Giọng nói kia giống như vương quyền trí tuệ của Redlichiida, in dấu thẳng vào bên trong đầu óc tất cả Tam Diệp Nhân.
Giọng nói này thậm chí hủy diệt thẳng ký ức về vị trí thành Thần Tứ trong óc tất cả Tam Diệp Nhân, chợt khiến mọi người không nhớ nổi cái tên thành Thần Tứ này, một khi bọn họ rời đi là vĩnh viễn không tìm thấy đường về.
Vì cái chết của Redlichiida, Doãn Thần hoàn toàn mất đi hứng thú với trò chơi xây dựng đất nước này, cũng không muốn để ý đến nữa.
Yasser lo sợ nhìn thần linh, không biết phải biểu đạt thế nào.
“Nhân Trại Thần vĩ đại?”
“Đây là sao vậy? Chẳng lẽ bọn ta làm gì sai rồi sao?”
Doãn Thần đi xuống bệ thần, nhìn mọi thứ Redlichiida chế tạo ra vì mình, âm thanh quanh quẩn bên trong cung điện.
Trống rỗng mà lạnh lùng, không còn khoan dung khi nói với Redlichiida.
“Yasser!”
“Ta ban ân hết thảy cho các ngươi chỉ vì các ngươi là hậu duệ của Redlichiida, chứ không phải vì bản thân các ngươi.”
Thần linh hơi dừng lại: “Hắn là con trưởng của ta.”
“Các ngươi không phải.”
“Thần Tứ là nơi ta ban cho Redlichiida, là thiên đường của ta và hắn, không phải của các ngươi.”
Yasser quỳ tiến lên, quỳ rạp trước mặt Doãn Thần.
Hắn dùng giọng nói dồn dập, thậm chí kinh hãi cầu xin, hy vọng Thần không cần làm như vậy.
“Thần!”
“Ngươi không cần bọn ta sao?”
“Bọn ta là tín đồ thành kính tín ngưỡng ngươi, là sinh mệnh đầu tiên ngươi sáng tạo ra mà!”
Doãn Thần khẽ bật cười một tiếng: “Không có Thần, các ngươi vẫn có thể tiếp tục sinh tồn như cũ.”
“Tất cả đều giống như thường ngày, chỉ là không cần đến quấy rầy ta nữa.”
“Ta không cần các ngươi cung phụng, càng không cần tín ngưỡng của các ngươi.”
Cuối cùng.
Thần linh cao cao tại thương nói ra lời nói mà cả đời Yasser không cách nào quên được, giống như tiếng chuông nổ vang quanh quẩn trong trí óc hắn.
“Tín ngưỡng ta là chuyện của các ngươi.”
“Không liên quan gì đến ta cả.”
Yasser như bị mất hồn đi xuống kim tự tháp, bên tai hắn đột nhiên vọng lên lời nói của phụ thân mình cách đây không lâu:
“Con đường trở thành vua không chỉ là nhận lấy.”
“Mà mất đi rất nhiều.”
Giao ước giữa Thần và vua trí tuệ, chỉ tồn tại giữa Thần và Redlichiida, đã kết thúc theo cái chết của Redlichiida.
Thiên vị của Thần chỉ tồn tại với vị vua trí tuệ ban đầu là Redlichiida, con trưởng của thần là hắn, không phải Tam Diệp Nhân nào khác.
Yasser triệu tập tất cả con dân ở thành Thần Tứ, tuyên bố hắn quyết định dẫn theo mọi người cùng nhau rời đi.
“Ta là vị vua mới của các ngươi.”
“Yasser, vua trí tuệ của nước Shinsai, ta kế thừa vương quyền trí tuệ và lý tưởng của phụ thân ta, là người thừa kế ý chí của hắn.”
“Chúng ta sẽ tiến về phía đất liền, thành lập nên thành Thần Tứ mới.”
“Chúng ta mang theo vua trí tuệ và dấu chân của Thần, ở bên kia biển, ở nơi khởi nguyên cũng vĩ đại không kém khai sáng ra tương lai của riêng chúng ta.”
Yasser vừa dứt lời, tất cả Tam Diệp Nhân tuyệt vọng quỳ xuống đất, hàng trăm hàng ngàn người đồng loạt khóc thút thít.
Bọn họ có cảm giác như bầu trời sập xuống.
Vua của họ vừa qua đời, giờ lại bị Thần vứt bỏ.
Yasser đi xuống bệ cao, đi vào trong đám người.
Hắn kéo một người lại, nói trong cái nhìn tin cậy của mọi người:
“Thần không từ bỏ chúng ta, chúng ta còn nơi khởi nguyên, đó là một vùng đất khác còn rộng lớn hơn mà Thần cho chúng ta.”
“Nơi đó có đất liền không giới hạn, còn có bờ biển thích hợp nuôi dưỡng cá thủy tổ.”
“Vương quyền trí tuệ, cá thủy tổ, chữ viết và ngôn ngữ mà Thần ban cho chúng ta vẫn còn ở đây.”
“Cuối cùng sẽ có một ngày ở tương lai, chúng ta sẽ được Thần tha thứ, lại quay về miền ứng hứa này lần nữa.”
“Bây giờ chúng ta đi đến bên kia biển, bắt đầu một tương lai huy hoàng hơn.”
Bờ biển.
Hàng chục ngàn Tam Diệp Nhân rời thiên đường của họ tiến sâu vào trong biển cả, đồng thời còn dùng quyền năng trí tuệ khống chế bầy cá thủy tổ đông đúc.
Bọn họ sẽ đến thành Yasser trước, sau đó xuất phát từ tòa thành ở đáy biển kia.
Ngay sau đó sẽ tiến về nơi khởi nguyên trong truyền thuyết, một vùng đất mà Thần ban cho bọn họ.
Điều mà không ai chú ý tới là.
Có một bộ phận vài Tam Diệp Nhân bị trục xuất vào bên trong biển sâu, đó là Ens và hậu duệ của Boone.
Những người này được gọi là người dân bị Thần từ bỏ, bọn họ không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện, mãi mãi không thể với tới Ngôn Ngữ Thần.
Trên đầu bọn họ mọc râu, giao lưu bằng cách đụng râu vào nhau.
Bọn họ ở bên trong biển sâu, sinh sản ra một nhánh người Tam Diệp Nhân khác.
----------
“Bài ca ca tụng vua trí tuệ Redlichiida”: “Hồi kết”
Vua trí tuệ sơ khai vì bị nhi tử phản bội và cái chết của vương hậu, kết thúc vinh quang huy hoàng cả đời mình trước mặt Thần.
Hắn truyền ngôi vua cho nhi tử ưu tú nhất là Yasser, cùng với lời thề và ước định của hắn với Thần.
Nhưng thần linh tức giận vì cái chết của Redlichiida, thất vọng vì Tam Diệp Nhân giết phụ thân thí đệ.
Thần thu lại miền ứng hứa, tất cả Tam Diệp Nhân bị đuổi khỏi thành Thần Tứ.
Thần linh hủy diệt ký ức và vị trí thành Thần Tứ trong óc họ, khiến bọn họ vĩnh viễn không cách nào trở lại chốn thiên đường Thần Tứ.
Cho dù đến được nơi Thần ban cho ở bên ngoài, cũng chỉ có thể vĩnh viễn quanh quẩn trên biển rộng, không cách nào bước lên hòn đảo Thần này.