" Móe, thằng Skud này trâu còn hơn cả trâu luôn, ăn 10 quả siêu bom vĩ thú bonus thêm Hủy diệt chiến trường:Thần la thiên chinh mới chỉ ngất thôi còn chưa chết"Hắn đầy ngạc nhiên nhìn cơ thể khổng lồ nằm trên chiến trường của Skud;"Theo em được biết thì khi chế tạo Skud, Mganga còn cho thêm rất nhiều nguyên liệu vô cùng khan hiếm trên vực hỗn mang, ngay cả huyết mạch của Volkath hắn cũng nhét luôn vô thân thể tên Skud này, bởi vậy có lẽ hắn cũng có đặc tính bất tử giống Volkath"Hayate ngẫm nghĩ nói.
" Tên này có thể sẽ còn tác dụng đối với ta, không cần phải giết hắn vội, anh sẽ biến hắn thành một tên Sion thứ hai"Hắn đi về phía thi thể của Skud, chạm lên đầu hắn, ngay lập tức một luồng khí hủy diệt được đưa vào trong đầu của Skud, đặt vào tiềm thức hắn phải phục tùng Thiên Hồ nhưng bên ngoài biểu hiện hắn vẫn bình thường. Các vết thương cũng nhờ hủy diệt chi lực dần dần khép lại, tầm nửa tiếng sau cũng khôi phục hoàn toàn như chưa hề có cuộc chiến nào diễn ra nếu không để ý đến khung cảnh xung quanh. Skud tỉnh dậy bình thường nhưng khi nhìn thấy hắn thì cung kính quỳ một chân xuống nói:"Chủ nhân"Ánh mắt hắn đầy thành kính giống tín đồ cuồng giáo vậy.
" Khụ ..Khụ, đứng lên đi, nói cho ta biết những gì người biết về những tên thống lĩnh còn lại đi" Hắn kho khan đáp
" Dạ thưa chủ nhân, ngoài chủ mẫu Hayate ra ta chỉ biết rõ thông tin về Arduin-Linh hồn bất hoại,một trong những chiến binh cực mạnh dưới trướng nữ vương Verra" Skud nói.
" Có phải cái bộ giáp biết đi đúng không??"Hắn tò mò hỏi.
" Vâng thưa chủ nhân, bởi vì là bộ giáp nên hắn bất tử kể cả cơ thể hắn có vỡ vụn đi nữa thì chỉ cần linh hồn hắn còn thì hắn không thể chết được, sau khi được thay bằng dấu ấn ác quỷ của Verra hắn càng mạnh hơn nhưng chỉ nghe lệnh của Verra và Volkath,......"Hắn ngồi nghe Skud nói một lúc về Arduin rồi giao cho hắn nhiệm vụ đặc biệt bởi hắn được biết sắp có cuộc chiến giữa vực hỗn mang và tháp quang minh nổ ra rồi đi về khách sạn.Về tới nơi, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm truyền ra từ căn phòng bay ra, chắc chắn là các nàng đang ăn đêm rồi. Bước vào trong căn phòng đập vào mắt hắn là khung cảnh linh đình như một bữa tiệc, có đủ mọi loại thức ăn, trên bàn còn bày thêm vài cây nến trông vô cùng lãng mạng. Chúng nữ đang quây quần bên cạnh bàn thưởn thức bữa ăn đêm, điều đặc biệt làm hắn cảm thấy bất ngờ là diện tích căn phòng, không còn là căn phòng chật hẹp nữa mà thế chỗ nó là căn phòng ăn rộng thênh thang, không gian như rộng ra."Chào mừng phu quân thắng trận trở về, xin để thiếp được phục vụ phu quân" Một cô gái mặc bộ đồ hầu gái với mái tóc dài đến ngang eo nhẹ nhàng bước ra đến bên cửa chào mừng hắn về, nàng giúp hắn cởi áo giày và quần, không thể không nói Akeno mặc bộ đồ này vô cùng hợp, từ khí chất đến thần thái đều làm hắn cảm thấy phía dưới có dấu hiệu ngẩng đầu lên.
" Anh vào ăn cơm chung với tụi em cho vui, em đã dành riêng một chỗ cho anh rồi nè" Verras khéo léo chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình mời hắn vô.
" Được rồi, mấy em cứ ăn trước đi, để anh thay quần áo trước đã" Hắn đáp xong đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ xong mới đi ra ăn. Sau một hồi ăn cơm xong thì chúng ta đến với tiết mục chính của tối nay.
Hắn đi về phía Ancient one đang ngồi trên giường, khẽ hôn lên đôi môi mềm của nàng, cảm nhận được nàng đang khẽ run rẩy, hắn an ủi:" Đừng sợ, thả lỏng người ra một chút", hắn lấy đầu lưỡi mình cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, mới đầu nàng còn chưa được thuần thục lắm nhưng tầm một hai phút sau thì hai đầu lưỡi đã cuốn chặt lấy nhau.Hai người dường như có thể cảm giác được hơi thở của nhau, hắn lại hôn lên vành tai mỏng đầy tinh xảo của nàng. Lúc này, Ancient one khuôn mặt cũng đã khẽ đỏ bừng, nàng cảm nhận được cơ thể đang nóng rực lên, đôi môi nàng không tự chủ được tìm đến môi hắn, hắn thuần thục nút lấy lưỡi nàng, đôi bàn tay còn lại đã tìm đến hai ngọn núi nằm trên ngực nàng." Ưm" Nàng khẽ rên một tiếng, đồng thời tay cũng vòng ra sau cổ hắn, giúp hắn có thể lần mò được dễ dàng hơn. Hắn cởi bộ quần áo của nàng ra, chậm rãi từng món một, dường như hắn muốn chiêm ngưỡng kiệt tác của tạo hoá. Da thịt nàng trắng muốt từ cổ cho đến phần chân, trơn mượt đầy tinh tế. Hắn rời bỏ đôi môi nàng, hôn lên cổ nàng dần dà tìm đến hai đỉnh núi cao ngất, hắn sờ lên nó, muốn chiếm hữu lấy nó, bàn tay một cái đã cầm bóp một bên, tay còn lại đang tìm đến cái mông của nàng thăm dò xem bên trong nó có gì. Hắn hôn quanh núm vú sưng lên trên ngọn núi, khẽ vờn quanh nó, càng làm dục hòa trong cả hai người lớn theo cấp số nhân, cuối cùng hắn mới đi hưởng thụ viên núm đang cứng nhắc kia.
" Ưm...nhẹ thôi chàng....." Nàng cũng cảm thấy cơ thể ngày càng nóng lên, có cái gì đó đang sắp phá vỡ tâm cảnh nhiều năm nàng tự luyện. Khi còn bé, nàng đã từng là học viên xuất sắc của học viện ma pháp, càng lớn dần lên nàng mới biết trọng trách mình gánh vác lớn đến nhường nào, đúng đó là bảo vệ cả thế giới khỏi các hiểm hoạ đến từ ngoài vũ trụ. Người thân, bạn bè nàng cũng ngày một mất dần đi, nhiều năm sau, tất cả bọn họ đều đã chết, chỉ còn nàng lẻ loi trên con đường thực thi sứ mệnh đã chọn.Nàng thực sự, thực sự rất mệt mỏi nhưng bảo vệ trái đất chính là niềm hi vọng sống tiếp của nàng. Đó là lí do tại sao khi trông thấy trái đất bình yên ở trong Dr Strange, nàng có thể dùng viên đá thời gian để sống tiếp nhưng lại lựa chọn sự yên nghỉ vĩnh hằng. Tâm nàng đã quá mệt rồi cần phải nghỉ ngơi và hệ thống đã giúp nàng hưởng điều đó. Hệ thống đã triệu hoán nàng tới đây, bảo lưu lại thân thể lúc còn trẻ của nàng, cho nàng cảm nhận được tình yêu, hạnh phúc, thứ mà nàng có lẽ chưa từng có được trong đường đời dài hàng thiên niên kỉ mà nàng đã đi qua.
Chắc chắn sau đêm nay, nàng sẽ không phải lo nghĩ bất kì điều gì, nàng chỉ cần yên tâm làm nữ nhân của riêng hắn, việc còn lại để hắn lo hết, cho dù trời có sập xuống thì hắn cũng sẽ chống nó lên giúp nàng. Mải mê trong dòng suy nghĩ, nàng trở lại hiện tại khi nghe hắn hỏi nhỏ nhẹ bên tai nàng:" Ta vào nhé". Không biết từ bao giờ hắn đã chuẩn bị dùng cự long của mình công phá "thủy liêm động" của nàng, hắn hỏi xong thì chưa đợi nàng trả lời đã đâm mạnh vào cửa huyệt nàng. Hai con người, hai số phận khác nhau nhưng đêm nay còn đường số phận đó đã có thêm hình bóng mãi mãi đi cùng họ đến hết con đường này, dù chông gai, khó khăn hay thử thách chỉ cần họ còn có nhau thì tất cả cũng sẽ vượt qua.