Phân thân của dị thú bực bội nghĩ, đồng thời nó khắc sâu vẻ ngoài của siêu nhân Mì chua cay vào trong trí nhớ.
“Ừm, phía trước có mùi của đàn ông trẻ, vậy thì ngươi sẽ làm ký chủ của ta đi!”
Phân thân của Kẻ săn giết Độc Nhãn cũng phát hiện ra Dương Hi đang trốn sau bức tường. Khoảng cách của hai bên đã rút ngắn chỉ còn 3 mét mà thôi! Tới rồi ư? Dương Hi cười nhạt, hắn phát động công kích tinh thần! Nấc 5! Một luồng sóng công kích tinh thần đánh ra từ đầu mày của Dương Hi, nó dễ dàng xuyên qua cơ thể của dị thú. Cơ thể của phân thân dị thú lập tức đứng yên lại tại chỗ, sau đó 1 tiếng cách vang lên, cơ thể nó rơi xuống đất giống như cao su vậy, chết ngay tại chỗ, chết trong 1 nốt nhạc!
“Không ngờ điểm yếu của nó lại là về mặt tinh thần. Nhưng mà nếu như chiêu này dùng với bản thể của nó trước đây thì có lẽ năng lực công kích tinh thần cấp D+ của ta cũng chỉ có thể làm hắn bị thương mà thôi, may mà đây chỉ là một phân thân yếu ớt mà thôi.”
Trên mặt Dương Hi đeo mặt nạ kim loại “Dậu kê” màu bạch kim trong 12 con giáp, trên người hắn mặc áo bào đen rộng rãi, đeo bao tay da màu đen đi tới trước xác của dị thú. Đây là những trang bị do hắn tìm thấy trong cửa tiệm, mặc dù hắn đã phá hỏng camera của cửa tiệm rồi, nhưng vì để không lộ thân phận của bản thân nên Dương Hi vẫn chu đáo ngụy trang 1 vòng. Hắn đặt tay lêm xác dị thú, phát động dị năng “bóc tách”. Ánh sáng xanh yếu ớt vụt qua khỏi lòng bàn tay hắn, một viên ngọc màu xanh lá xuất hiện trong lòng bàn tay của Dương Hi.
"Dị năng: Nại Hỏa Chi Xác.
Tóm tắt: Miễn dịch đối với công kích từ cấp hỏa cấp B đổ xuống, có thể gia tăng khả năng kháng công kích vật lí.
Đánh giá: Cấp B, có kỹ năng xe tăng cực kì hữu dụng.”
Sau khi hấp thu xong viên ngọc, trong cơ thể Dương Hi có tổng cộng 2 viên ngọc dị năng, một viên là màu xanh lá “Nại Hỏa Chi Xác”, một viên là màu vàng “Siêu Não”.
“Có muốn kích hoạt “Nại Hỏa Chi Xác” hay không.”
Trong đầu óc Dương Hi bỗng xuất hiện câu hỏi từ chính dị năng của hắn. Lúc này Dương Hi mới nhận ra viên ngọc dị năng của Nại Hỏa Chi Xác hơi ảm đạm, hóa ra là do vẫn chưa trong trạng thái kích hoạt dị năng. Sau khi kích hoạt dị năng cấp B này, vỏ ngoài của viên ngọc liền sáng lên, rơi vào trạng thái có thể sử dụng. Sau khi phát động dị năng, Dương Hi cảm thấy màu sắc da của bản thân thay đổi từ trắng nõn về hướng màu hơi đồng, hình như nó cũng trở nên cứng cỏi hơn trước, nếu quan sát cẩn thận còn có cả hoa văn màu đen nhàn nhạt, như là bên ngoài cơ thể của hắn bao trùm một lớp vỏ không nhìn thấu.
“Tới cả nhiệt độ cũng bị hạ thấp xuống à? Không biết cái lớp vỏ này được tạo nên từ loại vật chất gì nhỉ..”
Cảm giác mà cơ thể truyền lại cho Dương Hi chính là ngoại trừ khả năng chống lại hỏa diễm ra thì còn tăng thêm khả năng phòng thủ vật lí của hắn nữa, đại khái chắc cao gấp 3 lần người bình thường. Còn về mặt điểm yếu của Nại Hỏa Chi Xác là công kích tinh thần, bản thân hắn có Siêu não, vậy nên cũng có sức đề kháng tương đối mạnh với loại công kích này. Đây chính là điểm mạnh của dị năng “bóc tách”, nó có thể biến Dương Hi thành 1 người cực kì hoàn hảo.
“Kể cả dị năng có mạnh tới mức nào cũng có điểm yếu.”
Đây chính là câu nói lưu truyêng trong dị năng giới, nhưng câu nói này không đúng đối với Dương Hi. Công kích tinh thần hắn đánh ra trong chớp mắt đó bị Viêm Điệp cảm nhận được, cô hướng tầm mắt về phía bên đó, nhìn thấy 1 bóng lưng vụt qua.
“Tiền bối, bên đó có chút dị thường, ta qua đó xem thử 1 chút.”
“Vẫn còn kẻ địch à?”
Trong lòng siêu nhân Mì Chua Cay cảm thấy mệt mỏi, lúc này hắn không còn năng lực chiến đấu nữa rồi.
"Không, chỉ là để đề phòng mà thôi.”
Sau khi vui vẻ bay 1 đoạn, đôi chân nhỏ của Viêm Điệp đặt xuống nền nhà, sau lưng cô có ánh nắng rực rỡ chiếu xuống cửa kính. Khi phát động kỹ năng, bởi vì xung quanh cơ thể rất nóng, thế nên bình thường Viêm Điệp sẽ mặc rất mỏng, còn những thứ như giày tất nhiên sẽ không dùng tới.
“Kì thật, rõ ràng ta cảm nhận được có sức mạnh tinh thần xuất phát từ đây ra, hơn nữa ta còn thấy bóng người mà. Ở bên này!”
Đôi chân sơn móng màu tím của Viêm Điệp nhún nhẹ, đôi cánh hỏa diễm vỗ 1 cái, cô vừa huýt sáo vừa tiến tới gần Dương Hi, người đang đứng bồi hồi ở hành lang. Dương Hi vẫn đang mặc áo choàng màu đen, hắn đang đi về hướng thang máy. Vào giây phút đi ra, hắn đang suy nghĩ:
“Nếu như hắn cởi áo choàng ra, mặc dù sẽ không bị lộ ngay, nhưng mà khi bị hỏi thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, không bằng cứ mặc quần áo như thế này, chỉ cần có thể thành công tránh thoát thì hắn sẽ không bị lộ. Thế nên bước chân của hắn cứ từ tốn chậm chạp, trong mắt Viêm Điệp thì hành động này nghĩa là không chút sợ hãi, sâu không lường được. Cô bay tới giữa phòng, dưới ánh đèn nhìn cô giống như 1 thiên thần.