Chương 46: Hoa mặt trời (2)

Tam Diệp Nhân kia lao ra ngoài đối mặt với biển cả mênh mông.

Hắn quỳ gối trên đầu Dung Hợp Quái rồi khóc lóc thảm thiết.

Hắn là một trong những người có thân phận quyền quý trong thành Thần Tứ ngày trước.

Không giống như những người trẻ tuổi chỉ khao khát hướng về đất thần ban, hắn đã tận mắt chứng kiến tai họa bạo phát từ giữa vua trí tuệ đầu tiên và từ Ens - cũng là tội nhân.

Hắn đã trải qua cú sốc về cái chết của vị vua Trí Tuệ và nỗi bi thương khi bị thần trục xuất khỏi đất thần ban.

Hắn được sinh ra dưới sự che chở của thần và nhìn thấy cung điện của thần ngày càng lớn dần.

Hắn nghe vị vua Trí Tuệ vĩ đại đời đầu, Redlichiida nói rằng chúng ta lớn lên là những đứa con đầu lòng của thần.

Hắn đã từng ở xa xa mà nhìn về thành Thần Tứ dân xa khỏi tầm mắt rồi khóc nức nở, càng về già hắn càng khát vọng được trở lại dưới sự che chở của thần.

Hắn vẫn luôn tuyệt vọng.

“Chúng ta~”

“Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ có thể trở lại đất thần ban được nữa rồi.”

Thế hệ của hắn vẫn có thể tìm thấy vùng biển này bằng những ký ức và ghi chép mơ hồ, nhưng nếu một vài thế hệ nữa trôi qua thì e là không thể!

Yasser kéo lấy vị trưởng lão đã từng đi theo phụ thân mình và nói với hắn.

“Thần sẽ tha thứ cho chúng ta.”

“Con cái của chúng ta lang thang ở bên ngoài một ngày nào đó sẽ có thể về nhà.”

Yasser đã nghĩ rằng ngay cả khi hắn không thể giẫm lên đất thần ban thì cũng sẽ rất tốt nếu được nhìn thấy nó từ xa, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng mà trở về.

Thế nhưng hắn vẫn không cam lòng để người khác tìm kiếm dấu vết đất thần ban trên biển.

Hắn mang tâm trạng hoang tưởng.

Có lẽ như thế này thì thần có thể nhìn thấy lòng thành kính và cố chấp của hắn.

------------------

Đất thần ban.

Biển hoa mặt trời màu vàng mọc um tùm bò khắp tòa thành như đống đổ nát, Sally là sự tồn tại duy nhất có thể di chuyển tự do trên hòn đảo to lớn này, toàn bộ hòn đảo này là vườn hoa của nàng.

Nàng thường ngồi trên bậc thềm trước điện thần, bắt chước thần ngắm mặt trời lặn và mặt trăng lên, hoặc là nhìn lên pho tượng thần ở sâu trong điện thần.

Nếu đã nhìn thì nàng sẽ nhìn luôn cả một ngày.

Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ đi dạo quanh biển hoa trong tòa thành đổ nát, trêu chọc tán hoa mặt trời, ngửi hương thơm của biển hoa.

Hoa mặt trời này phá tan con đường bằng đá ngay ngắn ban đầu, Sally đã đi hết con đường từ thành phế tích qua biển hoa còn cao hơn cả nàng rồi đi đến bờ biển.

Nàng đi đến nơi mà năm xưa thần yêu cầu nàng trồng đóa hoa mặt trời đầu tiên, nàng nhặt lại chậu hoa bằng đá mà mình đã từng ném đi.

“Ùng ục ục!”

Nàng nhặt một đóa hoa màu vàng rồi nhét vào chậu hoa, sau đó ôm nó vào trong ngực như mọi khi.

Bị sức mạnh thô bạo rút ra khỏi đất, đóa hoa nửa người nửa thực vật lập tức hét lên một tiếng.

Sau đó há răng nanh sắc nhọn của mình ra.

Ngay khi nó vùng vẫy, Sally đã nắm lấy nó và dùng vũ lực.

“Bộp!”

Cành hoa gãy làm đôi.

Chết rồi?

“Ùng ục ục?”

Sally phát ra một âm thanh, nhưng lại không quan tâm.

Nàng ném hoa mặt trời bị đứt thành hai đoạn xuống biển, sau đó nàng tiếp tục dùng bàn tay độc thăm dò sang đóa hoa tiếp theo.

Trên biển.

Hoa mặt trời trôi theo dòng nước biển và dần biến mất ở phía xa xa.

-------------------

Vùng biển cách thành Yasser không xa.

Một nhóm binh lính của nước Shinsai đi tuần hành trên biển, dẫn đầu là hai Tế Ti trẻ tuổi điều khiển Anomalocaris, bọn chỉ là hai trong số những thế hệ sau mới được vua Trí Tuệ Yasser ban cho thân phận Tế Ti.

Tế Ti trẻ tuổi tuân theo mệnh lệnh của vua Trí Tuệ chạy đến vùng biển này hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn cũng không nhịn được hỏi.

“Thành Thần Tứ thật sự ở chỗ này sao?”

“Chúng ta đã ở đây đếm từng tảng đá trên biển, nếu thật sự tồn tại một hòn đảo lớn thì ít nhất cũng có thể tìm thấy một chút dấu vết rồi chứ!”

Một Tế Ti khác ở bên cạnh nhìn hắn cười cười: “Ngươi đang chất vấn vua Trí Tuệ vĩ đại à? Hay là đang nghi ngờ sức mạnh của thần?”

Vị Tế Ti trẻ tuổi lập tức im miệng không dám nói thêm lời nào.

“Biết rồi!”

“Ta sẽ nghiêm túc tìm. Ý vua vẫn là ý vua.”

Mặc dù đối phương đã cảnh cáo vị Tế Ti trẻ tuổi một lần, nhưng hắn cũng cho rằng cuộc tìm kiếm của họ chỉ là vô ích.