Chương 2: Ta Thật Đúng Là Thằng Ngu

Nghịch tập thành công thế mà lại có được nhiều chỗ tốt như vậy ???

Trần Viễn kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hắn nhìn vào Từ Nhạc Nhạc, phảng phất như đang nhìn vào một miếng thịt mỡ lớn.

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm -1.

Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm -1.

Độ thiện cảm hiện thị trên đầu của Từ Nhạc Nhạc lại giảm xuống hai điểm.

Ban đầu là -50, bây giờ lại biến thành -52.

Loại thiện cảm số âm này, trên thực tế đã là một loại chán ghét, hơn nữa mức độ chán ghét còn không thấp!

"Nhìn cái gì vậy, một cái điếu ti, giả trang làm kẻ lắm tiền làm cái gì, ngươi thế mà cũng dám đòi kết bạn wechat với ta? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính mình có cái đức hạnh gì?"

Từ Nhạc Nhạc khinh thường mà nhìn vào Trần Viễn, đi dép lê, mặc quần đùi và áo phông, trên đầu tóc không khác gì ổ gà, trông cũng khá điển trai nhưng dáng người gầy còm, giống như thiếu niên nghiện nét vậy, cái này móa nó rõ ràng là hình tượng điếu ti (kẻ nhà quê).

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới cộng lại, sợ rằng còn chưa tới hai trăm tệ.

Từ Nhạc Nhạc nàng là ai?

Hoa khôi xếp hạng thứ ba của trường đại học nghệ thuật Hồ Đại, nam sinh truy cầu nàng có thể xếp hàng dài từ cổng chính của trường đến tận con phố sau.

Trong số đó không thiếu giáo thảo (1) có học lực xuất sắc và con nhà giàu.

Nàng ta còn lâu mới thèm để ý tới loại người nghèo này.

"Mỹ nữ, trước tiên chớ vội từ chối, kết bạn wechat cũng không mất miếng thịt, chỉ cần ngươi đồng ý, tiêu phí của ngươi trong cả ngày hôm nay ta bao hết!" Trần Viễn tự tin nói một cách khó hiểu.

Hắn phát hiện chỉ cần trong thẻ có tiền thì thật đúng là không có gì mà phải hoảng, cái lưng ưỡn lên tới mức thẳng tắp.

"Ồ! Đây không phải là tên liếm cẩu cả ngày ở dưới ký túc xã nữ tặng bữa sáng cho Lâm Thư Đồng sao? Hắn thế mà lại dám mời Từ Nhạc Nhạc kết bạn wechat?"

"Đậu xanh! Tiểu tử này không phải là bị đả kích gì rồi đó chứ? Thế mà lại dám nói sẽ bao tiêu phí trong cả một ngày với Từ Nhạc Nhạc, sợ rằng hắn không biết nữ sinh tiêu tiền đáng sợ như thế nào!"

"Hơn nữa tìm ai kết bạn Wechat không tốt ấy thế mà lại tìm tới Từ Nhạc Nhạc, đây chính là nữ tử hám giàu nổi danh ở trường học chúng ta a!"

"Từ Nhạc Nhạc không chỉ có hám giàu, nàng ta còn thường xuyên hẹn hò với đủ loại con nhà giàu, lốp xe dự phòng cứ phải nói là vô số, thủ đoạn đùa bỡn tình cảm thế nhưng là còn cao hơn Lâm Thư Đồng không chỉ một cái cấp bậc, tên liếm cẩu kia ngay cả Lâm Thư Đồng cũng không giải quyết được, gặp phải Từ Nhạc Nhạc này sợ rằng muốn bị gặm sạch cả xương!"

Có một vài học sinh giống như nhận ra Trần Viễn và Từ Nhạc Nhạc, lập tức bắt đầu bàn tán.

······

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Từ Nhạc Nhac cười lạnh hỏi.

"Ta chắc chắn!"

Trần Viễn dùng giọng điệu thản nhiên mà trả lời.

"Vậy thì tốt, hôm nay ta muốn mớn tất cả bạn học ở đây ăn quà vặt, uống đồ uống, ngươi trả tiền giúp ta đi!"

Trần Viễn không có lên tiếng, hắn chỉ cầm điện thoại di động lên bắt đầu quét mã.

"Gà Giao bảo tới sổ - Năm mươi ngàn đồng!

"Mọi người thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống, hôm nay bạn Từ Nhạc Nhạc mời khách, tuyệt đối không nên khách khí ha!

Vào thời điểm khi giọng nói điện tử của quầy thu ngân vang lên năm mươi ngàn đồng.

Toàn trường mộng bức!

Có vẻ như chẳng ai ngờ tới, Trần Viễn lại bởi vì một câu nói của Từ Nhạc Nhạc, thế mà thật bỏ ra khoản tiền lớn tới năm mươi ngàn đồng ra để mời mọi người ăn uống tùy tiện.

Đương nhiên, nếu như người bỏ ra số tiền này ra là một tên con nhà giàu thì có lẽ mọi người sẽ chẳng kinh ngạc tới mức như thế.

Thế nhưng quan trọng cái tên này là Trần Viễn a!

Nổi danh liếm cẩu ở Hồ Đại.

Một tên liếm cẩu tiêu phí năm mươi ngàn đồng tiền chỉ để trang bức, chỉ vì muốn kết bạn Wechat với Từ Nhạc Nhạc, thằng này móa nó không phải đầu óc có vấn đề chứ?

Quan trọng coi như ngươi trang bức được, người ta khả năng cũng sẽ không có ấn tượng tốt đẹp gì đối với ngươi.

Loại trang bức cấp bậc này thực sự có phần thấp kém.

Lúc này, Từ Nhạc Nhạc cũng có chút ngoài ý muốn.

Cái tên gia hỏa đầu tóc ổ gà trước mặt này, trông thế nào cũng không giống loại người có thể bỏ ra năm mươi ngàn đồng a.

Nhưng trông dáng vẻ không thèm để ý chút nào của hắn, dường như năm mươi ngàn đồng này đối với hắn mà nói, thật chẳng coi vào đâu.

"Hiện tại, chúng ta đã có thể kết bạn wechat rồi chứ?"

"Vội cái gì, hoạt động hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu, đi theo ta!"

Ba mươi phút sau.

Trần Viễn và Từ Nhạc Nhạc đã đi tới trung tâm thương mại Thiên Đạt.

"Đi thôi, gần đây ta thích một chiếc túi xách hiệu Gucci, ta nghĩ ngươi sẽ không ngại mà tặng cho ta một chiếc đi!"

Từ Nhạc Nhạc cười hỏi.

"Không ngại!"

Trần Viễn cũng mỉm cười mà trả lời.

Một cơ hội cày tiền tốt như vậy, hắn làm sao lại đi từ chối đây!

Vừa mới đi vào cửa hàng của hãng Gucci, Trần Viễn không nghĩ tới lại gặp phải người quen.

"Tuấn Khải ca, ngươi thấy ta đeo cái túi xách này lên trông có đẹp không?" Lâm Thư Đồng đeo một chiếc túi xách hiệu Gucci kiểu mới, nhìn đi nhìn lại trong gương cả chục lần.

"Đẹp thì đẹp đấy, tuy nhiên Thư Đồng à, gần đây cha ta đang áp đặt các biện pháp quản lý kinh tế với ta, cha ta cảm thấy ta dùng tiền vung tay quá trán thành quen cho nên mỗi tháng chỉ cho ta tiền tiêu vặt chưa tới trăm ngàn đồng, cuộc sống của ta trải qua tương đối túng thiếu a, chúng ta hay là đi dạo tới những nơi khác trước, ngươi yên tâm, lần sau ta chắc chắn sẽ mua cho ngươi!" Hoàng Tuấn Khải thuận miệng nói lời cam kết.

Tuy rằng trong miệng nói lời cam kết, nhưng trong lòng của hắn căn bản không có ý định mua.

Hắn cũng không phải là những cái điếu ti kia, chính mình bớt ăn bớt mặc, tiêu mấy chục ngàn đồng tiền chỉ để đi mua túi xách hàng hiệu, mua điện thoại cho nữ sinh.

Dùng số tiền này cho chính mình chẳng lẽ không thơm hơn sao?

Nếu là nữ sinh con nhà giàu thì còn sẵn sàng dùng tiền cho các ngươi.

"Thế nhưng là ... người ta thật sự rất thích a!"

"Thư Đồng, ta thực sự không hy vọng bạn gái của ta là một người ham muốn vật chất, ta hy vọng nàng ta thích chính là bản thân con người của ta mà không phải những thứ khác, ngươi có hiểu ý của ta không?" Hoàng Tuấn Khải đột nhiên sầm mặt lại, nói với giọng điệu nghiêm túc.

"Được rồi, được rồi, người ta không cần nữa là được rồi, ta mới không phải loại nữ nhân ham muốn vật chất!"

Lâm Thư Đồng một mặt lấy lòng nhìn vào Hoàng Tuấn Khải, có chút không nỡ mà thả túi xách xuống!

Nàng ta vừa mới nói xong lời này.

Hai người Từ Nhạc Nhạc và Trần Viễn đã trước sau bước vào cửa hàng Gucci.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Thư Đồng hơi sửng sốt một chút.

"Trần Viễn, sao ngươi lại đi theo ta, ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như ngươi, đã nói là không thích ngươi rồi, ngươi cứ như vậy thực sự kiến cho ta cảm thấy phát ngán!"

Lâm Thư Đồng nói xong.

Trần Viễn lập tức lên cơn tức giận, tượng đất cũng có ba phần tức giận, Lâm Thư Đồng ngươi có phải là có hơi quá đáng rồi hay không?

Cố gắng trong ba năm, ta dốc lòng vì ngươi.

Ngươi lại xem ta là con chó.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta thích ngươi là ngươi có thể chà đạp lên tôn nghiêm của ta sao?

Nghĩ lại mọi chuyện đã làm trong quá khứ, hắn cảm thấy thực sự rất không đáng.

"Ta không có đi theo ngươi, ta là đưa Từ Nhạc Nhạc đi tới đây mua túi xác, đã chia tay, ta làm cái gì cũng không cần ngươi tới can thiệp!" Trần Viễn trả lời với giọng điệu cứng rắn, bắt đầu từ giờ phút này, hắn cũng không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với Lâm Thư Đồng.

Nhưng lại vào lúc này, trong đầu hắn lại vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống một lần nữa.

"Đinh! Hành động liếm cẩu mở ra!"

Họ và tên: Lâm Thư Đồng.

Tuổi: 21 tuổi.

Chiều cao: 163cm

Cân nặng: 48kg

Giá trị nhan sắc: 7.8 điểm.

Độ thiện cảm của nữ tử này đối với ký chủ: -10 điểm.

Ràng buộc quan hệ liếm cẩu, làm cho nữ tử này có độ thiện cảm đối với ký chủ đạt tới 95 điểm thì nghịch tập thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương biến thành liếm cẩu ký chủ.

Nghịch tập thành công, ban thưởng 10% số tiền liếm cẩu đã bỏ ra cho nữ tử.

Ban thưởng điểm cường hóa: 20 điểm (Cường hóa điểm có thể cường hóa thuộc tính thân thể của ký chủ bao gồm các loại như: Thể chất, tinh thần, thiên phú, lực lượng.)

Trần Viễn không ngờ rằng khi gặp lại Lâm Thư Đồng hắn sẽ lại nối lại ràng buộc quan hệ liếm cẩu một lần nữa.

Chẳng lẽ sâu trong nội tâm của ta, vẫn còn hy vọng có thể nghịch tập Lâm Thư Đồng?

Đậu xanh rau muống! Móa nó ta thật đúng là một thằng ngu!

Tuy nhiên nghịch tập Lâm Thư Đồng, điểm cường hóa được ban thưởng thế mà lại cao tới 20 điểm, cao gấp bốn lần so với Từ Nhạc Nhạc.

Cái này đủ để chứng minh địa vị không giống bình thường của Lâm Thư Đồng trong lòng Trần Viễn.