- Hửm? Giờ đi tìm Ngọc Rồng hay là đến phòng tập thời gian nhỉ ? Với cả nếu thế thì có nên gặp lão già rùa để học võ không đây?
Tiêu Phong vẫn đang đau đầu về các vấn đề trên, hắn nghĩ là giờ muốn mạnh lên thì có thể đến phòng tập thời gian nhưng triệu hồi được rồng thần thì lại khác. Chậc, thật khó chọn quá. Đắn đo một hồi, Tiêu Phong quyết định chưa đến thánh địa Karin vội. Vỗ vào cái mông nảy nở của Bulma, Hắn nói:
- Giờ thì ta tiếp tục đi tìm Ngọc rồng thôi nào, Bulma.
Ahhhh… nhưng giờ em đã có chủ nhân rồi thì cần gì tìm nữa ạ? – Bulma rên rỉ rồi thắc mắc.
Tiêu Phong không đáp lại mà chỉ cười một tiếng. Bulma cũng khong nói gì nữa mà ném ra một cái capsule. Theo máy dò ngọc rồng và trí nhớ của bản thân thì… tiếp đến hắn sẽ đến ngôi làng mà uron quấy phá.
Tiêu Phong ngồi lên yên sau, hai người tiếp tục tiến về ngôi làng.
…
Đến nơi thì không hề có ai, Bulma ra vẻ thắc mắc:
- Sao ngôi làng này không có ai hết vậy.
Tiêu Phong nhảy xuống xe đi về phía ngôi nhà gần nhất và nói với Bulma:
- Có người mà trốn trong nhà hết rồi.
- Trốn hết rồi ?
Tiêu Phong không trả lời mà trực tiếp đấm thủng một cánh cửa và không ngoài dự đoán, một cái rìu bổ phía hắn.
Cong một tiếng thật to, lưỡi rìu vỡ thành nhiều mạng còn Tiêu Phong thì bình an vô sự. Tuy hắn không thể nhớ rõ những chi tiết nhưng phản ứng nhanh nhạy nên đã dùng huyền lực và đỡ được nó. Hắn cũng chẳng quá để ý nói:
- Ta đến để giúp ngôi làng này đánh đuổi u cái gì đó ron. Mà có ai thấy viên ngọc có ngôi sao bên trên như này không ?
Tiêu Phong giơ lên một viên Ngọc Rồng cho mọi người xem. Biết được không phải là Uron nên đã tụ tập ở bên ngoài.
TÔI CÓ, TÔI ĐÃ NHẶT ĐƯỢC NÓ. – Một bà lão vừa giơ viên Ngọc Rồng lên cao vừa nói.
- Tôi có thể đánh bại được tên uron đổi lại là viên ngọc kia, mấy người chịu không ?
Tên trưởng làng vội vàng gầt đầu lia lịa. Lão rất gấp gáp khi mà con gái lão sẽ là người tiếp theo bị bắt đi. Thế là mọi người đều đợi đến 12 giờ, thời điểm Uron sẽ vào làng.
Lúc sau, một con quỷ mặc bộ vest cầm trên tay bó hoa đi vào làng. Tiêu Phong đang đứng sẵn đó nhưng con quỷ không để ý, hắn nói với mọi người:
- Cô em bé bỏng của anh đâu rồi !!!
Tiêu Phong chẳng muốn nhiều lời. Hắn lao đây vận khí rồi thục thẳng một quyền vào bụng con quỷ.
BÙM!!!
Uron hiện nguyên hình là một con heo mặc bộ đồ màu xanh.
- Tên này yếu lắm, chỉ được cái là biết biến hình dọa người mà thôi, người già như trưởng làng cũng có thể dễ dàng hạ gục hắn. Vậy giờ bà có thể đưa cho ta viên ngọc rồi chứ ?
- À đây, nó là của cậu.
Bà cụ thoát khỏi sự kinh ngạc mà đưa viên ngọc cho Tiêu Phong. Tiêu Phong liền sờ nắn cái mông đẫy đà của Bulma mà nói:
- Việc của ta đã xong rồi, giờ mọi người trói hắn lại và bảo hắn dẫn đến nơi hốt người là được. Tạm biệt.
Tiêu Phong liền bảo Bulma ném ra chiếc xe, cả hai lại lên đường tìm kiếm hai viên Ngọc Rồng còn lại. Lần này không như nguyên tác là Bulma sẽ mất đi hộp capsule nên cả hai nhanh chóng vượt qua sa mạc và đến được nhà của Ngưu Ma Vương. Dù vậy thì Tiêu Phong vẫn tranh thủ lúc Uron ngất đi mà thó được chiếc capsule của hắn ta.
- Lửa đúng là lớn thiệt.
Hai người đang đứng ở đó nhìn lâu đài bị bao trùm bởi biển lửa thì có tiếng động từ sau lưng.
Một người đàn ông lực lưỡng đi đến trông rất là hung tợn quát lên:
- Hai ngươi là ai, có phải đến lâu đài ta để trộm cắp đúng không hả ?
Tiêu Phong cũng không quá nhiều lời rút cái gậy ra chĩa vào mặt Ngưu Ma Vương mà thách thức:
- Ngon thì nhào vô kiếm cơm.
- Hửm… ngươi lấy cây gậy này từ đâu ?
- Ông nội để lại cho ta.
Ngưu Ma Vương nghe thế liền bật cười:
- HAHAHA, người quen người quen. Ông nội của nhóc là sư huynh của ta mà.
Tiêu Phong vốn là cố trính trưng cái gậy ra để đỡ bị lằng nhằng, hắn lấy ra một viên ngọc rồi hỏi:
- Thế thì ngươi có viên ngọc nào như thế này không ?
- Viên ngọc như này ư… À có một viên nhưng nó ở trong lâu đài mà ta lại không thể vào được.
- Ta có thể giúp ngươi dập tắt ngọn lửa này mà không cần quạt ba tiêu.
Ngưu Ma Vương hơi đờ người ra tỏ vẻ không tin lắm. Tiêu Phong lại hỏi tiếp:
- Ngươi có thanh kiếm nào không ?
- Kiếm à, ta có.
Nói rồi Ngưu Ma Vương lấy ra một viên capsule bấm một cái. Bùm, thanh kiếm hiện ra trong đám khói. Tiêu Phong thấy thế liền giật lấy. Thanh Kiếm này khá cũ rồi, có lẽ là đủ chém một kiếm đi.
- Ta dập được lửa nhưng có lẽ ngọn núi và cả lâu đài cũng sẽ bay màu đấy. Mà quạt ba tiêu mất rồi nên cũng chỉ có cách này thôi.
Ngưu Ma Vương tỏ vẻ ngần ngại nhưng cũng phải đồng ý. Tiêu Phong thấy lão ta đồng ý thì cũng nhảy lên một cái vách tường khá cao. Hắn khom người chuẩn bị dùng bạt đao thuật.
Nhưng lần này thay vì sử dụng huyền lực thì hắn quyết định sử dụng khí. Sau lần song tu với Bulma thì lượng khí của hắn bỗng tăng mạnh khiến giờ sức mạnh của Tiêu Phong đã đạt đến trình độ super Saiyan 1. Mặc dù chất lượng đã không bằng nhưng cũng không kém.
Tiêu Phong tụ gần hết khí của bản thân vào trong lưỡi kiếm, lưỡi kiếm có vẻ không chịu nổi rồi.
- Bạt Đao Thuật!!!
Tiêu Phong chém ra một kiếm, một kiếm phong rất to được hình thành bay đi với vận tốc chóng mặt.
Nó cứ to dần lên và tiếp tục bay về phía lâu đài.
XOẸT.
Ngọn lửa đã biến mất cùng với đó là phần nửa trên của Lâu Đài cũng biến mất. Hắn đã kịp chuyển hướng kiếm phong lên trên khi đã dập tắt ngọn lửa.
Ngưu Ma Vương mừng rỡ cười lên ha hả nói với Tiêu Phong:
- HAHA, dập tắt rồi, ngọn lửa tắt đi rồi. Mời cậu vào nhà chơi, tôi sẽ mở một bàn tiệc linh đình.
- Thôi, ta xin nhận nhưng ta vẫn phải đi tìm nốt viên ngọc rồng còn lại nữa.
Tiêu Phong dứt lời liền nhảy về phía lâu đài tìm viên thứ sáu. Có máy dò ngọc rông nên chẳng mấy chốc hắn đã tìm được.
Lúc này hắn mới nhớ tới một người đó là cô nàng Chi Chi. Tính đi tính lại thì cô nàng này cũng thuộc hàng cực phẩm rồi đấy.
Lân la đi hỏi Ngưu Ma Vương:
- À mà Ngưu Ma Vương, ta tưởng ngươi có một cô con gái cơ mà, đâu rồi ?
- Ừ nhỉ, ta quên mất. Ta để con bé đi tìm quạt ba tiêu rồi.
Tiêu Phong liền vui mừng nói là để bản thân mình đi đón Chi Chi về. Chưa đợi Ngưu Ma Vương trả lời thì hắn đã phóng đi mất tăm.
Tiêu Phong vận khí mà chạy đi rất nhanh, tuy là tiêu tốn khá nhiều khí cho Bạt Đao Thuật nhưng vẫn còn dư chán.
Hắn vừa đi vừa tìm cách vận dụng khí để bay lên. Dòng khí cứ thế tản ra toàn thân rồi cơ thể của Tiêu Phong lơ lửng trong không trung. Hắn bất ngờ:
- Thì ra mấu chốt là ở chỗ kiểm soát khí.
Thế là hắn phóng đi, giờ thì hắn hiểu cái cảm giác của mấy thanh niên siêu anh hùng biết bay rồi. Bay được một đoạn thì đã thấy Chi Chi, tuy là có chút khác biệt nhưng vẫn xinh và mặc bộ đồ kì lạ nên hắn nhìn phát là biết.
Đáp xuống bên cạnh, hắn hỏi:
- Cậu là Chi Chi phải không ?
- Đúng rồi, mà sao cậu biết tên mình ?
- Tớ là Son Goky, Ngưu Ma Vương bảo tớ đến đón cậu về vì ngọn lửa đã được dập tắt rồi.
Tiêu Phong lại làm diễn viên, hắn dùng chân đạp nhè nhẹ vào hạ bộ của Chi Chi rồi nói:
- Không có bi, cậu là con gái đúng không ?
Chi Chi đỏ mặt hét lên một tiếng:
- AAAA, Dâm tặc.
Tiếp theo là nàng trực tiếp đấm văng Tiêu Phong. Đúng là con gái của Ngưu Ma Vương đúng là mạnh thật. Tiêu Phong lục cục bò dậy nói:
- Tớ chỉ muốn biết cậu là con gái hay con trai thôi mà ?
Chi Chi đỏ mặt không nói.
- Giờ thì ta về thôi.
- Thế nhưng về kiểu gì, đâu có xe hay là máy bay gì đâu ?
Tiêu Phong liền tiến đến bế Chi Chi lên:
- Tớ biết bay tớ đưa cậu về.
Không đợi Chi Chi phản ứng thì Tiêu Phong đã vận khí bay đi. Được bế kiểu công chúa mà bay đi khiến Chi Chi đỏ mặt không thôi. Nàng nghĩ thầm:
- Một cô gái trong trắng như mình lại bị chạm vào chỗ đó… giờ còn bị bế kiểu này về nhà. Chẳng lẽ ông trời muốn mình trao thân cho chàng thiếu niên này ư ?
Một lúc sau thì hai người đã về đến lâu đài. Đặt Chi Chi xuống thì nàng nói:
- Sau này mình lớn hơn chút nữa thì Goku đến đón mình về đấy nhé.
- Tội gì không đón.
Nói rồi mọi người tạm biệt, Tiêu Phong và Bulma đi tìm nốt viên ngọc cuối cùng. Tiêu Phong lúc này lại tiếp tục đau đầu vì điều ước:
- Rồi lúc mình gọi rồng thần thì ước gì bây giờ ?
Ở phía xa có một cô nàng đang dùng ống nhòm để quan sát hai người họ.