Chương 26: Ngươi Thử Phách Lối Cho Lão Tử Xem

"Ngươi thì có kỹ năng gì? Bạch Ngân bất phàm sao??"

"Ngươi không hiểu, ta là Yasuo 6, chờ ta một cân năm!"

Chu Hải Quyền khoát tay áo.

Hắn chỉ chơi có một anh hùng, chính là nhà trẻ.

Tuy rằng luyện anh hùng này tới rất nhuần nhuyễn, nhưng thường xuyên tự giết mình.

Động một cái lại thích một cân hai, một cân ba, thích cực hạn phản sát.

Cùng với tính cách hiền lành nhút nhát của hắn trong hiện thực, có thể nói là tưởng như hai người!

Một tiếng sau.

Tôn Nhuế đạp một chiếc xe đạp Hello đi tới quán nét.

Cách ăn mặc của nàng ta hôm nay nổi bật hơn.

Trang điểm nhẹ nhàng, trông thanh lịch và không quá diêm dúa.

Quá đáng hơn là, nàng ta mặc một bộ đồng phục JK loli.

Váy ngắn, cặp đùi đẹp ... trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ.

Trông trẻ trung và dễ thương, nhưng không kém phần gợi cảm.

Mấy người bạn cùng phòng Trần viễn, ai cũng choáng váng khi nhìn thấy!

"Đậu xanh, trước kia làm sao không có để ý tới, Tôn Nhuế đẹp tới như vậy sao?"

"Lão Chu ngươi được a, nữ tử này người ta còn ăn mặc cẩn thận một phen nha!"

"Tôn Nhuế là có tiềm lực a, nàng ta trước kia có hơi mập mạp, bây giờ sau khi giảm béo thành công, nhan sắc và dáng vẻ này đều không thua kém Lâm Thư Đồng!"

Mấy người bạn hèn mọn cùng phòng soi mói bình phẩm.

Lão Chu thì có vẻ hơi câu nệ, thiếu chút nữa thì mặt đỏ rực cả lên.

Có điều hắn vào lúc này cũng cảm thấy bản thân mình rất có thể diện.

Dù sao cũng chính là em gái mà mình hẹn ra.

"Này, mỹ nữ, kết bạn Wechat đi!"

Tôn Nhuế vừa đi vào quán nét, một thanh nhiên khóe miệng ngậm điếu thuốc trông có vẻ dạng lưu manh ngăn cản nàng ta.

Mở miệng đã yêu cầu phương thức liên lạc.

Ánh mắt của đối phương rất lớn mật, nhìn vào đùi và ngực của Tôn Nhuế vài lần.

"Thật xin lỗi, ta tìm người!"

Tôn Nhuế lắc đầu từ chối.

"Mỹ nữ chớ đi a, thêm cái Wechat cũng sẽ không mất đi của ngươi một miếng thịt!"

"Ta không muốn thêm, mời ngươi tránh ra!"

"Đậu xanh, cho thể diện mà không cần, ăn mặc thành như thế này, xem xét chính là mang đi ra bán, giả trang thanh cao cái nồi gì!"

Thanh niên dáng vẻ lưu mạnh này dường như không chịu bỏ qua, thế mà vung tay bắt lấy cánh tay của Tôn Nhuế.

"Đậu xanh, móa nó ngươi muốn Wechat ai đó, thằng khốn kiếp này, ngươi thử động thủ động cước một chút thử xem?"

Chu Hải Quyền đột nhiên đứng lên, một mặt nổi giận.

Em gái chính mình hẹn ra vậy mà lại bị người đùa giỡn ở trước mặt, thế này móa nó có thể nhịn?

Chu Hải Quyền xông lên chính là một cước.

"Đậu xanh mày, thằng nhóc con này ngươi dám đánh ta ..."

Thanh niên dáng vẻ lưu mạnh đang định đánh trả thì hắn phát hiện sau lưng Chu Hải Quyền lại có ba người đi tới, rõ ràng là cùng một bọn.

Một với bốn, chơi không lại.

"Đánh ngươi thì sao? Nữ tử của huynh đệ ta mà ngươi cũng dám trêu, ngươi con móa nó là muốn tìm cái chết sao?" Hùng Đào quát lên với giọng điệu lạnh lùng.

"Được, các ngươi nhiều người, xem như các ngươi ghê!"

Thanh niên dáng vẻ lưu manh ném bỏ điếu thuốc lá, giống như thể sợ mà chạy đi vậy.

"Đi rồi, còn tưởng rằng ghê gớm lắm chứ, không nghĩ tới lại là tên nhát gan!"

"Lão Chu, được a, bình thường trông ngươi thành thành thật thật, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt lại ra sức như vậy, nói động thủ liền động thủ, nam nhân thực thụ!"

Lão Tào, lão Hùng, lần lượt khen ngợi.

"Hắc hắc! Thật ra thì cũng không có gì, loại người này chính là lấn yếu sợ mạnh!"

Chu Hải Quyền một mặt ngượng ngùng sờ lên đầu.

Sau đó đưa mắt nhìn vào Tôn Nhuế.

Ai biết ánh mắt Tôn Nhuế thế mà nhìn chằm chằm vào Trần Viễn.

"Trần Viễn, vừa rồi cám ơn ngươi đã giải vây thay ta, còn có Hải Quyền, cũng cám ơn các ngươi!"

"Vừa rồi ta ... hình như cũng không có làm cái gì đi, ngươi muốn cám ơn thì cám ơn lão Chu đi!"

Trần Viễn một mặt mộng bức.

Hắn từ đầu tới đuôi, đừng nói là động thủ, ngay cả một câu cũng không nói, chỉ đơn thuần là đứng ở sau lưng Chu Hải Quyền nhìn xem mà thôi.

Tôn Nhuế này nên người nên cảm ơn thì không cảm ơn, người không nên cảm ơn thì lại muốn cảm ơn, đầu óc ngươi có phải là có vấn đề gì đó rồi hay không?

Lúc này, Từ Nhạc Nhạc đi tới.

"Trần Viễn, hay là mấy người các ngươi đi trước đi, người kia trông có vẻ là một tên đầu đường xó chợ, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhỡ đâu một lát nữa hắn sẽ tìm người tới chặn các ngươi!"

Lời nói này của Từ Nhạc Nhạc rất có mấy phần đạo lý.

Trần Viễn nghĩ tới, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nếu như người kia thật tìm người tới chặn bọn họ, làm không tốt thì thua thiệt chính là bọn họ!

Trần Viễn đang định nói chuyện.

Sắc mặt Chu Hải Quyền có hơi khó coi cắt ngang hắn.

"Lão tứ muốn đi ngươi đi trước đi, hôm nay ta cũng sẽ không đi, chỉ là một tên nhát gan mà thôi, có gì mà phải sợ, nếu hắn thật tìm người tới lão tử cũng không sợ hắn!"

Chu Hải Quyền rõ ràng là đang nói nhảm.

Hắn không phải người ngu, rõ ràng có thể nhìn ra được ánh mắt Tôn Nhuế nhìn vào Trần Viễn có chút không giống lắm.

Đương nhiên, nam sinh đều tương đối để ý tới thể diện.

Từ Nhạc Nhạc một nữ sinh chạy tới bảo bọn hắn đi, để bọn hắn nhận sợ, là một người đàn ông đều không quá thích nghe loại lời này.

Chứ đừng nói chi tên kia cũng chưa chắc sẽ tìm người tới chặn bọn họ a!

Nếu như bởi vì một tình hình giả thiết mà bị dọa, vậy sẽ càng làm rõ vẻ sợ hãi!

"Yên tâm đi lão Chu, đều là huynh đệ, chúng ta chắc chắn sẽ không đi, có vấn đề cùng nhau giải quyết, có đánh thì cùng nhau đánh!" Hùng Đào vỗ vào bả vai Chu Hải Quyền.

"Tới đi, tới đi, lên mạng đi, Tôn Nhuế, ngươi ngồi ở bên cạnh lão Chu đi!"

Lão Tào không thay đổi sắc mặt, đúc một tấm lòng.

Để Tôn Nguế ngồi ở bên cạnh Chu Hải Quyền.

"Vậy được rồi!"

Tôn Nhuế gật đầu đáp ứng không hăng hái lắm.

Nàng ta thế nhưng thật ra là muốn ngồi bên cạnh Trần Viễn, tuy nhiên cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng.

Trần Viễn cảm thấy mình có chút vô tội đứng trước nòng súng.

Hắn hiểu được tâm trạng của lão Chu.

Em gái mà chính mình hẹn ra, thế mà hiểu hiện ra thái độ không giống bình thường đối với một người khác là bạn cùng phòng, cái này mẹ nó cũng quá đau lòng đi!

Nhưng Trần Viễn cũng không có thông đồng với Tôn Nhuế a!

Hắn ngay cả Lâm Thư Đồng cũng chẳng thèm để ý chứ đừng nói là Tôn Nhuế.

"Nhạc Nhạc, ngươi đi lấy giúp ta mấy chai nước đi, không có chuyện gì đâu!"

Trần Viễn sờ lên trên đầu của Từ Nhạc Nhạc, biểu hiện ra dáng vẻ hắn đã có chủ, rất rõ ràng là có ý định cùng tiến cùng thối với đám bạn cùng phòng.

"Vậy được rồi!"

Từ Nhạc Nhạc thẹn thùng khẽ gật đầu.

Độ thiện cảm của nàng ta dành cho Trần Viễn bây giờ đã cao tới 94 điểm, cái cử chỉ thân mật này của Trần Viễn, không chỉ làm cho nàng ta không cảm thấy chán ghét, ngược lại khiến nàng ta vui vẻ không thôi.

"Đúng rồi Trần Viễn ca, buổi tối tới nhà ta, ta sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn cho ngươi, ngươi cũng đừng có quên nha!"

Lúc đưa nước.

Từ Nhạc Nhạc dùng chỉ là giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, dán vào bên tai Trần Viễn mà nói.

Trần Viễn chỉ cảm thấy xương cốt mềm nhũn cả ra.

Huyết dịch trên người bắt đầu xao động không yên.

Luôn cảm thấy thời tiết có hơi oi bức ...

Hắn nhìn thoáng qua dáng người nóng bỏng của Từ Nhạc Nhạc, súng có hơi không kìm nén được a!

Chơi game! Chơi game!

Hừ! Nữ nhân đều là mầm tai họa.

Làm sao có thể vui bằng chơi game?

Sau khi trò chơi bắt đầu.

Trần Viễn chơi Galen đi đường trên.

Lão Chu chơi Yasuo đi đường giữa.

Tôn Nhuế chơi Janna hỗ trợ đường dưới.

Janna vốn là tướng hỗ trợ, sau khi tạo được lợi thế ở đường dưới có thể đi đường giữa giúp Yasuo, hai người kết hợp kỹ năng tiêu diệt đối thủ ở đường giữa như vậy sẽ tạo ra lợi thế lớn hơn.

Nhưng Tôn Nhuế không biết mình thực sự không biết chơi hay là cố ý.

Nàng ta không đi giúp Yasuo ở đường giữa, ngược lại lượn quanh hơn một nửa cái bản đồ, chạy tới đường trên hỗ trợ cho Trần Viễn.

Ngay cả ADC cũng mặc kệ!

"Tôn Nhuế, đường trên không cần ngươi hỗ trợ, ta đã giết người bên đối phương hai lần rồi, ngươi đi giúp đường giữa đi!"

"Không sao Trần Viễn, ta trước tiên giúp ngươi đánh trụ, tạo ra ưu thế càng lớn hơn!"

"Thế nhưng là ngươi ăn kinh nghiệm của ta!"

"Vậy thì ta đứng ra xa một chút, nhìn ngươi đánh quái và đánh trụ ..."

"Nhuế tỷ, hay là ngươi xuống đường dưới giúp ta một chút đi, ta đã bị ép tới nỗi hoàn toàn không thể ra khỏi phạm vi bảo vệ của trụ!" Hùng Đào nhịn không được mở miệng nói.

Hắn là một tên ADC (Attack Dame Carry), cũng quá khó khăn!

Đối với trận này, mới đầu thì có ưu thế nhưng tới cuối cùng lại thua.

Nguyên nhân đến tột cùng là gì, trong lòng mọi người đều hiểu.

Vốn còn đang định chơi trận thứ hai.

Nhưng đúng lúc này, một nhóm thanh niên hơn chục người bất ngờ xuất hiện trước cửa quán nét.

Một số người có hình xăm, một số tóc màu vàng, một số cắt tóc đầu cua, hình dáng kỳ quái không giống nhau!

Nhưng khóe miệng đều ngậm lấy một điếu thuốc.

Một bộ dáng vẻ khí thế hùng hổ muốn gây chuyện.

Một tên nam thanh niên trong đó chính là tên lưu manh trước đó bị Chu Hải Quyền đạp cho một cái.

"Đậu xanh, một đám nhóc con, cút ra đây cho lão tử, các ngươi con móa nó không phải vừa rồi còn rất phách lối sao? Bây giờ lại phách lối cho lão tử thử xem một chút!"