Chương 15: Một Triệu Người Xem

Các nhân viên của Hiệp hội Anh hùng đã lái một chiếc xe tải công tác ra để thu hồi thi thể của dị thú, các phóng viên cũng tập trung xung quanh hai anh hùng để phỏng vấn họ, đèn flash nhấp nháy không ngừng, các người máy phát sóng trực tiếp vẫn đang bay lượn trên bầu trời, số lượng người xem phát sóng trực tiếp tuy rằng đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn còn vượt quá một triệu người xem.

Sự nổi tiếng của Siêu Nhân Mì Chua Cay đã được bàn tán rầm rộ, thậm chí còn có rất nhiều người bỏ tiền ra để làm thẻ người hâm hộ cho Siêu Nhân Mì Chua Cay.

Hôm nay phần thưởng tặng cho Siêu Nhân Mì Chua Cay đã vượt quá 10 triệu, đây cũng là một chuyện tương đối hiếm thấy, bình thường chỉ có anh hùng cấp A mới có được mức độ nổi tiếng như này.

Có thể nói, sau trận chiến ngày hôm nay, địa vị của Siêu Nhân Mì Chua Cay trong giới anh hùng chuyên nghiệp đã được tăng lên không ít.

Suy cho cùng, mọi người đều thích những loại chuyện như “Vì để bảo vệ sự an toàn cho của cải vật chất của mỗi người dân, bọn họ đã không tiếc mạng sống của mình và cuối cùng có thể viết nên kỳ tích trong trận chiến.”

Nhân tiện, đây cũng chính là lời giải thích được đưa ra cho các phóng viên bởi bộ phận quan hệ công chúng của công ty Hồng Không, công ty chủ quản của Siêu Nhân Mì Chua Cay.

Xử lý xong đám phóng viên, Viêm Điệp lặng lẽ kéo theo Siêu Nhân Mì Chua Cay, sau khi xác định bốn phía không có người nghe lén, cô thần thần bí bí nói:

“Đàn anh, ngươi có biết vừa rồi ta gặp phải cái gì không?”

Siêu Nhân Mì Chua Cay chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, hắn đang dựa vào chút ý chí còn sót lại của mình để áp chế tác dụng phụ của viên thuốc màu xanh:

“Gặp phải người nào sao? Những công dân đang trú ẩn trong các tòa nhà cao tầng sao?”

“Không, không phải! Là cái này!”

Viêm Điệp vừa nói vừa lấy ra một bản sao thi thể của dị thú, nâng niu nó như một bảo bối và đưa cho Siêu Nhân Mì Chua Cay.

“Đây là bản sao của Đnsgg sao? Ngươi vừa nãy chính là đi giải quyết chuyện này sao?”

Siêu Nhân Mì Chua Cay vô cùng kinh ngạc.

Viêm Điệp chắp hai tay sau lưng, chân không ngừng vẽ vòng tròn:

“Không phải ta, mà là một kẻ lập dị đeo mặt nạ làm, ta vốn định giữ hắn lại, cuối cùng hắn lại làm trái với “Dị năng Dự Luật”, nhưng dù sao ta cũng không phải là đối thủ của hắn…”

“Ngươi không phải là đối thủ của hắn sao?”

Siêu Nhân Mì Chua Cay tự hỏi năng lực của Viêm Điệp dù thế nào cũng là cấp C, những dị năng giả thông thường cũng không phải đối thủ của cô ấy.

“Đúng vậy, hỏa diễm hồ điệp của ta bị hắn dùng tay không bóp nát o(╥﹏╥)o.”

Viêm Điệp kể lại quá trình bản thân mình chiến đấu với kẻ đeo mặt nạ cho Siêu Nhân Mì Chua Cay nghe.

Viêm Điệp dù sao đi nữa cũng là một thiên tài, hôm nay cô ấy đã liên tục hai lần gặp rắc rối, đây là một đả kích rất lớn với cô.

Siêu Nhân Mì Chua Cay vuốt cái cằm râu ria lởm chởm của mình, nói:

“Chẳng lẽ là tổ chức dị năng giả sao? Nghe nói gần đây dị năng giả của Anh Hoa Tổ ở khu 6 đang hoạt động ở Cảng Thành.”

Viêm Điệp càng hưng phấn hơn:

“Vậy nên đàn anh, ngươi có cảm thấy kẻ thần bí kia là người của Anh Hoa Tổ không!!”

Nếu đối thủ là người của Anh Hoa Tổ, vậy thì việc cô bị đánh bại cũng không có gì đáng xấu hổ.

Ở Úy Lam Tinh, ngoại trừ Hiệp hội anh hùng, còn có rất nhiều tổ chức dị năng giả, một số còn được Liên bang công nhận và một số lại hoạt động bí mật.

Tổ chức Anh Hoa Tổ khu 6 là một trong số những tổ chức xuất sắc nhất, trong đó đều là những cao thủ, không thiếu dị năng giả cấp A, thậm chí còn có tin đồn thủ lĩnh của tổ chức Anh Hoa Tổ là một dị năng giả cấp S cường đại!

Phải biết một điều rằng ngay cả anh hùng mạnh nhất thế giới “Bạo Phá Giả” cũng chỉ là cấp S mà thôi!

“Cũng không thể xác định được, quá trình ngươi và hắn giao chiến với nhau hắn cũng không để lộ nhiều năng lực của mình, chúng ta cần báo cáo chuyện này lên cấp trên đi.”

“A! Không cần đâu…”

Viêm Điệp cảm thấy chuyện này quá mất mặt rồi.

“Dương Hi, tiểu tử ngươi đã chạy đi đâu vậy! Ta còn sợ ngươi đã bị dị thú nuốt chửng rồi.”

Sau khi Phạm Bằng nhìn thấy Dương Hi, liền đặt điện thoại trong tay xuống, gọi Lâm Nại Tuyết bên cạnh chạy đến bên người Dương Hi.

Mặc dù vừa rồi có nhiều người hoảng loạn khi dị thú tấn công nhưng hắn và Lâm Nại Tuyết vẫn trốn trong cùng một nơi trú ẩn.

Sau khi lại gần, hắn chọc chọc vào người Dương Hi:

“Tiểu tử này! Cơ hội tốt như vậy mà ngươi không biết quý trọng! Nhưng ngươi yên tâm, người anh em này của ngươi trong suốt quá trình chạy trốn đều bảo trì khoảng cách một mét với cô em gái của cậu!”

Dương Hi không nói nên lời, nhưng vẫn giải thích một chút với Phạm Bằng, đơn giản là lấy một lý do thông thường như bị đánh gục, bị đi lạc gì gì đó mà thôi.

“Ngươi có bị thương không?”

Dương Hi hỏi Lâm Nại Tuyết.

Lâm Nại Tuyết lắc đầu, cô với Phạm Bằng không giống nhau, vừa rồi chính mắt cô nhìn thấy Dương Hi cố tình đi lên tầng, chẳng qua là cô cũng không muốn vạch trần:

“Ta không sao, trên đường đi Phạm Bằng rất quan tâm tới ta, nhưng không phải ngươi bị ngã sao? Có nghiêm trọng không?”