Chương 154: Song Đầu Hắc Tuyết Xà

Trông bộ dáng tươi cười có chút ranh ma của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương hiếu kỳ hỏi “Chuyện gì vậy?”

“Còn chuyện gì nữa, chính là cái con súc sinh Song Đầu Hắc Tuyền Xà kia kìa” Phạm Liên Hoa có chút nghiến răng nghiến lợi nói “Mấy hôm trước, nếu không phải có Linh tỷ ra tay ứng cứu kịp thời thì có lẽ ta đã bị nó nuốt vô bụng luôn rồi, mối thù này, ngươi nói ta có nên trả hay là không đây?”

Nói rồi, ánh mắt to tròn của nàng không khỏi phát sáng “Tuy nhiên, quan trọng nhất vẫn chính là vô số linh dược trân quý bên trong hang ổ của nó nha, toàn bộ đều là linh dược hiếm có cả đó!”

“Đúng là không thể bỏ qua được!” Đăng Dương có chút đồng tình gật đầu, sau đó hơi khó hiểu nói tiếp “Nhưng mà, Diệp Khắc Linh, không phải nàng ấy có cảnh giới võ đạo mạnh hơn ta sao, sức chiến đấu cũng cực kỳ ghê gớm nữa, sao nàng không đi nhờ nàng ấy giúp?”

Nghe vậy, bộ dạng Phạm Liên Hoa có chút yểu xìu, căm tức nói

“Nếu Linh tỷ có thể tự mình làm được thì ngươi nghĩ ta còn đến nhờ ngươi à? Cái con Song Đầu Hắc Tuyến Xà kia chính là một con quái thú bậc 5, tương đương với võ giả cảnh giới Võ Sư trung cấp đấy!”

“Thì đã sao, cũng chỉ là quái thú bậc 5 mà thôi. Với lực chiến kinh người của Diệp Khắc Linh, việc vượt cấp giết chết một con Song Đầu Hắc Tuyến Xà cũng không phải là không làm được mà!” Đăng Dương khẽ nói

“Điều đó, bổn tiểu thư cũng thừa biết!” Phạm Liên Hoa khinh bỉ nhìn Đăng Dương một cái rồi có chút bất đắc dĩ mà thờ dài, nói “Nhưng mà cái tên Song Đầu Hắc Tuyến Xà, cốt yếu nhất chính là một chữ ‘Song’. Có nghĩa con súc sinh này có đến hai cái đầu, hơn nữa, mỗi một cái đầu đều có sức mạnh tương đương của quái thú bậc 5 thật sự”

“Nói tóm dại, dù Song Đầu Hắc Tuyến Xà chỉ là một con nhưng lực chiến thực sự lại ngang bằng với hai con quái thú bậc 5 cộng lại nga. Linh tỷ mặc dù cường đại nhưng cùng lúc đối đầu với hai con quái thú bậc 5 cũng là ăn không tiêu!”

Nghe Phạm Liên Hoa giải thích một lượt, Đăng Dương hoàn toàn hiểu ra, vui vẻ cười đáp

“Ra là vậy, thông thường quái thú dù có hai đầu thì sức chiến đấu cũng không cải biến quá lớn, có chi cũng chỉ là có chút quỷ quyệt khó đoán mà thôi. Thế nhưng con Song Đầu Hắc Tuyến Xà này lại có thể nhân đôi sức mạnh, xem ra cũng là một con quái thú biến dị hiếm có.”

“Được rồi, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Đợi vài ngày nữa ta hoàn toàn bình phục thì giúp nàng săn giết nó vậy, suy cho cùng, mạng của ta cúng chính là do nàng đem từ quỷ môn quan về mà!”

Thấy Đăng Dương chấp nhận, Phạm Liên Hoa có chút hồ hởi mà cười thật tươi, ánh mắt nhìn Đăng Dương trong bất giác diệu nhẹ đi rất nhiều

“Ngươi biết thế là tốt! Hì hì, thôi ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi cho khỏe, sớm một chút nhanh chóng bình phục. Ta đi báo tin vui cho Linh tỷ đây”

Cười hì một tiếng, Phạm Liên Hoa liền cầm chén thuốc lên, tựa như một con bướm nhỏ vui vẻ mà chạy nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh biết mất sau cửa nhỏ, Đăng Dương cười cười mà lắc đầu. Cô nàng Phạm Liên Hoa này, tính tình đúng là có chút tiểu thư quyền thế nhưng thực chất cũng chỉ là một tiểu cô nương tinh nghịch mà thôi, tâm địa vô cùng thiện lương và thuần khiết.

Khi nói chuyện với nàng, mặc dù đa phần là nàng khinh bỉ hắn nhưng Đăng Dương lại cảm thấy tương đối vui vẻ, đối mặt với nàng, không cần tính toán cũng không cần so đo được, mất, thiệt, hơn, vô cùng dễ chịu.

Nghĩ vẫn vơ một chút, Đăng Dương bắt đầu quay trở lại công cuộc khai phá khả năng của kỹ năng Giám Định Sơ Cấp của mình.

Hít sâu một hơi lương khí, Đăng Dương bắt đầu điều động Lôi Đạo Công và Dẫn Hồn Thuật, một lẫn nữa đem đấu khí và linh hồn lực hòa quyện vào nhau, dẫn vào đôi mắt.

Lập tức, trong con ngươi đen láy như hắc động kia, hai vòng tròn vàng kim đầy kỳ dị liền hiện lên, khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm huyền bí khó lường.

---------------

Thời gian vài ngày tiếp theo đó, cuộc sống sinh hoạt bên trong sơn cốc diễn ra tương đối êm lặng.

Đăng Dương dùng đa phần thời gian của mình để vận chuyển Huyết Khí Tiên Công, cộng với nước thuốc của Phạm Liên Hoa, nhanh chóng khôi phục tất cả thương thế. Bên cạnh đó, hắn cũng kim luôn ngôi vị phụ bếp, chuyên ngành rửa bát.

Phạm Liên Hoa thì bận rộn hơn một chút, ngoại trừ nấu thuốc cho Đăng Dương, nàng còn liên tục chạy đông chạy tây, vừa thu thập vừa nguyên cứu dược lý của vô số linh dược bên trong sơn cốc. Thỉnh thoảng, nàng còn khai lò luyện chế một số loại đan được có chút hiếm lạ, khiến cho cả sơn cốc luôn luôn thoang thoảng một hương vị đan dược thơm nồng.

Mà trong ba người, Diệp Khắc Linh có lẽ là người rảnh rỗi nhất, ngoài tu luyện một số môn võ kỹ phong hệ đơn giản ra thì nàng cũng chỉ giúp đỡ Phạm Liên Hoa chăm sóc khu vườn linh dược mà thôi, vô cùng nhàn hạ.

Đến ngày thứ năm kể từ lúc Đăng Dương tỉnh lại, đặt chén thuốc đã cạn đáy trên bàn, hắn khẽ mỉm cười hài lòng mà nhìn thiêu nữ trước mặt, nói

“Được rồi, ta cảm thấy thương thế trong người cũng đã bình phục hoàn toàn. Không còn trở ngại gì nữa, nàng định khi nào thì ra tay với con Song Đầu Xà kia?”

Nghe Đăng Dương hỏi, ánh mắt Phạm Liên Hoa liền hiện lên một vòng vui mừng, vội vàng nói “Tất nhiên là càng sớm càng tốt rồi, đi ngay bây giờ luôn cũng được!”

“Tốt!” Đăng Dương thoải mái gật đầu, sau đó đem Hoàng Hôn kiếm đeo sau lưng, Bình Minh kiếm cùng khẩu FN Five-seven giắt bên hông rồi đi theo Phạm Liên Hoa ra ngoài.

Ở bên ngoài, tại một vườn linh dược cách nhà tranh của Đăng Dương không xa, Diệp Khắc Linh đang cẩn thận tưới nước cho một gốc dược thảo, nhìn thấy Đăng Dương trang bị đầy đủ đi ra ngoài liền thanh lãnh hỏi

“Muốn đi giết Song Đầu Hắc Tuyến Xà?”

Chưa đợi Đăng Dương kịp trả lời, Phạm Liên Hoa đã như một cơn gió xuất hiện bên cạnh Diệp Khắc Linh, cười giòn tan nói

“Đúng rồi, Linh tỷ, lần này trăm sợ nhờ vào hai người đấy!”

Diệp Khắc Linh khẽ chọc nhẹ ngón tay vào trán Phạm Liên Hoa, hiếm hoi nở nụ cười “Được rồi, đi thôi!”

Tiếp đó, dưới sự dẫn đường của Phạm Liên Hoa, cả ba người liền dọc theo con suối nhỏ, vượt qua một đồng cỏ xanh mát cùng với một rừng loạn thạch như mê cung, đi đến nơi tận cùng sơn cốc.

Tại đây, Đăng Dương liền trông thấy hai hang động to lớn dẫn sâu vào lòng núi, cực kỳ thu hút tầm mắt.

Phạm Liên Hoa chỉ tay vào hang động cách bọn họ gần nhất, cười nói

“Cái hang động phủ rêu xanh này chính là đường ra vào sơn cốc, đầu bên kia của đường hầm này nối liền với Vũ Trúc Lâm, cách trấn Lạc Ngôn hơn trăm cây số về hướng tây”

Sau đó Phạm Liên Hoa tiếp tục chỉ tay về phía hang động thứ hai, cách hang động đầu triên hơn trăm mét, nghiến nhẹ răng, nói

“Còn cái hang toàn đá sạn kia chính là hang ổ của Song Đầu Hắc Tuyến Xà!”

Theo hướng chỉ tay của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương đưa mắt nhìn sâu vào bên trong hang động tối đen, hai hàng lông mày hơi nhíu lại một chút, nghiêm túc nói

“Loại hang động tự nhiên này, mười phần thiếu hụt ánh sáng, chúng ta nếu mà cứ như thế xông loạn vào thì sợ rằng sẽ thành mồi ngon cho con Song Đầu Hắc Tuyến Xà kia!”

“Bời vậy, chúng ta sẽ không vào trong mà là dụ nó ra bên ngoài” Diệp Khắc Linh thong thả nói, ánh mắt khẽ liếc sang Phạm Liên Hoa bên cạnh “Liên Hoa!”

“Cứ để muội!” Phạm Liên Hoa hiểu ý gật đầu, nhanh chân di chuyển đến trước cửa động.

Sau đó, từ cơ thể duyên dáng của nàng, một luồng tử hỏa mãnh liệt bốc lên, chỉ nghe nàng quát lạnh một tiếng, dễ dàng ngưng tụ ngọn tử hỏa cao hơn năm mét thành một hỏa cầu nho nhỏ có thể nắm gọn trong lòng bàn tay rồi ném mạnh vào bên trong hang động.

Tử Vân Bạo Hỏa!

Hỏa cầu rời tay nàng phóng thẳng vào sâu bên trong hang động.

Một giây sau, BÙM!!! một một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tử vân hỏa diễm từ sâu bên trong hang động cuồn cuộn phóng ra như hơi thở của rồng, mà mặt đất cũng cũng thoáng chốc run rinh dữ dội.

Khè!!!!

Đúng như Diệp Khắc Linh đã dự đoán, hỏa cầu vừa nổ thì một âm thanh gào thét chói tai cũng từ sâu bên trong hang động vọng ra, sau đó, xuyên qua làn hỏa vân dữ dội, một con quái thú hai đầu khổng lồ liền xuất hiện trong mắt ba người Đăng Dương.

Chỉ thấy Song Đầu Hắc Tuyến Xà toàn thân bao phủ bởi một lớp vảy rắn đen như hắc thạch, trên cơ thể có từng đường vân ám vàng chạy dọc sống lưng, dài hơn 30 m, thân hình thô to như đại thụ, uốn lượn mà bò ra khỏi hang động.

Đặc biệt, từ phần thân thể tách đôi ra làm hai cái đầu của nó, những đường vân chạy dọc sống lưng đã không còn màu ám vàng nữa mà là chuyển thành hai sắc màu riêng biệt.

Cái đầu bên phải có đường vân màu hỏa hồng, trong hơi thở có từng cơn hỏa diểm nóng rực cuộn trào đi ra, cái đầu còn lại bên trái thì có đường vân màu lục nhạt, trong ánh mắt, phong bạo sắt lạnh như đao ảnh quét thẳng về phía ba người Đăng Dương.

Đứng từ đằng xa, quan sát rõ ràng hình dáng của con Song Đầu Hắc Tuyết Xà, Đăng Dương rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, vì sao con quái thú này cực kỳ khó chơi rồi.

Thông thường, mỗi một con quái thủ chỉ có thể sở hữu một sức mạnh nguyên tố duy nhất, cho dù có là loài quái thú có hai đầu như con Song Đầu Hắc Tuyết Xà này thì cả hai đầu cũng chỉ có thể sử dụng chung một dạng nguyên tố mà thôi.

Thế nhưng con Song Đầu Hắc Tuyết Xà trước mặt, mỗi cài đầu lại sở hữu một loại nguyên tố riêng biệt, cái đầu bên phải với đường vân màu đõ, hơi thở nóng rực chắc chắn mang trong mình hỏa hệ nguyên tố, mà cái đầu bên trái với đường vân lục nhạt, ánh mắt chứa đầy phong đao thì chính là phong hệ nguyên tố.

Hơn nữa, phong và hỏa lại là hai nguyên tố có tính chất phụ trợ cho nhau cực mạnh, khiến cho sức chiến đấu của con Song Đầu Hắc Tuyến Xà này thậm chí còn mạnh mẽ hơn Võ Sư cao cấp bình thường một bậc.

Bởi vì thế cho nên, Diệp Khắc Linh có đánh không lại con Song Đầu Hắc Tuyến Xà này cũng không oan, mà cho dù có là hắn, nếu một mình đối đầu với con quái thú này, sợ là cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy mà thôi.

Trở lại trước cửa hang động, Song Đầu Hắc Tuyến Xà sau khi xông ra khỏi hang, hai cái đầu tam giác liền đảo quanh một lượt, liên tục thè ta thụt vào cái lưỡi chẻ đôi đỏ lòm, tìm kiếm kẻ cả gan phá hủy tổ ấm của nó.

Rất nhanh, hai cặp mắt tam giác hung ác đã nhận ra sự có mặt của ba người Đăng Dương, nhất thời, quanh thân thân Song Đầu Hắc Tuyến Xà bốc lên từng tia khí tức hung ác, không chút chần chờ đã thét lên một tiếng choi tai, há rộng cái miệng to lớn, đầy răng nhọn như chậu máu của mình, lao thẳng vào kẻ đứng gần nó nhất, cũng chính là Phạm Liên Hoa.

Bị Song Đầu Hắc Tuyết Xà nhắm vào, Phạm Liên Hoa nào dám đứng yên, nàng lập tức thi triển thân pháp Hồ Điệp Trường Không của mình, tựa như một con bướm xinh đẹp mà chạy thẳng về phía hai người Đăng Dương.

Mà ở phía xa, ngay khi thấy Song Đầu Hắc Tuyến Xà chủ động tấn công, Đăng Dương cùng Diệp Khắc Linh cũng là phóng người lao thẳng đến

Trên lưng mọc ra đôi cánh ngưng tụ từ hàng loạt phong đao vô cùng sắc nhọn, Diệp Khắc Linh lạnh giọng nói

“Đăng Dương, ngươi lo cái đầu hỏa hệ, đầu phong hệ để ta!”

“Được!” Đăng Dương cũng không dị nghị gì, lập tức gật đầu rồi đạp chân trên lôi điện, thân hình tựa như thuấn di mà cực tốc lướt đến cái đầu hỏa hệ đang truy sát Phạm Liên Hoa, Bạch Tuyết kiếm xuất ra khỏi vỏ, dũng mãnh đâm tới.

Cái đầu hỏa hệ của Song Đầu Hắc Tuyết Xà đang đuổi theo Phạm Liên Hoa, bổng nhiên xà đồng chợt thấy Đăng Dương không biết từ lúc nào đã đâm kiếm đến, nhất là từng tia lôi điện lập lòe trên lưỡi kiếm kia, không biết vì sao nhưng lại mang đến cho nó một cảm giác uy hiếp nồng đậm, tựa như nếu nó không không tránh đi một kiếm này, nó chắc chắn là chết chắc.

Hiểu rõ điều đó, cái đầu hỏa hệ liền đình chỉ truy đuổi Phạm Liên Hoa mà cực nhanh thu lại cổ rắn, hiểm hiểm tránh thoát một kiếm sắc lạnh của Đăng Dương. Sau đó, cái đầu rắn to lớn ở trên cao gầm thét mà mở cái miệng to như chậu máu, phun ra một cột hỏa diễm nóng rực phủ xuống Đăng Dương bên dưới.

Đăng Dương xuất ra một kiếm còn chưa kịp thu về thì thế lửa hùng hồn đã ùng ùng kéo đến, biết là không kịp để làm ra động tác tránh né, hắn liền đem Bình Minh kiếm lập lòe lôi điện cắm mạnh xuống mặt đất, thầm quát khẽ

“Lôi Thuẩn!”

Xoẹt Xoẹt vài tiếng lôi minh vang lên, một tấm khiên chắn lôi điện cao hơn 2 m đã nháy mắt xuất hiện trước người Đăng Dương, hoàn toàn che chở hắn trước ngọn hỏa diễm đỏ rực và phi thường mãnh liệt của Song Đầu Hắc Tuyến Xà.