Chương 160: Cửu Ảnh Kiếm Ý

Trong cuộc sống yên bình, thời gian trong sơn cốc đảo mắt một cái đã qua năm ngày, mà con Hắc Ngục Xà có cái bụng như động không đáy kia, sau khi ăn liền tù tì vài trăm con Trúc Tinh ấu kỳ, cuối cùng cũng đã chịu lột xác.

Tại một nơi nào đó trong Vũ Trúc Lâm, Đăng Dương ôm tâm tình vui vẻ nhìn về tiểu xà đang ra sức lột da dưới đất.

Chỉ thấy, trên mặt đất, Hắc Ngục Xà đang điên cuồng xé rách lớp da ở phần đầu của mình, sau đó liền từng chút một mà trường người qua một thân tre già có chút mục nát ở gần đó, hàm ý là dùng thân tre như một cái bồ cào, giúp nó bào đi lớp da chật chội bên ngoài.

Qúa trình lột xác này, nói chậm thì không chậm nhưng nói nhanh cũng chả phải nhanh, vỏn vẹn hơn mười phút sau, mất đến sức chín trâu hai hổ, Hắc Ngục Xà cuối cùng cũng đã trúc bỏ thành công lớp da đen thui bên ngoài của mình, lộ ra làn da mới bên trong cũng đen thui không kém.

Nhìn về tổng thể, hình dáng của Hắc Ngục Xà lúc này so với khi chưa lột xác cũng không khác nhau là mấy, vẫn là làn da trơn bóng đen như than cùng với đôi mắt đỏ rực tràn đầy ý vị hung sát, duy chỉ có cơ thể dài thêm một chút, lớn hơn một chút mà thôi.

< < Linh thú của ngài – Hắc Ngục Xà đã lột xác thành công, chính thức trở thành quái thú bậc 1, đồng thời thức tĩnh kỹ năng đầu tiên ‘Ngục Hỏa’ > >

Không cần AI lên tiếng nhắc nhở, bằng vào liên kết linh hồn giữa hai bên, Đăng Dương cũng cực kỳ hiểu rõ trạng thái của Hắc Ngục Xà hiện nay, đặc biệt là kỹ năng Ngục Hỏa kia.

Ngục Hỏa, tên như ý nghĩa chính là lửa địa ngục, mang trong mình sức nóng phi thường bá đạo, xấp xỉ trên dưới 1000 độ C, có thể thiêu đốt hầu như tất cả mọi vật, thậm chí có là đá tảng cực kỳ cứng rắn cũng sẽ bị ngọn lửa này đốt thành nham tương.

Bất quá, tuy nói Ngục Hỏa bá đạo là thế, nhưng với cấp độ quái thú bậc 1 hiện tại của mình, Hắc Ngục Xà còn xa xa mới có thể thi triển đến cực hạn khả năng Ngục Hỏa này. Mặc dù vậy, chỉ cần hiển lộ ra hai phần mười uy lực của Ngục Hỏa, Hắc Ngục Xà cũng có thừa sức mạnh quét sạch bát phương rồi, hay ít nhất là đi ngang trong cái Vũ Trúc Lâm này.

Đăng Dương vuốt nhẹ đầu tiểu xà đang cọ cọ dưới chân mình, ném cho nó một miếng thịt tươi coi như khích lệ, cười nói

“Tiểu Hắc, hiện giờ ngươi cũng đã có tự thân sức mạnh rồi, tự mà đi kiếm ăn đi, nếu gặp gia hỏa nào mà đánh không lại thì cứ chạy về đây tìm ta, ta giúp ngươi xử lý nó!”

Hắc Ngục Xà không hiểu tiếng người nhưng bằng vào liên kết linh hồn, nó tất nhiên là hiểu rõ trọn vẹn lời nói của Đăng Dương.

Dùng đôi xà đồng to tròn nhìn chằm chằm Đăng Dương một lúc, Hắc Ngục Xà khẽ gật gù cái đầu nhỏ, sau đó liền lóe lên một cái, hóa thành một đạo bóng đeo lao vút vào trong trùng trùng điệp điệp tre trúc, bắt đầu chuyến đi săn đầu tiên của mình.

Để Hắc Ngục Xà một mình đi săn, Đăng Dương thật ra là cũng có chút lo lắng bất an, tuy nhiên hắn cũng biết rõ, đóa hoa trồng trong nhà kính tuy rằng sinh trưởng mau chóng, tươi đẹp rạng ngời hơn hoa dại rất nhiều lần, nhưng một khi bước ra bên ngoài, khả năng tồn tại của nó gần như là bằng không.

Chưa nói đến bệnh tật hay các loại kẻ địch phá hoại, nội chỉ có thể thích nghi với môi trường sinh sống bên ngoài hay không thì cũng đã là một thử thách cực khó vượt qua đối với nó rồi.

Mà Hắc Ngục Xà cũng như vậy, nếu Đăng Dương muốn, hắn vẫn có thể mang Hắc Ngục Xà luyện cấp thẳng một đường lên đến quái thú bậc 4 cũng không vấn đề gì. Chỉ là nếu làm như vậy, Hắc Ngục Xà tuy rằng sẽ mạnh nhưng khả năng thực chiến chưa chắc đã mạnh, thậm chí nếu để nó chiến đấu với một con quái thú bậc 3 bình thường khác, sợ rằng phần thắng cũng không vượt quá năm thành.

Phải để nó một mình chiến đấu, tự thân nếm trải khí tức tử vong mới có thể khiến cho nó từng chút một mạnh lên, có được độ cứng cáp cùng hung ác của một con quái thú hùng mạnh thật sự.

Còn về việc không có kỹ năng giám định của Đăng Dương, Hắc Ngục Xà có thể tìm ra được Trúc Tinh hay không cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Bằng vào cái lưỡi chẻ đôi vô cùng linh mẫn của mình, việc tìm kiếm Trúc Tinh đối với Hắc Ngục Xà mặc dù không quá nhanh như Đăng Dương nhưng cũng là tương đối dễ dàng.

“Việc của Tiểu Hắc xong rồi, giờ thì đến lượt mình!” Đăng Dương lẩm nhẩm một tiếng, tìm một bải bỏ êm ái mà đặt mông ngồi xuống.

Sau đó, Đăng Dương khẽ vận chuyển ý niệm đi vào bên trong túi đồ hệ thống, từ bên trong lấy ra một tấm ngọc bài tràn đầy khí tức cổ xưa, chính là ngọc giản lưu trữ Địa giai sơ cấp võ kỹ bị tàn phá – Cửu Ảnh Kiếm Ý

Nắm trong tay Cửu Ảnh Kiếm Ý, tình thần Đăng Dương cũng có chút đắng đo.

Hiện tại, trước mặt hắn đang vạch ra hai con đường.

Một là đem Cửu Ảnh Kiếm Ý này trực tiếp học tập, tiếp tục gia tăng thêm một loại thủ đoạn công kích mạnh mẽ, nâng cao sức chiến đấu của bản thân

Hai là bán Cửu Ảnh Kiếm Ý cho cửa hàng hệ thống để đổi lấy một lượng điểm Tích Lũy không nhỏ, sau đó lại dùng số điểm mày đi mua kỹ năng Đồ Tể.

Thông qua một tràng chiến đấu kéo dài và liên tục vừa qua, nhất là trận chiến với Hoàng Cung Linh tại cổng thành trấn Lạc Ngôn, Đăng Dương đã tự thân cảm nhân được sức mạng tăng phúc cực kỳ kinh khủng của sát lục chi ý ở cấp bậc Bạo Sát, gia tăng sức mạnh gấp bốn lần chỉ trong nháy mắt.

Bằng vào nó, không cần đến trọng kiếm Hoàng Hôn, chỉ dùng một thanh Nhân Nguyên Binh bình thường là Bạch Tuyết Kiếm, hắn đã có thể chiến thắng Hoàng Cung Linh vô cùng dễ dàng.

Nếu như trận chiến ngày hôm đó ở hang động bên bờ suối, Đăng Dương có thể chủ động kích phát được trạng thái Bạo Sát của bản thân thì chưa chắc, hắn sẽ bại trận thê thảm đến như vậy trước ba người Ngọc Vô Cực, Hoàng Cực Lan và Lôi Nam.

Nói là như vậy cũng không có nghĩa kỹ năng Đồ Tể này là toàn năng, mặc dù với nó, Đăng Dương có thể chủ động khống chế được khi nào có thể bộc phát sát lục chi ý, nhưng nói về vấn đề áp chế sát khí, kỹ năng Đồ Tể lại không có lấy một chút tác dụng nào, ngược lại, nó thậm chí còn khiến cho cường độ sát khí của hắn càng gia tăng mạnh thêm.

Từ những phân tích trên, có thể thấy, nếu muốn tăng mạnh chiến lực trong thời gian ngắn, bán đi Cửu Ảnh Kiếm Ý để mua Đồ Tể chính là biện pháp tối ưu nhất.

Tuy nhiên với tình trạng mất không chế sát khí hiện nay của hắn, việc sử dụng Đồ Tể để chiến đấu chính là không khác gì tự đưa bản thân tiến vào địa ngục, hoàn toàn đánh mất chính mình.

Do đó, lựa chọn đúng đắng nhất vẫn là đem Cửu Ảnh Kiếm Ý để tự thân tu luyện. Mặc dù hiện tại, bởi vì đị tán phá, cấp bậc của Cửu Ảnh Kiếm Ý chỉ là Nhân giai cao cấp võ kỹ nhưng khả năng để khôi phục lại hào quang Địa giai sơ cấp võ kỹ năm xưa cũng không phải là không có.

Lựa chọn như thế này, thật ra chính là không tồi chút nào.

Đưa ra quyết định, Đăng Dương cũng không lãng phí thời gian nữa, lập tức dõng dạc nói

“Học tập Cửu Ảnh Kiếm Ý!”

< < Ngài đã học tập thành công Nhân giai cao cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý, độ thành thạo là 5% > >

Âm thanh nhắc nhở của AI vừa vang lên, ngọc bài trên tay Đăng Dương liền vỡ nát thành mấy mảnh, giải phóng ra một tia sáng bạch sắc có hình dáng giống như một cây tiểu kiếm nho nhỏ, bay thẳng vào mi tâm của hắn.

Tiểu kiếm vừa nhập mi tâm, trong đầu Đăng Dương ngay tức khắc nhiều thêm một đống thông tin khổng lồ và không kém phẩn lộn xộn.

Phải mất một lúc lâu hơn mười mấy phút thời gian, Đăng Dương mới có thể an ổn hấp thu hết tất cả số thông tin này, tiếp đến, ánh mắt hắn liền hiện lên một vòng quang mang nóng rực

“Ha ha, may mắn là vừa rồi mình không ngu ngốc đem môn võ kỹ này bán đi, nếu không còn không phải tiết đứt ruột hay sao?’

Cửu Ảnh Kiếm Ý xưng danh ‘Cửu’ là bởi vì nó có thể sinh ra chín tia kiếm ý vô cùng bén nhọn.

Trong đó, mỗi một tia đều mang trong mình uy lực của một đại sát chiêu thứ thiệt, không hề thua kém bất kỳ một môn Nhân giai cao cấp võ kỹ bình thường nào, thậm chí nếu so với Ngũ Thần Băng Phong Đạn của Ngọc Vô Cực hay Vẫn Thạch Hàng Không của Hoàng Cực Lan thì đều không yếu hơn bao nhiêu.

Mà đây chỉ là uy lực của một tia kiếm ý mà thôi, nếu như cả chín tia hợp lại một chỗ, uy lực như thế nào, không cần nghĩ cũng biết, chính là vô cùng khủng bố. Dù chó có là Võ Tướng cường giả mà phải tự thân hứng chịu một chiêu này, có toàn mạng hay không cũng là một điều khó nói.

Đó là còn chưa nói đến, bên trong Cửu Ảnh Kiếm Ý còn một chữ ‘Ý’ vô cùng quan trọng.

‘Ý’ ở đây vừa chỉ sự lĩnh ngộ lại vừa chỉ đến ý niệm tư duy, cũng có nghĩa, khi thi triển ra Cửu Ảnh Kiêm Ý, những tia kiếm ý đánh ra sẽ hoàn toàn được điều khiển bằng ý niệm, khiến cho các đường công kích không chỉ uy lực tuyệt luân mà còn biến ảo đa đoan, phong tỏa bốn phương tám hướng, cực kỳ khó để mà phòng bị.

Bất quá, bởi vì chỉ là Địa giai sơ cấp võ kỹ bị tàn phá thế nên, Cửu Ảnh Kiếm Ý lúc này chỉ có thể xuất ra được tối đa bốn tia kiếm khí.

Mà bản thân Đăng Dương, với độ thành thạo 5% ít đến thảm thương của mình, cho dù có muốn cũng không có cách nào xuất ra được một tia kiếm khí hoàn chỉnh.

Hắn hiện nay, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngưng luyện hình thái ban đầu của kiếm ý trên Bình Minh kiếm để chiến đấu mà thôi. Mặc dù vậy, uy lực của một kiếm này cũng xa xa không phải một kiếm bình thường có thể so sánh, so với Nhân giai trung cấp võ kỹ - Thiên Lôi Nhất Kích cực kỳ mạnh mẽ kia, cũng là không kém hơn bao nhiêu.

“5% thì 5%, cũng không phải không thể gia tăng thêm!” Đăng Dương nhẹ nhàn mỉm cười rồi phủi mông đứng dậy.

Một lần nữa, ánh mắt hắn lóe lên hai vòng tròn vàng kim có phần yêu dị, từ từ quét qua Vũ Trúc Lâm.

Cẩn thận tìm kiếm vài phút, Đăng Dương dễ dàng tìm ra được đối thủ của mình.

Đó là một bụi tre già cực kỳ vàng ố, thân tre cũng không cao lắm mà còn bị gãy khúc nhiều đoạn, từ hình dạng bên ngoài, nhìn thế nào cũng giống y như một bụi tre chết.

Thế nhưng, ẩn sau bộ dáng mục nát đó lại chính là một con Trúc Tinh già cực kỳ cường đại, có thể nói, con Trúc Tinh già này chính là con Trúc Tinh hùng mạnh nhất mà Đăng Dương tìm được bên trong Vũ Trúc Lâm tính cho đến bây giờ.

Đăng Dương dừng chân trước bụi tre ố vàng, ánh mắt vàng kim như xuyên thấu qua lớp ngụy trang siêu thực, nhìn sâu vào nhân dạng thật sự của nó, thần thái chứa đầy ý cười mà nói khẽ

“Được rồi, chọn ngươi làm bia luyện tập vậy, đừng có chết quá sớm nhé!”

Nói rồi, Đăng Dương hơi vận sức một chút liền tung mạnh ra một cước, ầm một cái đá Trúc Tinh bay cái vèo ra khỏi mặt đất, lặn lộn đến tối tăm mặt mày.

Bổng nhiên bị một tên nhân loại không biết từ đâu chui ra công kích, Trúc Tinh tất nhiên là cực kỳ phẩn nộ, nó dùng những cái rễ cây thô to như mãng xà chống lên cơ thể, gào thét một tiếng rầm vang cả khu rừng mà lao thẳng vào Đăng Dương.

Mà trong lúc Trúc Tinh lao đi, phần thân thể tựa như cây tre già ố vàng của nó cũng dần dần mềm hóa, biến thành những cái vòi giống như vòi bạch tuột, trên từng cái vòi lại trong nháy máy bọc ra tủa tủa gai nhọn, cắt qua không trung vang lên từng âm thanh vun vút bén nhọn mà điên cuồng bổ xuống Đăng Dương.

Cách đó không xa, đối mặt với thế công như cuồng phong bão vũ của Trúc Tinh, Đăng Dương chỉ đơn giản cười nhẹ một tiếng, dưới lòng bàn chân lóe lên lôi điện bạch sắc, hóa thành một đạo tàn ảnh mà lướt ngang trên mặt đất, dễ dàng tránh né toàn bộ vòi bạch tuột của Trúc Tinh.

Tiếp sau đó, Đăng Dương liền lấy Bình Minh kiếm ra, tuy nhiên cũng không có rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ mà cứ thế, dùng cả thanh kiếm theo đúng nghĩa đen đối chiến với Trúc Linh.

Bên trên võ kiếm, từng tia đấu khí lập lờ chớp động, tuy rằng không hề sắc bén nhưng lại ẩn ẩn có khí tức chém đứt hết thảy tỏa ra, kiếm minh vang vọng, duệ khí phá thiên.

Chính là kiếm đầu tiên trong Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhất Kiếm..