Chương 156: Địa Giai Sơ Cấp Võ Kỹ Bị Tàn Phá

Song Đầu Hắc Tuyến Xà sau một chiêu liều mạng phản kích vừa qua thì cũng đã là nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt, nay lại nhìn thấy đại sát chiêu của Đăng Dương kéo đến, muốn né cũng không né được, chỉ có thể trơ xà nhãn tuyệt vọng mà hứng chịu một kiếm này.

Khoảng cách vài vài mét, trong thời gian một cái hơi thở liền trôi qua, Đăng Dương nắm trên tay trọng kiếm Hoàng Hôn đã xuất hiện trên đỉnh đầu Song Đầu Hắc Tuyết Xà, lạnh lùng bổ xuống một kiếm.

Lưỡi kiếm ánh bạc vừa ra, chính là bùng nổ lôi điện bạo tạc kinh thiên, dễ dàng đập nát đầu lâu duy nhất còn lại của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, hơn nữa còn xẻ dọc từ trên xuống dưới, cắt cơ thể con quái thú ra làm hai mảnh, máu tươi bắn ra như thác, nhuộm đỏ cả người Đăng Dương như một huyết nhân.

< < Ngài vừa vượt cấp giết chết quái thúc bậc 5 biến dị - Song Đầu Hắc Tuyến Xà, nhận được 1000 điểm sinh mạng, nhận được 20 điểm Tích Lũy > >

Tinh!

< < Ngài đã thăng cấp 11, nhận được 5 điểm Thiên Phú, nhận được 20 điểm Tích Lũy > >

Song Đầu Hắc Tuyến Xà vừa ngã xuống thì tại một vị trí không xa trong đống đổ nát, đất đá bất ngờ nổ tung tạo ra một khe hở to như miệng giếng, sau đó từ trong khe hở, Diệp Khắc Linh huy động vũ dực kéo theo Phạm Liên Hoa phóng vút lên không trung rồi nhẹ nhàn đặt chân xuống đất.

Khác với Đăng Dương vì là cận thân chiến đấu mà phải trực tiếp hứng chịu uy lực của vụ nổ, hai người Phạm Liên Hoa đứng ở xa hơn, cộng với được vũ dực bảo vệ cho nên chỉ lấm bẩn quần áo chút ít mà thôi, cũng không bị rách nát te tua, khó nhìn như Đăng Dương.

Nhìn cái xác không ngừng phun máu của Song Đầu Hắc Tuyến Xà trên mặt đất, Diệp Khắc Linh thở ra một hơi, nói

“Cuối cùng cũng xong!”

“Cái con súc sinh này, đánh đời nhà ngươi” Phạm Liên Hoa tranh thủ phủ bụi trên người, bộ dạng cực kỳ vui vẻ nói.

Sau đó, ánh mắt nàng không khỏi có chút hăng hái mà nhìn sâu vào hang động tối đen “Hắc hắc, mấy bé linh dược đáng yên của ta ơi, chị của các em đến rồi đây, ya hú!”

Hú lên một tiếng phấn khích tột độ, Phạm Liên Hoa tựa như một con chó nhỏ nhìn thấy khúc xương thơm ngon mà ào ào lao thẳng vào bên trong hang động tối om, thậm chí còn không thèm đốt đuốc soi đường.

“Ngươi thu hoạch Tinh Hoa Thạch đi, ta trước đi theo nàng!” Diệp Khắc Linh nhìn bộ dáng hấp tấp của Phạm Liên Hoa mà có chút đau đầu, khẽ dặng dò Đăng Dương một tiếng thì liền đạp lên phong quyển đuổi theo, chưa đến vài giây thời gian đã hoàn toàn thất tung thân ảnh.

Thấy Diệp Khăc Linh cùng Phạm Liên Hoa đi trước, Đăng Dương cũng không có gì phải vội vàng, hắn đem Hoàng Hôn kiếm đeo lại sau lưng, sau đó lại rút ra Bình Minh kiếm, từng chút một khai mở thể xác của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, tìm kiếm Tinh Hoa Thạch.

Với sự sắc bén vô bì của một thanh Địa Nguyên Binh, Bình Minh kiếm tất nhiên là vô cùng dễ dàng xẻ thịt Song Đầu Hắc Tuyến Xà, chưa đến một phút thời gian đã đi sâu đến vị trí trái tim.

Bỏ Bình Minh kiếm qua một bên, Đăng Dương dùng tay banh rộng lồng ngực của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, chỉ thấy bên trong lồng ngực của con quái thú, ngoại trừ một quả tim đỏ bầm to hơn tim bò ra thì còn có hai viên Thinh Hoa Thạch lấp lánh quang mang kì ảo, phân biệt là một viên màu đỏ và một viên màu lục.

“Đúng là không ngoài dự đoán của mình, con Song Đầu Hắc Tuyến Xà này có đến hai viên Tinh Hoa Thạch”

Đăng Dương có chút vui vẻ mỉm cười, đem hai viên Tinh Hoa Thạch thu vào túi đồ hệ thống, tiếp đến liền dùng hai tay móc mạnh quả tim rắn khổng lồ ra.

Cầm tim rắn trên tay, Đăng Dương khẽ vận chuyển Huyết Khí Tiên Công, bắt đầu quá trình ngưng luyện tinh huyết của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.

Chỉ thấy, từ lòng bàn tay Đăng Dương, từng tia đấu khí lam sắc tựa như sợi chỉ mảnh mà ào ạt tuông ra rồi đâm mạnh vào bên trong quả tim rắn. Sau đó, một cảnh tượng cực kỳ hiếm lạ bắt đầu diễn ra, quả tim rắn to như trái bóng bổng nhiên từ từ khô héo rồi thu nhỏ lại, chưa đầy nửa phút đã hoàn toàn ngưng tụ lại thành một quả cầu màu tro nho nhỏ giống như viên đan dược.

Mà ở bên trong quả cầu, dùng mắt thường liền có thể dễ dàng quan sát được đang có từng dòng chất lỏng đỏ tươi du đãng vô định, đây chính là toàn bộ tinh huyết của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.

Nhẹ xoay chuyển quả cầu tinh huyến trên tay một chút, Đăng Dương cũng không chần chừ nữa mà đem quả cầu bỏ vào miệng rồi ực một cái, nuốt xuống bụng.

< < Ngài vừa thành công hấp thụ tinh huyết Song Đầu Hắc Tuyến Xà, độ thành thạo Huyết Khí Tiên Công gia tăng 3% > >

Nghe được âm thanh nhắc nhở của AI, Đăng Dương khẽ lẫm bẩm “Cộng thêm 3%, vậy độ thành thạo của Huyết Khí Tiên Công đã là 55%, vẫn còn một chặng đường dài nữa để đi à”

Cảm khái một tiếng, Đăng Dương một lần nữa cầm Bình Minh kiếm lên, tiếp tục xẻ xuống phần bụng bên dưới của Song Đầu Hắc Tuyến Xà. Những loài ma thú thuộc họ rắn, ngoại trừ Tinh Hoa Thạch ra thì vẫn còn một đồ vật vô cùng quý giá nữa, đó chính là mật rắn, và tất nhiên, Đăng Dương không thể bỏ quên chỗ tốt này được.

Lại đơn giản cắt xẻ một hồi, Đăng Dương cuối cùng cũng tìm được đến vị trí của dạ dày và túi mật.

“Uy, này là cái gì!” Khi nhìn vào dạ dày lộn xộn một đống của Song Đầu Hắc Tuyết Xà, hay nói đúng hơn là hình ảnh một tấm thẻ bài hơi cộm lên, ẩn ẩn hiện hiện sau lớp màn dạ dày, Đăng Dương có chút kinh nghi bất định, nói

Đầu tiên đem túi mật cắt đi rồi cho vào túi đồ hệ thống, Đăng Dương mới ôm tâm trí tò mò, thay Bình Minh kiếm bằng con dao găm Diệp Tiết mà cẩn thận từng chút một, cắt mở cái dạ dày ra.

Sau khi xẻ được một đường dài khỏa 20 cm và nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong dạ dày của Song Đầu Hắc Tuyến Xà là cả một cái xác nguyên vẹn của một đầu hắc báo đang bị dịch vị phân hủy vô cùng hôi thối.

Điều đặc biệt là, đầu hắc bào này vậy mà lại còn ngập trong miệng một cánh tay đứt lìa của nhân loại, mà tấm lệnh bài Đăng Dương lấp ló nhìn thấy kia chính là đang bị cánh tay này nắm chặt lấy.

Đem đấu khí xua đi một chút mùi vị hôi thối đến khó chịu, Đăng Dương nhanh chóng đoạt lấy tấm lệnh bài từ trong cánh tay đứt lìa rồi liền đạp lên lôi điện, thoáng một cái đã tránh ra một khoản cách xa xa.

Tiếp đến, Đăng Dương đem cái áo rách nát của mình xé xuống, cẩn thận lau chùi sạch sẽ tấm lệnh bài kia.

Chỉ thấy, sau khi được loại bỏ lớp máu thịt bẩn thỉu bên ngoài, tấm lệnh bài liền lộ rõ dáng vẻ cổ lão của mình.

Tấm lệnh bài này hoàn toàn được làm bằng hắc ngọc, cũng không to lắm, chỉ có kích thước chừng ba ngón tay xếp lại với nhau, bên trên bề mặt lại phủ đầy hoa văn tối nghĩa cực kỳ khó hiểu, duy chỉ có duy nhất một chữ ‘Ý’ to đùng được chạm nổi theo kiểu thư pháp là hắn có thể đọc ra.

“Nhìn từ bề ngoài, tấm thẻ bài này xem ra chình là bắt nguồn từ một di tích cổ xưa nào đó rồi” Đăng Dương thầm nhận định, ánh mắt có chút nóng bỏng mà sáng lên

“Nếu là trước kia, gặp phải mấy thể loại đồ vật này, mình cũng chỉ có thể bó tay bó chân, nhìn được mà không ăn được. Tuy nhiên, bây giờ thời thế đã khác, chỉ một tấm lệnh bài nho nhỏ mà thôi, còn chưa thể làm khó được ta, hắc hắc.”

Cười một tiếng tự tin, Đăng Dương liền vận chuyển Lôi Đạo Cong và Dẫn Hồn Thuật, đồng thời đem đấu khí cùng linh hồn lực hòa trộn với nhau rồi trúc vào đôi mắt.

Lập tức, trong đôi con ngươi đen láy của Đăng Dương liền hiện lên hai vòng tròn vàng kim thần bí, tập trung nhìn thẳng vào tấm lệnh bài hắc ngọc.

Chưa đến một giây thời gian, tất cả thông tin về tấm lệnh bài liền hiện rõ trong đầu Đăng Dương

---o-o---

Vật phẩm: Địa giai sơ cấp võ kỹ bị tàn phá – Cửu Ảnh Kiếm Ý

Chất liệu: Hắc Ngọc lưu trữ ý niệm

Khả năng: Uy lực tương đương với Nhân giai cao cấp võ kỹ. Có cơ hội khôi phục lại cấp bậc Địa giai sơ cấp võ kỹ.

---o-o---

“Oh! Thì ra chính là một ngọc giản võ kỹ, hơn nữa còn là Địa giai cơ cấp võ kỹ! Ha ha, mặc dù chỉ là võ kỹ bị tàn phá nhưng tính ra thì mình cũng trúng lớn rồi!” Đăng Dương nắm chặt tấm lệnh bài hắc sắc bên tay, không nhịn được liền hưng phấn cười lớn

“Địa giai sơ cấp võ kỹ bị tàn phá, mang uy lực của Nhân giai cao cấp võ kỹ, nếu mà đem bán vào cửa hàng hệ thống chắc chắn cũng có giá trị trên 200 điểm Tích Lũy a, là một khoản tài phú tương đối lớn”

“Còn nếu mà để lại cho mình tu luyện cũng không tồi chút nào. Hiện tại kiếm võ kỹ của mình cũng chỉ có Thiên Lôi Nhất Kích dùng cho trọng kiếm Hoàng Hôn, vẫn còn khuyết thiếu một môn võ kỹ uy lực cho trường kiếm Bình Minh, vừa hay cái Cửu Ảnh Kiếm Ý này lại vô cùng tích hợp để khỏa lấp chỗ trống này a!”

Như nhận thấy sự kích động trong lòng Đăng Dương, AI bất chợt lên tiếng hỏi

< < Chủ nhân, ngài có muốn ngay lập tức học tập Địa giai sơ cấp võ kỹ bị tàn phá – Cửu Ảnh Kiếm Ý? > >

Nghe AI nói, Đăng Dương mới từ trong vui vẻ đi ra, hơi ngẫm một chút rồi thoáng lắc đầu

“Cái này cũng không vội, cứ để đó đã, hiện tại thì cũng nên đi vào hang ổ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà xem sao, mong là vẫn còn thứ tốt dành cho ta!”

Đưa ra quyết định, Đăng Dương liền thu lệnh bài hắc sắc vào túi đồ hệ thống rồi phóng người lao thẳng vào bên trong hang động tối đen.

Dọc theo hang động, liên tục chạy nhanh hơn 5 phút, Đăng Dương rốt cuộc cũng nhìn thấy chút ánh sáng leo lắt nơi cuối đường hầm. Biết rõ đó là nơi hai người Phạm Liên Hoa đang dừng chân, hắn liền tăng nhanh cước bộ, chưa đến nửa phút thời gian đã chạy đến nơi ánh sáng phát ra.

Chỉ thấy nơi đây là một sơn động cực kỳ rộng lớn với miệng hang là một cái giếng trời cao vời vợi. Khác ới dáng vẻ ngập tràn sỏi đá bên ngoài, trên mặt đất bên trong sơn động lại được che phủ với một thảm thực vật vô cùng tươi tốt, xanh um thích mắt.

Mà trên thảm thực vật xanh um này, chốc chốc lại có từng lớp sương mù thanh mát chập chờn bốc lên, chứng tỏ bên trong cũng có chứa vô số linh dược trân quý, tỏa ra từng làn dược hương thơm ngát.

Đăng Dương chỉ hít nhẹ một hơi thôi cũng đủ cảm thấy sung sướng tinh thần.

Mà tại cách Đăng Dương không xa, Phạm Liên Hoa và Diệp Khắc Linh chính là đang cẩn thận đào lên từng gốc linh dược một, cho vào trong một miếng vải to để mang về.

Nhìn hành động của các nàng, Đăng Dương có chút khó hiểu nói

“Mấy loại linh dược sinh trưởng trong này thì chỉ thích hợp với khí hậu ẩm ướt bên trong sơn động thôi, hai người đào lên mang về hết thì làm sao mà bảo quản được?”

Nghe Đăng Dương ngu ngơ nói, Phạm Liên Hoa liền đinh chỉ hai tay, ném ánh mắt khinh bỉ đến

“Chuyện này đến cả tên nhà quê như người còn biết thì bổn tiểu thư, người được ủ từ trong lò thuốc lớn nên lại không biết chắc?”

“Chúng ta đây là chỉ mang về một vài linh được cần thiết mà thôi, cũng không phải là mang đi hết toàn bộ, có hiểu hay không?”

Bị Phạm Liên Hoa khinh bỉ, Đăng Dương có chút xấu hổ gãi gãi đầu. Thật ra, hắn bởi vì từ nhỏ đã sống thiếu thốn cho nên tạo thành bản tính là lấy sạch và cuốn sạch, chỉ cần có lợi thì hắn sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì.

Nay lại thấy Phạm Liên Hoa đào linh dược nên cứ suy nghĩ theo bản năng của hắn, tưởng là nàng muốn đào hết số linh dược này mang về luôn.

Cười ngượng một chút, Đăng Dương bởi vì không am hiểu về linh dược cho lắm nên cũn không có ý định đến giúp đỡ hai cô nàng kia, mà cho dù hắn thật sự có ý muốn giúp đỡ đi chăng nữa thì chỉ sợ, Phạm Liên Hoa cũng chưa chắc gì đã cho hắn động tay vào tâm can bảo bối của nàng đâu.

Vậy cho nên, Đăng Dương đành phải hướng đến một góc khác của sơn động, nơi làm cho hắn cảm thấy hứng thú nhất, đó là một khối cây cỏ khổng lồ xếp chồng lên nhau, đồng thời cũng chính là tổ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.