quả to lớn đ…
Chưa nói hết câu thì tên kia hét to:
- Ngươi có biết ta là ai không mà dám đứng đây. Ta chính là đệ tử của Hợp Hoan Tông, học viên của Tứ Nguyên Học Viên. Thế mà các ngươi còn dám ngăn ta thu lô đỉnh.
Tên kia dứt lời khiến cho Tiêu Phong phải ngao ngán nghĩ thầm:
- Sao Hợp Hoan Tông lại có cái thể loại không não thế này cơ chứ.
Vận Dâm Lực đánh ra một quyền đánh ngất tên đệ tử kia.
- Có vè như ngươi quên mất môn quy của tông môn rồi nhỉ? Chờ thời điểm trở về tông môn nhận lấy hậu quả đi.
Nở một nụ cười vui vẻ, hắn quay sang phía Tiêu Lệ Nhi:
- Xin lỗi vì sự thất trách của tông môn, ta mong nàng có thể bỏ qua việc này. Còn tên kia chắc chắn sẽ trả một cái giá đắt khi dám làm trái với môn quy.
Tiêu Lệ Nhi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi kéo tay một cô bé tầm năm tuổi đang trốn sau lưng ra:
- Ta vốn định đưa cô bé này về học viện nhưng nàng ta lại có một lượng dâm lực cực kì hùng hậu nên giờ ta sẽ giao cho ngươi.
Câu nói đấy khiến Tiêu Phong cực kì ngạc nhiên liền kéo tay cô bé để kiểm tra. Đúng như Tiêu Lệ Nhi nói là nguồn Dâm Lực cực kì hùng hậu nhưng cô bé này lại không phù hợp. Hắn chỉ có thể thở dài tỏ ra nuối tiếc. Nếu cô bé có thể tu luyện dâm lực và sinh tồn được ở Hợp Hoan Tông thì tốt rồi, thêm một nhân tài có thể tiếp nhận chức tông chủ hộ hắn.
- Ta cũng muốn như thế nhưng mà không được. Cô bé này chỉ là sai lầm của Thiên Đạo mà thôi. Nàng ta có nguồn dâm lực to lớn nhưng trong đó ta lại không cảm nhận được một chút dâm ý nào cả. Nó cho thấy nàng ta không hợp để tu luyện dâm lực. Ngươi vẫn là thu nhận cô bé thì hơn, với cả ta có thể giúp cô bé tu luyện như người bình thường và loại bỏ đi dâm lực trong cơ thể. Khi hội tỉ võ kết thúc hãy tìm đến ta.
Nói rồi hắn cũng quay lưng rời đi. Bất chợt một âm thanh truyền đến từ sau lưng:
- Hẹn gặp ngươi trên lôi đài.
Câu nói này làm hắn cực kì khổ não, hẹn cái gì ? Hẹn gặp lại để đập ta ra bã lần hai à…