Chương 7: Ăn Trưa

Phạm Bằng ngồi ở bàn bên cạnh thò đầu qua hỏi:

“Buổi trưa ăn gì?”

“Có muốn ăn lẩu ếch không? Thời tiết hơi lạnh nên phải ăn chút gì đó nóng hổi. Trong nồi có ớt tiêu vàng cộng thêm với đầu ếch to thật là tuyệt! Ta sẽ đãi ngươi bữa ăn này, xem như là đổi lại bữa ăn lần trước ta nợ ngươi!”

Phạm Bằng kéo Dương Hi đi ra phía ngoài tòa soạn, không giống như những “nhân viên bình thường” như Dương Hi này, Phạm Bằng là một dị năng giả, ngón trỏ và ngón cái của hắn có thể chụp ảnh và quay video bằng cách tạo thành một hình chữ nhật, còn có thể tải lên thiết bị thông qua Bluetooth trên ngón út, dị năng này được hắn tự xưng là “Đội paparazzi.”

“Đội Paparazzi” đã giúp hắn có thể tránh khỏi việc bị kiểm soát và tịch thu thiết bị chụp ảnh khi bước vào các bữa tiệc tối của nhiều người nổi tiếng, do đó những bức ảnh hắn chụp được cũng đầy giá trị.

Chỉ là hắn thường bán những bức ảnh này cho những tờ báo nhỏ khác và kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng.

“Chết tiệt, hôm nay trời lạnh quá, những cô gái này không có cảm giác gì với nhiệt độ này sao.”

Phạm Bằng xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào những cô gái chân dài ra vào bên ngoài quán lẩu ếch.

Dương Hi cười nhạt, e là người bạn tốt này của mình không biết con gái đều có một thứ gọi là Quang Chân Thần Khí.

Phạm Bằng trợn mắt nhìn Dương Hi đang đứng xoa tay bên cạnh:

“Nếu có thể được cùng ăn tối với những cô gái đáng yêu này thì thật tuyệt vời, nhưng thật đáng tiếc khi bên cạnh ta lại chỉ có một tên đàn ông là ngươi.”

Không biết vì sao, Dương Hi đột nhiên nghĩ tới Lâm Nại Tuyết.

“Này người anh em, đang nghĩ đến chuyện bậy bạ gì thế!”

Phạm Bằng giơ tay lên vẫy vẫy ở trước mặt Dương Hi.

Nhưng đúng lúc này, một cơn gió thơm ập đến, một cô gái cuộn sóng lớn ngồi xuống đối diện Dương Hi, chỉ là lúc này cô lại mặc một bộ quần áo chuyên nghiệp màu đen.

Cô gái tháo chiếc kính râm ra, nhướng mày nhìn Dương Hi nói:

“Anh đẹp trai, thêm một đôi đũa có được không?”

Dương Hi có chút kinh ngạc:

“Ngươi cũng làm việc ở gần đây à?”

Chẳng lẽ ta đã đoán sai nghề nghiệp của cô gái này sao?

Lâm Nại Tuyết gật đầu:

“Ta có hai công việc, ban ngày đi làm chính thức, ban đêm làm bán thời gian.”

Dương Hi bảo người phục vụ thêm một bộ bát đũa:

“Vậy là ngươi làm việc vất vả mà lại thiếu tiền sao?”

“Ừm, thiếu, thiếu chứ.”

“Nói mới nhớ, hôm nay ta cũng không phải là người chủ trì bữa ăn này, mà người mời chính là vị này đây.”

Dương Hi đụng đụng vào người Phạm Bằng, người đang ngồi im như ngỗng bên cạnh.

Phạm Bằng cũng tính là có khá nhiều bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Lâm Nại Tuyết.

“Này, sao ngươi lại gặp được cô gái này vậy? Ngươi không phải chưa từng yêu ai sao?”

Dương Hi nhổ ra một cái xương đùi ếch:

“Bạn thuê nhà cùng phòng.”

“Ngươi…như này…!”

Phạm Bằng liền cảm thấy vô cùng ghen tị, chẳng lẽ việc lão tử thuê cả chung cư vẫn là một sai lầm sao.

Bởi vì Dương Hi hiếm khi quen biết người khác giới nên Phạm Bằng liền có cách cư xử trái với ngày thường, biểu hiện vô cùng có chuẩn mực, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Dương Hi không tiếp tục hỏi cô gái vì sao lại thiếu tiền như vậy, có điều trên thế giới này mỗi người đều có nỗi khổ riêng, nếu không phải đêm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ hắn cũng sẽ không biết tên của cô gái ở thuê chung phòng này.

Mặc dù hai người bọn họ sống trong cùng một căn chung cư cho thuê nhưng chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.

Không khí trên bàn ăn trở nên ngượng ngùng, nếu như khi chỉ có hai người, Phạm Bằng sẽ nói chuyện với Dương Hi về những chủ đề đặc biệt nhàm chán, nhưng bây giờ lại có thêm Lâm Nại Tuyết, hắn cũng không muốn cướp đi sự chú ý của bạn tốt nên chỉ có thể thầm sốt ruột.

“Ta nói lão Dương này, sao ngươi có thể không chủ động tán gái trước vậy? Huống chi đây còn là một cực phẩm nữa chứ?”

Phạm Bằng âm thầm gửi tin nhắn cho Dương Hi trên điện thoại di động, nhưng Dương Hi còn chưa kịp mở ra xem thì một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang lên từ trên đường phố!

“Dị thú!! Dị thú đã xuất hiện!”

Mọi người nhìn về hướng ngón tay chỉ của người đàn ông trung niên đang ôm chiếc cặp mà la hét thì thấy một đạo Hắc Khang đột nhiên xuất hiện nơi có bốn tấm biển “Bane giáo dục” trên tầng 4 của Ngân Thái, sau đó là những thứ trông giống như xúc tu của con nhện từ trong Hắc Khang thò ra, bất ngờ mở toàn bộ Hắc Khang ra, làm lộ ra một con ngươi màu đỏ tươi có đường kính khoảng nửa thước.

Con ngươi trợn trừng bất động một lúc như để thích nghi với ánh sáng của Úy Lam Tinh, sau đó nó liền nhìn thấy một đám đông đang hoang mang náo loạn phía dưới.

Thậm chí còn có một vài tài xế vì mất tập trung mà đâm thẳng vào nhau, ngã tư cũng vì điều này mà trở nên ùn tắc giao thông.

“Dị thú tới rồi, mau chạy đi!!!”

“Mẹ ơi! Ta muốn mẹ !”

Có một bé gái bất lực ngã xuống giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy nhau.

Chương 8: Độc Nhãn Săn Giết Giả

“Bình tĩnh! Mọi người bình tĩnh và giữ gìn trật tự!”

Cảnh sát giao thông mặc quần áo phản quang đứng trấn án giữa đám đông, nhưng dường như cũng chẳng có ích gì.

Mặc dù sự xuất hiện của dị thú đã trở thành một chuyện bình thường nhưng việc đám đông hỗn loạn vẫn là vấn đề khó tránh khỏi.

Suy cho cùng, khi nói đến chuyện liên quan tới tính mạng thì sẽ không ai chịu nhường ai, mỗi khu phố cũng chỉ có bằng đấy hầm trú ẩn ngầm, vậy nên nếu đến muộn sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải trốn bên ngoài.

Vì vậy, mỗi một người ở Úy Lam Tinh đều đặc biệt chú trọng đến khả năng chạy bộ của mình, có thể không giỏi môn văn hóa của tiểu học cũng được, nhưng nếu như không giỏi thể thao thì một trận đấu đôi nam nữ là điều không thể tránh khỏi.

Về cơ bản ở trong trường học, giáo viên dạy toán không bao giờ dám để cho giáo viên thể dục “bị bệnh.”

“Dị thú đang xâm lược! Dị thú đang xâm lược! Thảm họa cấp B! Xin mời mọi người hãy đến lánh nạn ở nơi trú ẩn gần nhất, anh hùng bắt đầu hành động! Anh hùng bắt đầu hành động!”

Tin tức vắn tắt thông báo về cuộc xâm lược của dị thú đã xuất hiện trên đài phát thanh và ti vi, đồng thời mọi người cũng đều nhận được hướng dẫn sơ tán trên điện thoại di động.

Ba người đám Dương Hi nhìn nhau, cũng vội vội vàng vàng gia nhập đội ngũ chạy trốn!

Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng mặc áo khoác Mỹ Mạn đột nhiên nhảy lên, lao về phía dị thú!

*giống như trang phục của anh hùng trong Marvel.

*giống như trang phục của anh hùng trong Marvel.

“Đó là anh hùng cấp B “Siêu Nhân Mì Chua Cay”! Hắn đến đây để cứu chúng ta!!”

Năng lực của Siêu Nhân Mì Chua Cay là sau khi ăn mì chua cay xong, liền có thể tạm thời có được thể chất gấp mười lần người bình thường.

Không chỉ về sức mạnh mà còn cả tốc độ và khả năng phòng thủ cũng sẽ được cải thiện lên rất nhiều, nếu như không phải thế này, hắn có thể tự đánh gãy xương mình chỉ bằng một cú đấm.

Thật khó để tưởng tượng năng lượng của một bát mì chua cay có thể khiến cơ thể của con người bộc phát ra một loại sức mạnh khủng khiếp như vậy, nhưng đây chính là dị năng.

Khó có thể lý giải được năng lực này nếu xét theo logic của người bình thường.

Toàn bộ cơ bắp của Siêu Nhân Mì Chua Cay đều được bao bọc chặt chẽ trong bộ trang phục chiến đấu, do có liên quan đến việc bùng nổ năng lực nên chiều cao của hắn đã tăng lên đến hai mét hai mươi, cánh tay to như bắp đùi của người bình thường, toàn thân là cơ bắp cuồn cuộn.

Hắn dùng những ngón tay to như củ cải chỉ vào dị thú “Độc Nhãn Săn Giết Giả” đang bò ra khỏi Hắc Khang, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười “Nike” tiêu chuẩn:

“Có Siêu Nhân Mì Chua Cay ta ở đây, ta nhất định sẽ không để ngươi phá hủy thành phố Lộc Cảng!”

Độc Nhãn Săn Giết Giả trông giống như một con bạch tuộc khổng lồ, nhưng các xúc tu của nó lại trở thành những chiếc chân nhện có màu đen và vô cùng sắc nhọn.

Thứ thu hút ánh nhìn của người khác nhất là đôi mắt chiếm một nửa diện tích trên đầu của hắn, đôi mắt này không có mí mắt và toàn bộ nhãn cầu bị lộ ra bên ngoài.

Bởi vì bị Siêu Nhân Mì Chua Cay khiêu khích, Độc Nhãn Săn Giết Giả lập tức di chuyển ánh mắt từ đám đông sang phía hắn, mười tám chân nhện trên người hắn đong đưa một cách nhịp nhàng.

Siêu Nhân Mì Chua Cay thầm nghĩ:

“Xem ra tên này là đang nhắm vào ta.”

Độc Nhãn Săn Giết Giả không chỉ có khả năng phòng ngự vững chắc mà còn có năng lực cận chiến cấp độ dị thường, cộng với sự phối hợp của mười tám chân nhện khiến mọi thứ trở nên nan giải hơn bao giờ hết.

Siêu Nhân Mì Chua Cay nhất thời đứng yên, lặng lẽ quan sát năng lượng của đối thủ.

“Đàn anh Siêu Nhân Mì Chua Cay!”

Một ngọn lửa màu đỏ quét qua bầu trời, anh hùng cấp C “Viêm Điệp” với đôi cánh lửa đã kịp thời đuổi ra tới chiến trường, vốn dĩ cô đang làm móng, nhưng ai mà ngờ chỉ vừa mới kịp gỡ lớp móng trước đó thì dị thú đã xuất hiện gần Ngân Thái.

Viêm Điệp là một trong số ít anh hùng ở Lộc Cảng thị có thể bay, cô thường xuyên có thể lao tới hỗ trợ những anh hùng khác nên nhanh chóng trở thành anh hùng cấp C ngay sau khi tốt nghiệp không lâu.

“Tới đúng lúc lắm, lát nữa ta sẽ giữ hắn lại, Viêm Điệp, ngươi phụ trách tấn công!”

Viêm Điệp gật đầu nói:

“Được, tới đi đàn anh!”

Siêu Nhân Mì Chua Cay biết thời gian tồn tại năng lực của mình có hạn, lúc này nếu đã có người đến trợ giúp, hắn cũng không chần chừ nữa mà ngay lập tức giậm chân xuống đất, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt như tơ nhện, thân thể hắn giống như một viên đạn bắn thẳng về phía Độc Nhãn Săn Giết Giả trên bức tường tầng bốn.

Độc Nhãn Săn Giết Giả cảm nhận được mối đe dọa, mười tám chân nhện trên khắp cơ thể hắn lập tức chĩa về hướng tấn công của Siêu Nhân Mì Chua Cay.

“Siêu Nhân Mì Chua Cay lựa chọn chủ động ra tay trước!!! Mọi người hãy cùng nhau cổ vũ cho anh hùng của chúng ta!”