Chương 7: Đệ nhất bại gia tử Thành Vạn Tượng

Nhưng trong nháy mắt tôm hùm vừa vào miệng, con ngươi Đề Kỳ đều muốn bay ra.

Hắn chính là nhi tử của thành chủ Vạn Tượng thành, có món gì mà chưa từng ăn qua?

Thậm chí ngay cả đồ ăn đại tửu lâu trong đế đô đều ăn qua mấy lần, nhưng là hương vị này hắn thật đúng là lần đầu tiên ăn được, loại hương vị phức tạp đa dạng này, mang theo ngọt ngào, thịt tôm thơm cay, để cho Đề Kỳ giờ khắc này có chút hoài nghi nhân sinh

Cá nướng Trích Nguyệt Lâu có ngon không?

Ăn ngon

Đó chỉ là những gì Đề Kỳ nghĩ trước khi nếm con tôm này, trong nháy mắt khi ăn con tôm này, con cá nướng đó còn gọi là ngon không?

Ăn ngon cái rắm.

Đề Kỳ đem khối thịt tôm hùm này ở trong miệng nhai nuốt, độ cay rất nhỏ còn có vị tê không ngừng kích thích vị giác, đây là lần đầu tiên Đề Kỳ cảm nhận được loại hương vị này, nếu như lúc này lại có thể phối với một bầu rượu.

Đó là điều sảng khoái nhất trên đời.

Chưởng quỹ nhìn thấy bộ dáng của Đề Kỳ, trên mặt không lộ ra thần sắc ngoài ý muốn chút nào, bởi vì sau khi chưởng quỹ đưa tôm hùm cay tới, hắn cũng là nếm qua, phản ứng lúc đó của hắn so với Đề Kỳ còn muốn khoa trương hơn

Chưởng quỹ hoàn toàn tin tưởng, tuy rằng hiện tại Thiên Vân tửu lâu bọn họ chỉ là một trong những tửu lâu tốt nhất ở Vạn Tượng Thành, nhưng bằng vào con tôm nhỏ này, về sau Thiên Vân tửu lâu chính là tửu lâu tốt nhất ở thành này, không có cái tửu lâu nào có thể tranh phong.

‘’Ngon thật sự rất ngon!’’

Đề Kỳ mở to mắt, trong hai mắt đều hiện ra hào quang đến, tranh thủ thời gian nói: "nhanh lên, cho ta đến một bàn, không, đến hai bàn"

Đề Kỳ vội vàng nói.

Loại mùi vị này để cho Đề Kỳ muốn ngừng mà không được, hiện tại hắn thầm nghĩ hung hăng ăn cho đã nghiền.

‘’Đề công tử, giá cả tôm hùm cay này hơi đắt.’’

lúc này Chưởng quỹ tranh thủ thời gian đem lời nói rõ ràng trước cho Đề Kỳ, Đề Kỳ nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời lộ ra không vui, nhịn không được nói: " lời này của Ngươi là có ý gì, ý của ngươi là ta ăn không nổi, đắt còn có thể đắt đến đi nới nào"

‘’Ba đồng bạc một con.’’

Chưởng quầy mở miệng nói.

Đề Kỳ: "......’’

Ba đồng bạc một con, cái giá này có ăn nổi không, đáp án nhất định là ăn nổi, dù sao hắn cũng là con trai thành chủ thành Vạn Tượng, nhưng cái giá này thật sự quá đắt.

một miếng thịt nhỏ Như vậy cần ba đồng bạc.

Thế nhưng nghĩ đến cái loại hương vị thần tiên kia, Đề Kỳ căn bản là khống chế không được, trực tiếp vung tay lên, nói ra: "Ba cái ngân tệ liền ba cái ngân tệ đi, đến cho ta một trăm con."

Nói xong, ném ra ba đồng kim tệ trên bàn.

Chung quanh không ít thực khách đều nghe được Thanh âm của kim tệ, không khỏi giật mình nhìn Đề Kỳ, Đề Kỳ rốt cuộc mua cái gì?

Lại muốn ba đồng kim tệ.

Ba đồng kim tệ đều đủ cho dân chúng bình thường sống một năm được không?

Những thực khách bình thường này, chưởng quỹ đương nhiên là không giới thiệu tôm hùm cho bọn hắn, bởi vì chưởng quỹ biết bọn hắn căn bản là mua không nổi, chỉ có thời điểm những người có tiền kia ở đây, hắn mới đi ra đề cử.

‘’Được, ngài chờ một chút.’’

Chưởng quầy trực tiếp phân phó hậu trù, làm một trăm con tôm hùm nhỏ, hơn nữa sau khi đun nóng, dùng một cái chậu lớn bưng lên.

Trong phút chốc, mùi thơm tràn ngập cả Thiên Vân Lâu.

‘’Thơm quá!’’

‘’Đó là vật gì?’’

Toàn bộ thực khách Thiên Vân Lâu đều muốn điên rồi, bởi vì mùi vị này thật sự là quá mê người.

Đề Kỳ cũng nước miếng chảy ròng, nhìn một chậu tôm hùm lớn trước mặt này, không khỏi cười ha ha nói: "đem rượu tốt nhất của các ngươi bưng lên cho ta, nhanh lên một chút!"

Toàn bộ thực khách Thiên Vân Lâu đều sợ ngây người nhìn những con tôm nhỏ kia, mùi vị kia phảng phất là mang theo móc câu lấy bọn họ, Đề Kỳ há to miệng uống rượu, sau đó ăn thịt tôm nhỏ, thật là quá thoải mái, thậm chí ngay cả bên ngoài Thiên Vân Lâu cũng có không ít người ngửi được mùi vị này đi vào, bọn họ cũng muốn ăn tôm nhỏ, nhưng khi bọn họ nghe được giá cả của con tôm nhỏ này, sắc mặt tại chỗ biến đổi.

Ba đồng bạc?

Đắt quá nhỉ?

thực khách Bình thường đi tới Thiên Vân lâu ăn một bữa cơm đã là cắn môi xa xỉ một lần, để cho bọn hắn dùng ba cái ngân tệ ăn một con tôm hùm, bọn hắn nhưng luyến tiếc, nhất là thứ này nhìn qua căn bản không có bao nhiêu thịt, chẳng qua giờ phút này nhìn lấy Đề Kỳ ở nơi đó ăn thật sự là quá mê người, cuối cùng vẫn là có người nhịn không được móc ra tiền, mua mấy con đến nếm thử hương vị.

Kết quả những người mua để thưởng thức, không ai không kinh hô tán thưởng.

Nhưng tin tức con trai thành chủ Vạn Tượng Đề Kỳ ăn một bữa cơm giá trên trời cũng bởi vì truyền đi khắp Vạn Tượng thành đến ồn ào huyên náo, mọi người đều biết.

Ba kim tệ cho một bữa ăn.

Nếu ở đế đô có lẽ sẽ không có người cảm thấy cái gì, nhưng ở thành Vạn Tượng xa xôi như vậy, đích thật cũng coi là tin tức lớn.

Thời gian trôi qua vài ngày, tôm hùm bên Tô Kỷ Niên cũng đã giao hàng.

Một vạn con tôm hùm, ròng rã là một trăm kim tệ.

trong lòng Tô Kỷ Niên cũng an ổn không ít, bởi vì tiền thiếu Hắc Lang trại vẻn vẹn chỉ là năm mươi kim tệ, trước đó năm mươi kim tệ đối với Tô Kỷ Niên mà nói đích thật là một khoản tiền lớn, nhưng là hiện tại đã không sao cả, tiền đã xoay sở xong, Vong Không thành cũng giữ được.

Mỗi đều có ngày lúa và khoai tây chín, dân chúng trong thành cũng được ăn no nê.

Nguy cơ tạm thời đã qua.

Nhưng là kế tiếp Tô Kỷ Niên vẫn là có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, khấu trừ tiền trả nợ, tiền còn lại vẫn là chỉ có một chút như vậy, lập tức liền muốn đến mùa đông, đối với thế giới này mà nói, bắt đầu mùa đông là một sự tình rất đáng sợ.

Mỗi mùa đông một năm đều sẽ có rất nhiều người chết đói, còn có chính là rất nhiều người chết cóng, hơn nữa Tô Kỷ Niên không rõ ràng lắm chính là mình mua được những hạt giống này ở bên trong Hệ thống rốt cuộc có thể trồng trọt ở mùa đông hay không.

Làm một thành chủ thật đúng là không dễ dàng.

Tô Kỷ Niên xoa xoa đầu mình, mặc dù nói trong vị diện bảo tháp có rất nhiều thứ thích hợp lấy ra dùng, nhưng giá cả rất đắt, trước mắt trong tay Tô Kỷ Niên chỉ có chút kim tệ như vậy, thứ gì cũng mua không nổi, hiện tại Tô Kỷ Niên đang chờ, chờ Nhã Lỵ lại đến.

Tô Kỷ Niên tin tưởng tôm hùm nhỏ nhất định sẽ bán rất tốt, người trên Tinh Hải đại lục, tuyệt đối chống cự không được mùi vị này.

Coi như là ở trên địa cầu, Đại Thiên triều được xưng mỹ thực chi quốc, cũng không có bao nhiêu người có thể gánh vác được sự hấp dẫn của tôm hùm nhỏ này.

Huống chi ở loại thế giới khác thiếu thốn văn hóa này.

Mà mấy ngày gần đây kiên trì không ngừng tu luyện Bắc Minh thần công, hiện giờ Tô Kỷ Niên có thể khống chế chân khí rất rõ ràng, hơn nữa theo Bắc Minh chân khí lớn mạnh, Tô Kỷ Niên cảm giác được thân thể của mình đều bị chân khí thay đổi, trình độ cường hoành của thân thể rõ ràng so với trước kia mạnh hơn quá nhiều.

Có chân khí ôn dưỡng, tùy tiện một quyền của Tô Kỷ Niên cũng có thể đánh ra khí lực mấy ngàn cân.

Mà Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Tô Kỷ Niên cũng không gián đoạn luyện tập, trong mắt Tô Kỷ Niên, võ học như Thiên Sơn Chiết Mai Thủ như vậy chính là phải hình thành ký ức cho cơ bắp, mới có thể ứng đối cường địch.

‘’Thu. ‘’

đem chân khí cho áp chế xuống, Tô Kỷ Niên cảm giác được lực lượng trong cơ thể như hồng thủy mãnh thú bình thường, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Tô Kỷ Niên không dám tưởng tượng, vẻn vẹn là võ học của một cái thế giới võ hiệp cấp thấp đều mạnh như vậy, nếu là tương lai có thể tiếp xúc đến thế giới tầng thứ cao hơn, tu luyện đến võ học trong tiểu thuyết huyền huyễn, chẳng phải là càng lợi hại sao?

‘’Thiếu gia! ‘’

Lúc này Tô Nguyệt đi tới tiểu hoa viên, vội vàng nói với Tô Kỷ Niên: "Người của Hắc Lang trại đến rồi.’’

‘’Ừ.’’

Tô Kỷ Niên nghe nói như thế không nhịn được sửng sốt, không khỏi giật mình nói: "Bọn họ làm sao tới đây, hôm nay khoảng cách ngày trả tiền còn có hai ngày a, làm sao tới sớm?"

‘’Không biết.’’

Tô Nguyệt ngưng trọng nói: "Người tới là tam đương gia Hắc Lang trại Hồ Thiết Sơn, từ trước đến nay người này tâm ngoan thủ lạt, lúc này đây đến sớm, không biết rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

‘’Bọn họ tới bao nhiêu người?’’

Tô Kỷ Niên không khỏi hỏi.

‘’Người tới không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người. "Tô Nguyệt nói.

‘’Không sao.’’

Nếu như chỉ có mười mấy người tới, vậy Tô Kỷ Niên không có gì phải sợ, đi ra ngoài gặp một chút là được, nếu là đến mấy trăm người, vậy Tô Kỷ Niên sẽ cân nhắc một chút.

Người của Hắc Lang trại đến, trên đường phố Vong Không thành cũng không còn ai dám lưu lại, những dân chúng này đều nhanh chóng trốn đi, mà nhóm hộ vệ Vong Không thành cũng đều xuất động, nhưng là bọn hắn đối mặt Hắc Lang trại, vẫn là có chút run sợ, mặc dù đối diện chỉ có mười mấy người, nhưng là bọn hắn nhưng cũng là đang chậm rãi lui về phía sau.

Ai cũng biết, người của Hắc Lang trại lòng dạ độc ác, hơn nữa chiến lực dũng mãnh, bọn họ so với những người liếm máu trên lưỡi dao của Hắc Lang trại, đích thật là kém hơn không ít.

Người cầm đầu Hắc Lang trại tên là Hồ Thiết Sơn, chính là Tam đương gia Hắc Lang trại.

Thân thủ mạnh mẽ, thiết quyền vô địch.

Trong phạm vi trăm dặm này cũng là cường giả tiếng tăm lừng lẫy.

Hắn mặc một thân áo giáp màu đen, trong hai mắt tràn ngập lệ khí, khí tức quanh thân tràn ngập ra, làm cho người ta cảm giác như rơi xuống hầm băng.

‘’Gọi thành chủ các ngươi đi ra!’’

‘’Đến lúc trả tiền rồi!’’

Hồ Thiết Sơn vừa mở miệng, Thanh âm như Hồng Chung Đại Lữ, chấn đến màng nhĩ mọi người đều đau.