Chương 2: Không ngờ cứu người lại nhặt được hệ thống

“Aaaaaaaaa.........um....hở.... mình chết rồi sao?” Mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy chính là một cái đầu zombie đang từ từ rơi xuống.

Một chàng trai từ đâu ra cầm con dao dính đầy máu đang đứng trước mặt cô. Người này không ai khác chính là Minh Hoàng.

Lúc con zombie chuẩn bị vồ lấy cô gái, lòng trắc ẩn của hắn lại từ đâu chui ra khiến cho Hoàng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Cuối cùng hắn đành rút con dao mang theo bên mình để phòng vệ ra chém một nhát.

Trước đó hắn cũng giết vài người chưa thi hoá hoàn toàn nên lần này giết thêm một đầu nữa cũng đỡ bị ám ảnh hơn.

“ Cảm ơn anh đã cứu tôi......”

“Này... Anh có nghe tôi nói gì không?”

Cô gái tuy vẫn còn hoảng sợ nhưng vẫn cố nói lời cảm ơn với hắn, nhưng Minh Hoàng không trả lời mà chỉ đứng đực ra đó.

Thực tế không phải hắn không quan tâm mà là sự chú ý của hắn đã dồn hết vào thanh âm phát ra sau khi giết đầu zombie kia.

[ Tinh... Vì kí chủ giết một đầu zombie, hệ thống gamer tại mạt thế xin được kích hoạt]

[0%...10%...25%...50%...80%...100%]

[ Tinh... Kích hoạt thành công, đã trói chặt vào kí chủ]

Minh Hoàng: .......

Đã từng đọc nhiều tiểu thuyết mạng nên đây là tình huống gì hắn quá quen thuộc luôn.

“Ta cmn vậy mà có bàn tay vàng a”

Có hệ thống khiến Minh Hoàng rất bất ngờ, không kiềm chế được văng ra một câu thô tục khiến cô gái kia giật mình.

“Tên này không phải bị bệnh thần kinh gì đó chứ?” Cô thầm nghĩ.

Hơi bất ngờ, nhưng Minh Hoàng rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn nhớ lại, trong mấy cuốn tiểu thuyết từng đọc thì mấy cái hệ thống này đều có trí năng.

Tuy là không thể có cảm xúc như con người nhưng có thể giao tiếp được a.

“ Hệ thống, ngươi có ở đó không?” Minh Hoàng thử gọi hệ thống bằng ý nghĩ.

[Tinh... Xin chào kí chủ]

[Tinh... Xin tự giới thiệu, tôi là hệ thống gamer tại mạt thế.]

[Tinh... Chúc mừng kí chủ đã trở thành chủ nhân đầu tiên của hệ thống]

Hệ thống trả lời một loạt khiến hắn hơi rối não. Hệ thống gamer? Chủ nhân đầu tiên sao? Mà tại sao ta lại mở được hệ thống nhỉ?

“ Hệ thống, tại sao ngươi lại chọn ta làm chủ nhân?”

[Tinh... Như đã nói, do kí chủ giết một đầu zombie nên hệ thống kích hoạt]

“Wtf??? Giết một đầu zombie mà kích hoạt được hệ thống, vậy không lẽ cứ có người giết được zombie là đạt được sao?”

[Tinh... Hệ thống là độc nhất vô nhị, ngoại trừ kí chủ những người khác không thể có được. Mà hệ thống chọn kí chủ cũng vì ngẫu nhiên thôi]

“ Vậy hệ thống ngươi sử dụng thế nào đây?”

[Tinh... Vì hệ thống là hệ thống gamer nên có thể tạo ra trò chơi ở mạt thế này. Mỗi khi kí chủ khởi tạo một ván game thì hệ thống sẽ khoá lại một vùng làm bản đồ trò chơi. Trong vùng bản đồ này sẽ xuất hiện những vật phẩm, vũ khí,... Giúp kí chủ sống xót tại mạt thế này]

“ Chỉ có vậy thôi?” Minh Hoàng hơi thất vọng, nếu vậy hắn thà ở trong nhà còn an toàn hơn đây.

[Tinh... Tất nhiên không chỉ có vậy, không chỉ kí chủ mà cả những người khác cũng có thể sở hữu những vật phẩm này]

[Hệ thống còn cung cấp cách thức thức tỉnh dị năng và cường hoá cơ thể cho họ để tăng độ khó. Đặc biệt, zombie sẽ sớm được cường hoá, ở trong nhà cũng không còn an toàn nữa nên mong kí chủ sớm tiêu diệt zombie, làm nhiệm vụ để nâng cao sức mạnh]

Minh Hoàng cảm thấy hệ thống như đọc được suy nghĩ của hắn, hắn còn đang tính trốn trong nhà thì hệ thống lại doạ một phát.

“ Thức tỉnh dị năng sao? Vậy ta có thể không?”

[Tinh... Kí chủ chỉ cần tiêu diệt zombie và làm nhiệm vụ thì sẽ đạt được những thứ đó]

Cmn tuyệt vời, người khác phải tu luyện mới có sức mạnh, mà hắn chỉ cần giết zombie và làm nhiệm vụ đã có thể mạnh lên.

Đây khác gì bật hack chứ, mà có hệ thống thì coi như hắn cũng bật hack rồi.

[Tinh... Xin nhắc nhở kí chủ, lần này hệ thống giải đáp thắc mắc của kí chủ vì đây là lần đầu tiên, từ lần sau kí chủ sẽ phải tự tìm hiểu mọi thứ]

[Tinh... Lần đầu ra mắt, hệ thống tặng kí chủ một hộp quà tân thủ, đã gửi vào trong hòm đồ. Tạm biệt kí chủ, mong kí chủ sống xót trong trò chơi]

Tự nhiên chui ra hai cái thông báo khiến Minh Hoàng ngẩn người. Tự tìm tòi? Ta đã biết cái gì đâu a

“ Hệ thống, ngươi đâu rồi, đừng có nói đi là đi như vậy chứ.”

Lần này hệ thống không còn trả lời, giống như đã đi thật.

Minh Hoàng hắn đến giờ vẫn còn đang ngỡ ngàng đây. “ Không ngờ chỉ là nổi chút lương tâm đi cứu người mà lại nhặt được hệ thống, bây giờ phải làm gì đây...” hắn cười khổ.

+++++++++++++

Viết hơi ngắn nhưng mong mn đọc thì cho vài cái like ủng hộ ta (^‿^)