Lúc này.
Hà Chỉ Anh, người đang theo dõi trận đấu từ bên lề, cầm một chai nước lọc chạy tới.
Nàng ta là tới đưa nước cho Lý Dương.
Nhưng lại là một mặt ngạc nhiên nói với Trần Viễn: "Hóa ra ngươi vậy mà lợi hại như vậy a, vừa rồi ngươi chạy quá nhanh, còn nhanh hơn so với Lý Dương nhà ta!"
Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5
Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5
Hà Chỉ Anh: Độ thiện cảm +5
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của Trần Viễn, độ thiện cảm của Hà Chỉ Anh dành cho Trần Viễn, lập tức từ -5 điểm tăng lên tới 10 điểm.
Dù sao một người có tài hoa thực sự, hoàn toàn chính xác rất có thể sẽ để cho nữ sinh có được ấn tượng tốt ở trong vô hình.
Sùng bái cường giả vốn chính là tính cách vốn có của nữ nhân!
Nhưng rơi vào trong tai của Lý Dương thì thiếu chút nữa làm cho hắn phải tức tới nổ phổi.
Huấn luyện viên muốn để cho Trần Viễn tham gia vào đội điền kinh tới thay thế vị trí của hắn, đại biểu cho trường học tham gia tranh tài điền kinh cấp tỉnh.
Hắn cạn lời, không biết phải nói gì nữa.
Dù sao thì chuyện này hắn cũng không thể làm chủ được.
Mà chỉ có thể nén giận.
Nhưng Hà Chỉ Anh này lại là bạn gái của hắn a!
Thế mà nói Trần Viễn mạnh hơn hắn ở ngay trước mặt hắn?
Đây là ai?
Trần Viễn a!
Trần Viễn một tên phế vật rác rưởi trên đường phố, làm sao có thể mạnh hơn chính mình?
Tranh tài điền kinh là bộ môn mà hắn kiêu ngạo nhất.
Quán quân chạy nước rút, là cái xưng hào mà hắn lấy làm tự hào.
Hắn có thể chấp nhận người khác nói về các khuyết điểm khác của hắn.
Nhưng duy chỉ có là không thể chấp nhận thua ở người khác trên lĩnh vực chạy nước rút.
Mà bây giờ, bạn cái của mình, ở trước mặt nhiều người như vậy nói mình không bằng một tên phế vật chuyên đi liếm cẩu?
Không thể chấp nhận!
Không thể nào chấp nhận được!
Lý Dương nổi khùng nổi điên lên!
"Hà Chỉ Anh, ngươi đây là có ý gì? Ngươi nói hắn mạnh hơn so với ta, hắn đến cùng là mạnh hơn so với ta ở điểm nào? Chẳng lẽ ở trong mắt của ngươi ta cứ không chịu nổi như vậy sao? Ngay cả cái tên Trần Viễn này mà cũng không sánh nổi, ngươi đã cảm thấy hắn đã rất lợi hại rồi, vậy tại sao ngươi không đi theo hắn đi?"
Lý Dương quát lớn.
Đương nhiên, lời này chỉ là nói lời vô ích, nói xong hắn lập tức hối hận!
"Ngươi quát ta, ngươi thế mà quát ta? Trước đây ở lúc ngươi theo đuổi ta thì có bao giờ ngươi như thế này đâu, mới chưa đầy một tháng mà ngươi đã để lộ bản tính của ngươi ra rồi sao? Ta không nghĩ tới ngươi lại là loại người này, Trần Viễn là bạn học cùng trường cấp ba với ngươi, người ta mới vừa rồi còn khen ngươi là quán quân chạy nước rút tại đại hội thể dục thể thao của trường các ngươi, ngươi thì sao, chạy vốn không chạy nhanh bằng người ta, ngươi còn nổi nóng với ta làm cái gì?"
Hốc mắt Hà Chỉ Anh lập tức rươm rướm nước mắt.
Một mặt ủy khuất chỉ vào Lý Dương mà quát lên.
Mặc dù nàng ta có vẻ ngoài duyên dáng và thân thiện, mềm yếu, nhưng tính cách thì lại có chút chua ngoa.
Ngày nay, nữ nhân dần dần có địa vị cao hơn.
Hà Chỉ Anh loại nữ sinh có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng đẹp này sẽ có địa vị càng cao hơn.
Nàng ta cũng không phải loại nữ nhân bị người mắng mà chịu ngậm miệng a.
Lý Dương ngươi mà không đối tốt với ta thì bên ngoài kia không thiếu người có thể đối tốt với ta hơn ngươi!
Lý Dương vốn cũng đã có chút hội hận với những lời vô ích mà hắn vừa nói ra.
Nhưng Hà Chỉ Anh chẳng những không có nhận ra được chỗ sai của chính mình.
Thế mà lại còn đổ thêm dầu vào lửa?
Lại nói Trần Viễn chạy nhanh hơn so với hắn một lần nữa.
Còn nói Trần Viễn khen hắn là quán quân chạy nước rút?
Đây là khen sao?
Đây rõ ràng là đang châm chọc a!
Hơn nữa khen từ lúc nào?
Hai người các ngươi đã tự mình nói chuyện riêng với nhau rồi sao?
"Hà Chỉ Anh, ngươi không nên quá phận, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi!"
"Được, Lý Dương ngươi thật rất được đấy, ngươi tranh tài, ta có lòng tốt tới đưa nước cho ngươi, ngươi không những không cảm ơn một câu, thua tranh tài thì lại nổi điên với ta, ngươi có còn là đàn ông nữa không? Nếu ngươi còn thực sự là một người đàn ông vậy thì đi thắng Trần Viễn đi, đi chứng tỏ bản thân mình đi, không biết trước đó có phải là mắt ta bị mù rồi hay không, không phải vậy làm sao lại đi coi trọng ngươi?"
Hà Chỉ Anh càng nói càng tức.
Nàng ta giống vậy đã hoàn toàn nổi giận!
"Được rồi! Đừng có cãi nhau nữa, vì chuyện vặt vãnh này mà đôi bạn trẻ lại làm ầm ĩ lên với nhau như vậy sao được? Lý Dương ngươi cũng vậy, nam tử hán nên rộng lượng một chút!" Huấn luyện viên thuận miệng nói lời can ngăn, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần viễn rồi nói: "Đúng rồi, bạn học Trần Viễn, ngươi đã cân nhắc xong việc tham gia vào đội điền kinh chưa?"
"Không được, ta không tham gia đội điền kinh a, ta còn có việc chạy trước a!"
Trần Viễn nói xong, rời khỏi thao trường mà không quay đầu lại.
Hắn tới vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Chỉ để lại một cái bóng lưng thần bí, để cho người ta phải ngưỡng vọng!
"Không được, nhân vật thiên tài như vậy mà không tham gia vào đội điền kinh vậy thì thực sự là quá đáng tiếc, quả thực chính là một tổn thất cho đội điền kinh của Hoa Hạ, ta nhất định phải làm công tác tư tưởng cho hắn một chút mới được!"
"Tôn huấn luyện viên, nếu không ngươi đi nói với lãnh đạo của trường học một chút, ta đi tìm giáo viên chủ nhiệm của hắn để tìm hiểu một chút về người sinh viên này!"
"Được rồi, cứ làm như thế đi!"
Lúc hai vị huấn luyện viên trao đổi bàn bạc với nhau.
Mối quan hệ giữa Lý Dương và Hà Chỉ Anh đã xuất hiện khe hở.
Cùng lúc đó.
Đồng dạng có hai nữ sinh đang ngồi ở trên khán đài, các nàng quay lại cuộc tranh tài chạy nước rút vừa rồi tải lên Pox Sound, rồi biên tập một cái tiêu đề, sau đó thì đăng lên.
Tiêu đề được viết là như thế này: "Đội điền kinh của trường học tranh tài chạy nước rút, một nam tử lạc lối vào đường đua, biểu hiện ra tốc độ như ma quỷ!"