Chương 138: Đại Lao (1)

Trải qua một ngày bình lặng, đêm hôm đó, Đăng Dương không mang Bạch Tuyết Kiếm trên lưng nữa mà thu vào trong túi đồ hệ thống, chỉ đeo trường kiếm Bình Minh cùng khẩu lục FN Five-seven bên hông rồi rời khỏi phòng, thẳng hướng đại lao của Lôi gia mà cất bước.

Đại Lao của lôi gia mà một căn hầm được xây ngầm dưới mặt đất ở góc phía đông của Lôi phủ, là nơi Lôi gia giam nhốt kẻ thù cũng như những tộc nhân phạm phải trọng tội và phòng vệ tương đối sâm nghiêm. Nhất là khi nơi đây lại đang giam giữ nhiều thêm một tên sát thủ Bóng Ma cho nên cơ hồ luôn được một tiểu độ Võ Giả cùng vô số hộ vệ canh phòng 24/24, vô cùng nghiêm ngặt.

Khi Đăng Dương đi đến trước cổng đại lao, vừa định tiến vào thì liền bị bốn tên hộ vệ canh cổng chặn lại

Một tên trong đó cẩn thận cuối chào Đăng Dương mà cười nói “Võ giả đại nhân, xin lỗi, ngài không được phép đi vào bên trong lúc này”

Đăng Dương nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, khó hiểu hỏi “Sao lại không được vào, không phải bình thường nơi này đều cho phép những võ giả như bọn ta ra vào tự nhiên hay sao?”

“Với lại, nghe mấy vị huynh đệ nói, tên sát thủ Bóng Ma kia thực chất chính là một đại mỹ nữ nha, hôm qua vào lúc truy bắt, ta còn chưa kịp chiêm ngưỡng nên bây giờ đi qua xem bù mà thôi. Ta cũng đâu phải vào đây để giải thoát cho tên Bong Ma kia!”

Tên hộ vệ nghe thế thì cũng có chút đồng bệnh tương liên, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ thành thật đáp

“Thì đó, bình thường thì là vậy, thế nhưng kể từ khi nhốt mỹ nữ kia vào, luật lệ của Đại Lao liền bị Tộc trưởng thay đổi rồi. Tộc trường còn đặc biệt phân phó, kể từ hôm nay, ngoại trừ đội canh phòng Đạo Lao ra thì tuyệt đối không cho bất kỳ một ai khác đi vào, cho dù có là Đại trưởng lão đi chăng nữa”

“Còn chưa hết, Tộc trưởng còn cấm luôn tất cả hành vi tra tấn cũng như xét hỏi đối với Bóng Ma, đợi đến khi nào ngài thành công đột phá Võ Tướng thì đến khi đó mới tự mình đi tra xét. Nói thật chứ, theo như thuộc hạ thấy thì Tộc Trưởng mười phần là đã bị mỹ nữ trong Đại Lao kia hút hồn luôn rồi”

Nói rồi tên hộ vệ còn chép môi, cười hắc hắc, bỉ ổi nói

“Mà cũng không trách Tộc trưởng được, cô nàng kia quả thật đúng là vưu vật trời sinh. Mặc dù biết rõ nàng ta chính là sát thủ Bóng Ma giết người không ghê tay, nhưng nếu bản thân có cơ hội, thuộc hạ nguyện sướng một lần rồi chết cũng được. Dù sao, chết trên bụng mỹ nhân, làm ma cũng phong lưu mà, hắc hắc!”

Đăng Dương nghe vậy, khóe môi cũng nhết lên mỉm cười, một nụ cười chứa đầy sát khí “Thế à? Bất quá ta nghĩ các ngươi sẽ vĩnh viên không có cơ hội đó đâu”

Vừa nói, Đăng Dương liền rút kiếm ra, chân đạp lôi điện mà lướt đi như gió, xoạt xoạt vài tiếng đã dễ dàng cắt cổ toàn bộ bốn tên hộ vệ, giết chết bọn chúng chỉ trong chớp mắt.

“Ngươi….” Đúng lúc này, từ trong lối vào Đại Lao bổng nhiên bước ra một tên võ giả, vừa trông thấy hành động giết người của Đăng Dương, hắn liền há to mồm quát lớn lên.

Tuy nhiên, chưa đợi tiếng quát đầu tiên bay ra khỏi mồm thì nương theo một tiếng ‘chịch’ nho nhỏ, trán của tên võ giả đã nhiều thêm một cái lỗ máu đỏ tươi, cả người đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.

Bước qua xác của tên vỏ giả, Đăng Dương một tay cầm súng, một tay cầm kiếm nhàn nhã dọc theo lối vào, đi thẳng xuống Đại Lao dưới mặt đất.

Trên đường đi, hễ gặp mặt một người hắn liền giết một người, lưỡi kiếm sắc nhọn lướt qua không trung với tốc độ cực nhanh, đơn giản chỉ là một kiếm một mạng. Dù cho có là võ giả hay là hộ vệ, không một ai đủ sức để chống đỡ qua kiếm thứ hai.

Và tất nhiên, để đảm bảo yếu tố bí mật, những kẻ mà Đăng Dương không thể nhất thời tiếp cận được đều sẽ bị hắn dùng súng lục giết chết. Vậy cho nên, đến khi Đăng Dương đi tới phòng giam cuối cùng, nơi hiện đang giam giữ Bóng Ma hay còn gọi là Hắc Phong Tuyệt Sát, thì vẫn không có bất kỳ một âm thanh báo động nào vang lên.

Tất cả chỉ có duy nhất một sự im lặng tuyệt đối cùng với mùi vị huyết tanh nồng nặc trong không gian.

Mà đến lúc này, Huyết Phong Tuyệt Sát tất nhiên cũng đã nhận ra sự hiện diện của Đăng Dương trong Đại Lao. Với hai tay cùng hai chân bị xích chặt vào vách tường, nàng ngẩn đầu tóc có chút rối bời lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Đăng Dương, giọng nói âm u và lạnh lẽo, đồng thời ngập tràng sát khí cất lên

“Ngươi… là ai? Không đúng, ngươi chính là một trong bảy tên võ giả rác rưỡi đã tập kích ta đêm hôm qua!”

Đăng Dương vung Bình Minh kiếm, dễ dàng chém đứt ổ khóa phòng giam như chém đậu hủ rồi mở cửa bước vào, tiêu sái cười nói

“Ta đến để giải thoát nàng!”

Hắc Phong Tuyệt Sát hơi nhướng mi “Tại sao?”

Đăng Dương cười khẽ đáp “Đơn giản thôi, bởi vì ta cũng có một mối thù sâu nặng với Lôi gia”

“Mà người ta thường nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bởi vậy nên ta muốn cứu nàng không phải là rất hợp lý hay sao? Với lại, ta đây là đang thực hiện một kết hoạch ám sát Lôi Các, cho nên cần một người hợp tác hành động, và người đó không ai khác thích hợp hơn chính nàng!”

“Tại sao ta phải tin ngươi? Ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi chắc?” Hắc Phong Tuyệt Sát âm u cười lạnh, giọng điệu chứa đầy hàm ý khinh thường

“Không sao, cho dù nàng không tin thì ta vẫn sẽ thả nàng ra, dù sao, để nàng ra bên ngoài quậy phá tứ tung, vẫn là có lợi cho ta hơn là một mực bị nhốt ở chỗ ẩm ướt, tối tăm này” Đăng Dương nghe vậy thì nhún vai tỏ vẻ bất cần, đồng thời hắc kiếm trên tay không chút ngơi nghỉ mà liên tiếp vung ra.

Chỉ nghe ‘Leng Keng’ vài tiếng, tất cả bốn sợi xích sắt trói buột Hắc Phong Tuyệt Sát đều đã bị chém đứt.

Thoát khỏi giam cầm, Hắc Phong Tuyệt Sát không nói một lời liền nhào thẳng vào Đăng Dương, năm đầu móng tay hiện lên từng đợt kình phong sắc lạnh, tựa như một đầu thú trảo to lớn mà vồ đến.

Bất quá khi phong trảo gần chạm đến cơ thể, Đăng Dương đã nhanh chân thi triển thân pháp Đạp Lôi nháy mắt lùi ra xa xa, tựa như thuấn di mà xuất hiện tại vị trí cách Hắc Phong Tuyệt Sát hơn 5 m.

Môi mỏng hơi nhết lên, Đăng Dương cười khẽ “Nàng không thể giết được ta đâu!”