Chương 21: Vị khách ghê gớm

Tiết thu đẹp, trăng thu sáng, trung thu càng là ngày đẹp nhất trong năm.

Mà ở ngày lành như vậy, có một thiếu niên phong trần mệt mỏi tìm tới tiệm rượu của vợ chồng Dương thị.

Thiếu niên chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên lưng cõng tay nải cồng kềnh. Sau khi tiến vào trong tiệm thì gọi mấy món ăn nổi bật nhất, ngồi một góc từ từ ăn.

Đêm trung thu, đúng là lúc khách khứa đông nhất. Tới tới lui lui, đã qua vài lượt khách, nhưng thiếu niên kia vẫn chiếm cái bàn không đi, tiểu nhị tất nhiên là để ý.

Cũng may thiếu niên tương đối hiểu chuyện, cũng không hề ngại khi phải ghép bàn chung với các khách nhân khác.

Mãi cho đến gần nửa đêm, khách khứa dần dần thưa bớt, cuối cùng thiếu niên cũng đứng lên, vừa trả tiền vừa dò hỏi tiểu nhị: “Xin hỏi, quán rượu của các ngươi có tuyển người không? Ta rất chịu khó, cái gì cũng có thể làm.”

Lúc trước tiểu nhị thấy hắn cầm theo tay nải, trên giày đều là bùn đất, giọng nói cũng không giống người địa phương, đã đoán được bảy tám phần.

Chỉ là tửu lầu không phải nơi làm từ thiện, hiện tại sau bếp cũng không thiếu người.

“Vừa mới tuyển đủ, hiện tại không cần nữa.”

“Nhưng ta không cần tiền công.” Thiếu niên tiếp tục dùng giọng điệu thương lượng nói: “Ta chỉ là muốn đến học nghề. Vừa rồi ta đã quan sát vài tiệm, thấy tiệm của các ngươi nhiều khách nhất. Hơn nữa ta cũng đã nếm thử, thịt kho tàu của tiệm này thật sự ngon vô cùng.

“Vậy ra ngươi muốn đến học lỏm sao?” Tiểu nhị nhăn mày, thấy thiếu niên chỉ có một mình, giọng nói bớt vài phần khéo léo đưa đẩy, nhiều thêm mấy phần cảnh giác.

Thiếu niên lập tức sửng sốt một chút, vội xua tay nói: “Không phải, ta chỉ……”

“Ngươi ở lại đi.” Lúc này Giang chưởng quầy đã đi đến: “Sau bếp quả thật vẫn chưa đủ người, nếu ngươi không có chỗ ở thì cứ ở lại.”

“Chưởng quầy, người này chưa biết chừng là muốn đến học lỏm tay nghề……” Tiểu nhị còn muốn nói gì đó, lại bị Giang chưởng quầy ngắt lời: “Cái gì mà học lỏm, tay nghề của Dương đại ca không phải ai muốn học là học được. Huống chi, tay nghề của mỗi người khác nhau, có rất nhiều thứ không phải nhìn là có thể học theo được đâu.”

Tiểu nhị không còn lời gì để nói nên đành im lặng, thiếu niên vô cùng cảm kích, quay sang gật đầu với chưởng quầy: “Cảm ơn ngài!”

“Ngươi còn chưa nói ngươi tên là gì?” Giang chưởng quầy cười hỏi.

“Ta tên là Triệu Hưng Thái.”

“Vậy sau này chúng ta gọi ngươi là Tiểu Triệu. Ngươi mang theo đồ vật, ta sẽ dẫn ngươi đến hậu viện.”

“Vâng.”

Khi thiếu niên đi lấy đồ, Giang chưởng quầy quay sang giải thích cho tiểu nhị: “Sau này nói chuyện phải cân nhắc một chút. Đứa nhỏ này có mang theo đồ làm bếp, gan bàn tay đều là vết chai, cánh tay mạnh mẽ, trên ngón tay nhiều chỗ có sẹo, vừa nhìn đã biết là tới để học nghề. Dương đại ca của ngươi năm đó đi học nghề cũng là như thế này, nếu mỗi người đều giống như ngươi, sao có thể truyền tay nghề lại.”

“Vâng……” Tiểu nhị ỉu xìu đáp lời.

Cứ như vậy, quán rượu Dương gia nhiều thêm một người học việc không đáng chú ý.

Thời gian học nghề rất vất vả, quét tước rửa rau rửa chén đều thuộc về bọn họ, mỗi ngày dậy sớm nhất, ngủ muộn nhất. Hơn nữa giữa những người học nghề còn tồn tại cạnh tranh, Triệu Hưng Thái từ nơi khác đến càng bị bài xích.

Có điều hắn cũng không để ý những chuyện này, mỗi ngày làm xong việc đều luyện tập cắt đậu hũ.

Bởi vì vị khách nào đó mà Dương đầu bếp thường xuyên phải làm việc đến đêm muộn, rất nhanh đã chú ý tới thiếu niên chăm chỉ này, sau lại thấy kỹ thuật xắt thái của hắn không tồi, vừa nhìn đã biết có cơ sở, bởi vậy càng để ý trong lòng.

Nửa đêm hôm nay, vị khách thần bí đã nhiều ngày không xuất hiện kia lại tới nữa, tinh thần Dương đầu bếp vô cùng phấn chấn, ngay cả việc rửa rau, thái rau cũng tự tay chuẩn bị.

Triệu Hưng Thái nhìn thấy cảnh này, có điều hắn không tò mò hỏi vì sao, bởi vì từ trước đến giờ hắn không quan tâm những chuyện không liên quan đến học nghề.

Chỉ là, dù hắn không hỏi nhưng nhóm học nghề khác vẫn lặng lẽ bàn tán.

“Có phải vị khách ăn mặc giống quỷ kia lại tới hay không?”

“Lần nào đến cũng là bộ dạng như vậy, nếu ta đột nhiên gặp bọn họ trên đường, có lẽ sợ tới mức tè ra quần.”

“Vị khách kia lúc nào cũng đội mũ, vẻ ngoài thế nào không nhìn rõ, chẳng lẽ là bởi vì quá xấu, cho nên không muốn người khác thấy?”

Khi mà nhóm học đồ đang bàn tán nước miếng bay đầy trời ở phía sau bếp, Phó Yểu cũng đang nói chuyện với Giang chưởng quầy ở ngoài sảnh chính: “Quán rượu này của các ngươi có một vị khách rất ghê gớm đến chơi.”

Giang chưởng quầy cho rằng nàng nói là thực khách ban ngày tới, vì vậy cười đáp: “Tất cả khách hàng đều là cha mẹ áo cơm của chúng ta, đều rất ghê gớm.”

Phó Yểu cười cười, không giải thích gì thêm.

Chỉ là từ hôm đó về sau, mỗi đêm nàng đều xuất hiện ở quán rượu.

Cho đến một tháng sau, khi Triệu Thái An được sai bưng thức ăn lên, lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy vị khách được gọi là “giống quỷ” kia, cũng là lúc Phó Yểu chạm mặt vị “khách ghê gớm” này.

“Quan chủ, mau nhìn, hình như đệ hoa mắt rồi……” Đại Lang lắp bắp nói: “Sao đệ lại nhìn thấy có một ông cụ đang bay qua bay lại phía sau ngài vậy?”